Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 80

Mạch Tử ra khỏi công ty, ven đường không còn bóng dáng của chiếc xe thể thao đỏ rực cùng với người đàn ông tà mị kia nữa. Vẻ thất lạc lướt qua trong mắt để lộ được yếu ớt từ sâu thẳm trong nội tâm.

Mạch Tử thong thả bước dọc trên đường, điện thoại di động không ngừng reo lên. Cái tên hiện trên màn hình điện thoại không phải là cái tên luôn chiếm đầy danh sách ghi nhớ cuộc gọi trong máy.

Mạch Tử cố gắng điều chỉnh cảm xúc, ấn nhận cuộc gọi, giọng nói tràn đầy lo lắng của Từ Hoằng Nghị liền truyền đến: “Mạch Tử… em đang ở đâu?”

Giọng nói dịu dàng mang theo đau lòng lẫn lo lắng, nháy mắt khiến hai mắt Mạch Tử đỏ hoe. Mạch Tử bặm môi, cố nén không rơi nước mắt. Người ở đầu bên kia chờ mãi không thấy ai trả lời càng thêm nôn nóng: “Mạch Tử, em sao thế? Bây giờ em đang ở đâu!”

Mạch Tử vờ như không có việc gì đáp: “Anh, em không sao, em mới tan tầm!” Giọng nói khàn khàn mang theo giọng mũi, Từ Hoằng Nghị dễ dàng nhận ra.

“Em cứ đứng yên ở đó đừng đi đâu, bây giờ anh đến tìm em!”

Từ Hoằng Nghị từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng gầy yếu đơn độc đứng trước một bồn hoa. Anh vội vàng nhanh chân bước đến, đến gần rồi mới thấy ánh mắt của người con trai trước mặt hoàn toàn không có tiêu cự, không biết đang nhìn cái gì, toàn thân cậu không còn chút sinh khí nào.

Từ Hoằng Nghị khẽ gọi: “Mạch Tử!”

Mạch Tử chậm rãi quay đầu cười khẽ: “Anh Từ, anh đến rồi!”

Bên trong nụ cười của Mạch Tử lộ ra chua xót lẫn buồn bã vô cùng, hung hăng đâm thẳng vào trái tim của Từ Hoằng Nghị. Anh càng đau đớn thì càng căm hận gã đàn ông lăng nhăng luôn tổn thương Mạch Tử vô số lần kia.

“Mạch Tử, lên xe đi, không phải em còn phải đi đón Mạch Bảo sao?”

Mạch Tử gật đầu, lên xe của Từ Hoằng Nghị, chiếc xe đen biến mất nơi cuối đường. Mạch Tử ngồi trong xe hoàn toàn không để ý thấy một chiếc xe đỏ rực vừa chạy lướt qua.

Từ Hoằng Nghị nhìn Mạch Tử đầy cô đơn bên cạnh, khẽ thở dài: “Nếu Diệp Tử Phàm thật sự cưới con gái của Lưu gia, em định như thế nào?”

Mạch Tử cắn môi dưới, không lên tiếng.

“Mạch Tử, nếu Diệp Tử Phàm thật sự yêu em thì anh tuyệt đối sẽ không can thiệp. Nhưng cái tính đó của hắn ta đến chết cũng không đổi… lẽ nào em còn muốn tiếp tục chờ đợi hắn? Diệp Tử Phàm có lẽ không yêu Lưu Đình Đình nhưng điều đó không có nghĩa là hai người họ sẽ không kết hôn. Có đôi khi vì quyền lợi, hai người vẫn có kể đi đến hôn nhân. Nhưng Diệp Tử Phàm lại là thuần gay nên chắc chắn hắn ta sẽ không thể có hứng thú với phụ nữ, có lẽ sẽ không thể có con. Nếu như để cho Diệp Tử Phàm biết được thân thế của Mạch Bảo thì e rằng hắn ta sẽ tranh quyền nuôi Mạch Bảo với em!”

Mạch Tử ngẩng đầu: “Anh, Diệp Tử Phàm sẽ không biết! Anh ta sao có thể biết Mạch Bảo chính là con ruột của mình?!”

