Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 21

Diệp Tử Phàm cẩn thận đọc kỹ tư liệu trong tay một lúc rồi mới đóng lại, sau đó nói với Lâm Lệ Trân: “Ngày mai báo giá này đi!”

Lâm Lệ Trân dường như nghĩ tới gì đó rồi trầm ngâm nói: “Diệp tổng, gần đây Tạ tổng của Công ty bất động sản Trung Hâm và Phùng trợ lý liên hệ khá thường xuyên. Nghe nói đấu thầu lần này Tạ Thiên Lỗi chí tại tất đắc!”

(Chí tại tất đắc: chắc chắn sẽ thành công)

Diệp Tử Phàm cười lạnh một tiếng: “Chí tại tất đắc thì cũng phải xem hắn ta có bản lĩnh đó không đã!”

“Nhưng Phùng trợ lý và Lưu thị trưởng có quan hệ rất thân thiết, lời anh ta nói rất có khả năng sẽ tác động đến quyết định của Lưu thị trưởng.”

Diệp Tử Phàm trầm tư: “Lưu thị trưởng bên đó tôi đã an bài tốt rồi, nhưng đúng là ngày mai không thể khinh thường, chị nhắc nhở La Minh phải cẩn thận Tạ Thiên Lỗi đi!” Lâm Ngọc Trân gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ báo cho bộ phận thị trường chuẩn bị!”

Lâm Ngọc Trân đi rồi Diệp Tử Phàm ngồi ở trên ghế quay cây bút trong tay mà suy nghĩ đến những gì Lâm Ngọc Trân vừa nói.

Ba năm trước đây điền sản Tung Hâm đột nhiên nhảy vào thì trường bất động sản của thành phố Z, im hơi lặng tiếng nhưng chỉ trong một đêm liền thu mua hàng loạt công ty, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai mà tiến quân thần tốc. Công ty bất động sản Trung Hâm tài đại khí thô, liên tục thu mua các công ty bất động sản nhỏ lẻ, lũng đoạn thị trường bất động sản thành phố Z, đồng thời chấm dứt quyền lực tuyệt đối của Công ty bất động sản Thiên Lực suốt bao nhiêu năm qua.

Vị CEO Tạ Thiên Lỗi của Công ty bất động sản Trung Hâm bối cảnh rất thâm sâu, lắm mưu nhiều kế. Công ty bất động sản Thiên Lực không ngừng rơi vào nguy cơ bị chèn ép, may mà Đường gia của thành phố Z và tập đoàn Tế Hằng ở thành phố S ra tay giúp đỡ nên Diệp Tử Phàm mới thoát khỏi nguy cơ. Từ đó về sau Diệp Tử Phàm bắt đầu mãnh liệt phản kích, nhất thời khói thuốc súng nổi lên bốn phía, chiến hỏa không ngừng. Dùng kênh đào giữa thành phố mà phân thành ranh giới, nam có Thiên Lực, bắc có Trung Hâm, bày ra cục diện song hùng tranh bá.

Tình thế đó vẫn tiếp diễn đến tận ngày hôm nay. Gần đây Chính phủ đưa ra kế hoạch dỡ bỏ khu vực cũ ở ngay kênh đào, thế là nam bắc đều muốn tranh. Có thể hợp tác cùng với phía Chính phủ thì lợi ích trong đó không cần nghĩ nhiều cũng biết. Nhưng có Thiên Lực, Trung Hâm hai đại bá chủ đang còn ở đây thì miếng thịt mỡ nãy như thế nào cũng không có khả năng rơi vào trong chén của mình, vì vậy mà những công ty bất động sản nhỏ đều rất thức thời mà rút lui.

Đối với Thiên Lực và Trung Hâm, hạng mục cải tạo khu vực cũ kia cuối cùng hươu chết vào tay ai, ngoại trừ lợi ích cực lớn trong đó không nói, đây chính là thời điểm để khẳng định địa vị bá chủ trong giới bất động sản ở thành phố Z.

Hai bên không ngừng tranh đấu gay gắt đến ngươi chết ta sống. May mà trước đây ít ngày, Diệp Tử Phàm thông qua Đường gia mà thiết lập quan hệ với Lưu thị trưởng, nắm chắc phần lớn được tiếp nhận công trình.

Diệp Tử Phàm nghĩ mình đã tìm được Lưu thị trưởng hỗ trợ, tay Tạ Thiên Lỗi kia dù có được Phùng trợ lý giúp đỡ thì cũng khó xoay chuyển tình thế. Nghĩ đến đây, cảm giác nghi ngại trong lòng dần dần biến mất.

Reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt ngang suy nghĩ của Diệp Tử Phàm, nhìn cái tên hiển thị bên trên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhận điện thoại: “Thỏ con, sao hả? Nhớ tôi à!” Ngữ khí là đầy trêu đùa.

Người ở đầu bên kia cười phụt một tiếng: “Diệp tổng còn có tâm tư nói đùa à?”

Nghe ra ngữ khí khác thường, Diệp Tử Phàm thu nụ cười lại nghiêm mặt hỏi: “Sao thế?”

“Có phải hội nghị đấu thầu cải tạo khu vực cũ sẽ diễn ra vào ngày mai không?”

Tại sao Thôi Nham lại hỏi về việc này? Diệp Tử Phàm nghi ngờ hỏi: “Đúng vậy! Thì sao?”

“Anh báo bao nhiêu tiền?”

