Các bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân – Chương 614 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 613SỢ CHẾT THÌ SAO CÓ THỂ LÀM LÍNH? (5)
Nhiếp Nhiên nhìn đám người đang đi đến bên cạnh, vừa đau đầu vừa chẳng biết phải làm thế nào.
Vừa rồi cô nói những lời đó là để giải vây cho mình chứ không phải để bọn họ đi theo!
“Con đường tiếp theo sẽ ngày càng khó đi, mọi người chắc chắn có thể tiếp tục?” Nhiếp Nhiên muốn tranh thủ khuyên bọn họ rời đi.
Cô thật sự không vui khi phải dẫn theo đám vướng víu này. Cô không phải là Lý Kiêu mà khi có chuyện gì xảy ra sẽ giúp bọn họ.
Nghiêm Hoài Vũ nói với giọng đầy khí thế: “Đương nhiên, chúng tôi không phản bội bạn bè!”
Cái này thì liên quan gì đến phản bội!
Nhiếp Nhiên thật sự tắt điện đối với bộ não của Nghiêm Hoài Vũ.
“Đúng, chúng tôi không làm kẻ phản bội.”
“Đúng thế, chúng tôi không muốn làm kẻ phản bội!”
Đám người đằng sau cũng hùa theo.
Từng tiếng nói càng lúc càng to làm cô thấy nhức cả đầu, “Được được được, tùy mấy người.”
Nếu có nguy hiểm thì cô sẽ không cứu bọn họ đâu!
Sau khi hạ quyết tâm, cô tiếp tục đi trong làn mưa to tiến về phía trước.
Mưa càng lúc càng lớn, từng hạt nước đập lên đầu và mặt rất đau.
Lại đi hơn nửa tiếng, cô đã đi đến con đường mà cô và Lý Kiêu đã cùng chọn, nhưng lạ ở chỗ là trên bản đồ có hai ngã rẽ, mà trên thực tế lại là một dòng sông.
Nhiếp Nhiên nhìn kĩ dòng sông tự nhiên xuất hiện trước mặt, rồi lại nhìn bản đồ, hóa ra con đường mà Lý Kiêu chọn cho họ đã bị dòng chảy của nước mưa lấp kín.
“Đường của mấy người đã bị chặn, mấy người phải chọn đường một lần nữa, chúc may mắn.” Sau khi giải thích qua, Nhiếp Nhiên đổi sang một hướng khác rồi đi về phía con đường mà mình đã chọn.
Nhưng khi cô đang khẽ thở phào thì bỗng nghe thấy tiếng của Nghiêm Hoài Vũ: “Tiểu Nhiên Tử, nếu con đường này không được, vậy chúng tôi đi con đường mà cô đã chọn!”
Khóe miệng của Nhiếp Nhiên lập tức cứng lại.
“Đúng rồi, chị Nhiên chọn đường chắc chắc không chênh lệch nhiều với chị Kiêu đâu!”
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ lại cùng nhau đi tới như cái đuôi thì nhíu mày, “Con đường này là nguy hiểm nhất, tôi khuyên mấy người đừng nên đi theo thì hơn.”
“Nguy hiểm nhất? Vậy tại sao cô lại chọn?” Nghiêm Hoài Vũ không hiểu.
“Bởi vì đó là con đường nhanh nhất.”
Sau khi Nhiếp Nhiên nói xong câu này, cô nghĩ mình doạ nạt đã có hiệu quả nên quay người tiếp tục đi vào trong.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên trong cơn mưa.
Nhiếp Nhiên quay người nhìn lại thì thấy đám người kia đang bước từng bước một sau lưng mình.
“Thật sự rất nguy hiểm đấy. Mà tôi sẽ không cứu các người đâu.”
Cô chọn đi theo đường nước. Hiện giờ mưa to không ngừng, nước chắc chắn dâng rất cao, các vũng bùn hiện ra rất trơn, con đường đó lại dốc đứng, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện.
“Tôi đến là để bảo vệ cô, ai cần cô cứu!” Nghiêm Hoài Vũ hừ mũi vài tiếng rồi đi đến trước mặt Nhiếp Nhiên.
Hà Giai Ngọc phía sau cũng vỗ vỗ ngực, “Chị Nhiên, em sẽ tự bảo vệ chính mình, chị yên tâm!”
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
“Tuy năng lực tôi không mạnh bằng cậu, nhưng ngay cả núi lở tôi cũng có thể tránh được, vậy thì chắc không có vấn đề gì khi vượt qua hòn đảo này đâu.” Thi Sảnh khoác một tay lên vai Hà Giai Ngọc rồi mỉm cười tự quyết định.
“Đừng quá khinh thường chúng tôi.” Hai tay Kiều Duy đút túi quần, nhún vai cười với cô.
Được rồi, được rồi, dù sao Nhiếp Nhiên cũng đã nói rõ, nếu như bọn họ tự mình muốn chết thì đừng có trách cô.
Nhiếp Nhiên lại đi vào trong rừng, cô không còn để ý đến bọn họ nữa.
Đi mãi đi mãi, chẳng mấy chốc mấy lùm cây bụi từ từ biến mất, thay vào đó là tiếng nước chảy xiết cùng với vách đá cao chót vót.
Đám người vừa rồi còn tràn đầy tự tin, khi nhìn thấy hoàn cảnh ác liệt như vậy thì đều không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Chưa kể đến việc dòng sông vì mưa to mà nước dâng cao rất nhiều, kể cả không mưa, sương mù ở đây cũng chẳng hề ít hơn so với chỗ rừng cây.
Sương mù dày đặc, đường núi gập ghềnh, chỉ cần sơ ý một chút sẽ trượt chân ngã xuống vực sâu, chết mất xác.
Một con đường nguy hiểm như vậy, kể cả binh sĩ dày dạn kinh nghiệm cũng không dám dễ dàng nếm trải, hiện giờ một cô gái nhỏ chọn nó vì thời gian ngắn, khoảng cách gần.
Thật không biết cô là nghé con không sợ cọp, hay là quá tự tin?
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ do dự không dám nhúc nhích thì biết là họ sợ, cô bèn ném ra một câu, “Lùi về sau 300 mét có một lối rẽ, con đường đó an toàn hơn một chút.”
Tiếp đó, cô đi thẳng đến con đường núi.
Đoàn người nhìn Nhiếp Nhiên bình tĩnh nhẹ nhàng đi đến phía vách đá dựng đứng thì đều trố mắt nhìn.