“Mạch Tử, không lẽ em không nhận ra Mạch Bảo càng lớn càng giống Diệp Tử Phàm? Vạn nhất ngày nào đó Diệp Tử Phàm nghi ngờ, mang Mạch Bảo đi xét nghiệm DNA…”

Nháy mắt sắc mặt của Mạch Tử trắng bệch, hoảng sợ nhìn Từ Hoằng Nghị, lắc đầu lẩm bẩm: “Không đâu… Diệp Tử Phàm sẽ không phát hiện ra…”

Bất chợt Mạch Tử nghĩ đến, với tính cách của Diệp Tử Phàm sao có thể chịu được việc bị mình phản bội. Khi biết được ngày sinh của Mạch Bảo anh ta đã gây chuyện với mình rồi biến mất một thời gian. Như vậy tại sao Diệp Tử Phàm lại xuất hiện trở lại? Hơn nữa Diệp Tử Phàm lại càng thêm yêu thương Mạch Bảo, có phải anh ta đã đoán ra được thân thế của nó không?

Mạch Tử không dám nghĩ nữa, hoảng loạn kéo tay Từ Hoằng Nghị: “Anh, làm sao bây giờ? Diệp Tử Phàm…”

Từ Hoằng Nghị nắm lấy bàn tay run rẩy của Mạch Tử an ủi: “Không sao, có anh ở đây, đừng sợ…

Tranh thủ bây giờ Diệp Tử Phàm còn chưa nghi ngờ hay làm ra hành động gì, em nên triệt để cắt đứt quan hệ với hắn ta, để cho anh ta không còn cơ hội nào để tiếp xúc với Mạch Bảo.

Mạch Tử, em hãy ở bên anh đi. Hãy để anh bảo vệ em, bảo vệ Mạch Bảo, được không?”

Mạch Tử đang trong cơn sợ hãi nghe thấy Từ Hoằng Nghị nói như thế, giật mình nhìn người đàn ông bên cạnh.

Từ Hoằng Nghị tràn ngập hy vọng nhìn Mạch Tử: “Mạch Tử, anh biết trong lòng em còn có Diệp Tử Phàm, nhất thời không thể tiếp nhận anh. Anh có thể đợi, bao lâu anh cũng đợi được, chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội.”

Lời nói thâm tình của Từ Hoằng Nghị khiến cho Mạch Tử không khỏi xúc động, Mạch Tử không phải là thần, cũng có lúc mệt mỏi yếu ớt muốn có một bờ vai để dựa vào.

Mỗi ngày ở bên cạnh Diệp Tử Phàm tựa như đang dùng ma túy, tìm kiếm được vui vẻ trong hư ảo, đến khi tỉnh lại thì mới bàng hoàng nhận ra tất thảy đều là giả.

Luôn miệng nói yêu thương mình, trong chớp mắt đã định kết hôn với người khác. Những lời ngon tiếng ngọt, dịu dàng kiên nhẫn kia đều chỉ vì muốn mình lại ngã vào cạm bẫy mà thôi. Ai cũng có quyền yêu và được yêu, vì sao chỉ có mình lại phải chịu tổn thương?

Mạch Tử không cam tâm ngẩng đầu lên hỏi Từ Hoằng Nghị: “Anh, anh thật sự thích em sao?”

Từ Hoằng Nghị kích động nắm tay Mạch Tử: “Mạch Tử, bao nhiêu năm qua, tình cảm của anh dành cho em không lẽ em còn chưa rõ sao? Anh thật sự yêu em, muốn ở bên em cả đời!”

Mạch Tử bối rối cắn môi: “Anh, em biết em làm như vậy rất bỉ ổi, rõ ràng em đối với anh… nhưng em thật sự cũng muốn có một gia đình! Em…”

Từ Hoằng Nghị nhẹ nhàng kéo Mạch Tử ôm vào lòng: “Không sao cả, dù cho em cả đời không yêu anh cũng không sao, anh chỉ hy vọng em có thể ở bên cạnh anh!”

Lời nói dịu dàng đầy bao dung của Từ Hoằng Nghị khiến Mạch Tử cảm động đến đỏ mắt, yếu ớt đáp: “Anh, vậy anh hãy cho em thời gian, em sẽ thử yêu anh!”

Vòng tay ôm ấp này không phải là vòng tay quen thuộc, Mạch Tử nhắm mắt lại quyết tâm không nghĩ đến người đàn ông luôn quấy nhiễu đầu óc mà cũng là người mang đến nỗi đau xé nát tâm can của mình nữa.