Hạng mục này cần đầu tư tài chính khá nhiều, tuy rằng một phần đã được ngân hàng cho vay nhưng vẫn còn cần rất nhiều tiền. Đường gia và tập đoàn Tế Hằng đều là tài đại khí thô, Diệp Tử Phàm đã báo cho Thôi Nham biết, Thôi Nham là cổ đông lớn đương nhiên cũng tham dự vào công trình này, đối với báo giá hạng mục cũng như kế hoạch đều rõ như lòng bàn tay.

Mọi việc đều đã quyết định xong, tại sao lại gọi đến hỏi mình nữa, không lẽ đã xảy ra việc gì? Suy nghĩ một lúc, Diệp Tử Phàm mở miệng nói: “Xảy ra vấn đề gì?”

Thôi Nham im lặng một lúc rồi mới trầm trọng nói: “Tối hôm qua Lưu thị trưởng bí mật hẹn gặp Tạ Thiên Lỗi. Bên Đường gia truyền đến tin tức Lưu Khánh Công đó là một kẻ lòng tham không đáy, khi còn làm thị trưởng tại thành phố P đã ăn hối lộ không ít. Sau này ngại thành phố P quá nhỏ bé mà nhờ vào quan hệ chạy đến thành phố Z làm thị trưởng. Vừa trèo lên đã tìm cách vơ vét, cải tạo khu vực cũ kia không hẳn là vì lợi ích gì cho thành phố mà là vì cá nhân lão. Một kẻ tham lam như thế thì sẽ không bỏ qua cơ hội vơ vét nào đâu!”

Diệp Tử Phàm cau mày, lão Lưu Khánh Công kia tính ăn trong mâm của cả hai nhà à?!

“Biết rồi, tôi sẽ để ý!”

“Nhớ cẩn thận người bên cạnh anh, Tạ Thiên Lỗi sẽ không để cho chúng ta lấy được dự án này một cách dễ dàng đâu. Kẻ này âm hiểm giả dối, những thủ đoạn mà chúng ta khinh thường dùng đến thì gã vẫn sẽ dùng. Mấy năm nay tuy quốc gia đưa ra chủ ý muốn kiềm chế thị trường bất động sản ngăn không cho biến động nhiều, nhưng chẳng qua là sấm to mà mưa nhỏ, làm cho có vẻ mà thôi. Khu vực cũ kia mà được cải tạo thì thị trường địa ốc sẽ có nhiều biến động. Khu đất đó trong tương lai sẽ mang đến rất nhiều lợi ích, vì thế không thể để nó rơi vào tay Tạ Thiên Lỗi được!”

“Thỏ con, chuyện của tôi cậu lại để tâm nhiều như thế! Tôi cảm động quá! Có muốn tôi lấy thân báo đáp không?!”

Đầu kia điện thoại liền đổi giọng: “Nhà tôi có boss rồi, không nhọc anh phí tâm! Anh vẫn là nên dành thời gian mà nghĩ thử coi làm sao lấy được khu đất đó đi, đừng để bị người ta đuổi ra khỏi thành phố Z rồi bắt bọn tôi đi cứu!”

Ngữ khí của đối phương mang theo vẻ sung sướng khi người gặp họa, Diệp Tử Phàm cũng không giận, tỏ ra thâm tình chân thành cao giọng nói: “Thỏ con, tôi sẽ đợi đến ngày em ly hôn. Vòng tay của tôi vĩnh viễn sẽ rộng mở vì em!”

“Diệp Tử Phàm, anh đang dụ dỗ đàn ông có chồng, coi chừng bị bắt bỏ ***g heo đem dạo phố đấy!”

“Vì thỏ con, vượt lửa băng sông tôi không tiếc!”

“Anh…” Đối phương chưa nói dứt lời thì điện thoại đã ngắt.

Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm màn hình tối đen, nghĩ đến bộ dáng ai đó đang tức đến khói bốc nghi ngút, khóe môi không tự giác cong lên thành một nụ cười giảo hoạt. Nhưng lập tức nụ cười liền trầm xuống, gương mặt tuấn dật trở nên âm trầm.

Diệp Tử Phàm trầm tư rất lâu, sau đó gọi điện thoại cho Lưu thị trưởng, tiếng điện thoại chờ bên kia rất lâu, sắc mặt không những không bớt âm trầm mà càng thêm trầm trọng.

Thôi Nham nói không sai, Lưu Khánh Công này rõ ràng là tính toán ăn của hai nhà.

Từ trước đến giờ Lưu Khánh Công chưa hề khẳng định chắc chắn, cứ mập mập mờ mờ đưa qua đẩy lại như đang chơi Thái cực, cuối cùng còn nói cái gì là cạnh tranh công bằng, ai trả giá cao thì được.

Diệp Tử Phàm không hiểu lắm ý của Lưu Khánh Công, ý của ông ta là ngại quà cáp còn chưa đủ hay là thật sự muốn hai nhà tranh nhau trả giá? Vậy mình nên làm gì đây?

Diệp Tử Phàm khó chịu đi đi lại lại trong phòng, điếu thuốc cầm trong tay dần dần cháy hết chỉ còn lại một mẩu ngắn ngủn. Bất giác đã đến hoàng hôn, Diệp Tử Phàm cầm điếu thuốc lá dí mạnh vào trong gạt tàn, một khắc ngồi xuống ghế đã trở lại là một DIệp Tự Phàm tự tin ngập tràn, ngạo thị quần hùng.
Bình Luận (0)
Comment