Diệp Tử Phàm nhìn tin tức in trên báo, đầu óc có hơi mơ hồ.

Công ty Thiên Lực và Hối Hằng đã khởi động kế hoạch hợp tác, Diệp Tử Phàm và Lưu Đình Đình không thể không tiếp xúc. Trải qua một thời gian tiếp xúc, Diệp Tử Phàm cảm nhận được Lưu Đình Đình là người không tồi, dù có dã tâm nhưng tuyệt đối sẽ không chơi trò ngáng chân hèn hạ.

Hai người dần dần thân thiết, thỉnh thoảng Lưu Đình Đình sẽ hẹn Diệp Tử Phàm đi ra ngoài ăn, đều là những bữa cơm bình thường như bạn bè.

Diệp Tử Phàm vạn vạn không ngờ đến có kẻ lại lén chụp hình đăng tin. Vốn dĩ Diệp Tử Phàm chẳng mấy chú ý đến những việc như thế này, bao nhiêu năm qua những tin tức liên quan đến hắn không hề ít, từ sớm Diệp Tử Phàm đã chẳng buồn đính chính lại những tin tức vớ vẩn kia.

Chỉ có điều Diệp Tử Phàm rất sợ Mạch Tử hiểu lầm.

Diệp Tử Phàm vừa gọi điện cho Mạch Tử, vừa phóng xe chạy đi. Gọi mãi mà Mạch Tử không chịu nhấc điện thoại, một cảm giác bất an lan tràn, Diệp Tử Phàm hoảng hốt đạp ga phóng như bay.

Khi Diệp Tử Phàm chạy đến công ty của Mạch Tử thì nhận ra Mạch Tử đã về rồi. Lòng như lửa đốt chạy đến nhà của Mạch Tử thì thấy cửa đóng chặt, Mạch Tử và Mạch Bảo chẳng biết đi đâu.

Diệp Tử Phàm không ngừng gọi cho Mạch Tử, điện thoại cứ liên tục bị ngắt khiến cho Diệp Tử Phàm khó chịu đi đi lại lại trong hành lang.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, bóng dáng nhỏ bé của Mạch Bảo từ bên trong thang máy chạy ra, Diệp Tử Phàm vui mừng đến đón. Khi nhìn thấy Từ Hoằng Nghị ở bên cạnh Mạch Tử, nụ cười vười mới hiện lên mặt triệt để cứng đờ.

Từ Hoằng Nghị nhìn thấy Diệp Tử Phàm, như muốn tuyên thệ chủ quyền mà khoác tay ôm vai Mạch Tử.

Ánh mắt Diệp Tử Phàm dán chặt vào bàn tay kia, không thể tin nổi mà nhìn hai con người đang thân mật dựa sát vào nhau.

“Mạch Tử, em…”

Mạch Tử quay mặt đi, ánh mắt đau đớn của Diệp Tử Phàm khiến Mạch Tử không đành lòng nhìn thẳng.

Từ Hoằng Nghị nhìn thoáng qua Mạch Tử, nói với Diệp Tử Phàm: “Diệp tiên sinh, xin anh vui lòng đừng đến quấy rầy Mạch Tử nữa, bây giờ tôi và Mạch Tử đang hẹn hò!”

Diệp Tử Phàm cảm thấy hai tai mình ong ong, những lời Từ Hoằng Nghị nói chẳng khác nào những mũi tên đâm thẳng vào trong tim của hắn. Diệp Tử Phàm vội vàng hỏi Mạch Tử: “Mạch Tử, tại sao em lại hẹn hò với anh ta, em…”

Một chút không cam lòng của Mạch Tử ngay khi nhìn thấy Diệp Tử Phàm thì triệt để tan rã. Kinh ngạc, đau đớn, thất lạc, khổ sở của Diệp Tử Phàm rơi vào trong mắt của Mạch Tử hóa thành một nỗi đau không nói nên lời. Mạch Tử cúi đầu cắn chặt môi dưới, cố gắng ép bản thân không được nhìn người đàn ông đang đau khổ trước mặt.

Từ Hoằng Nghị nhận thấy Mạch Tử đang dao động, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mạch Tử, nói với Diệp Tử Phàm: “Diệp tiên sinh, Mạch Tử và Mạch Bảo đều có cuộc sống riêng của mình, không phải là đồ chơi để cho anh đùa giỡn!”

Khi Mạch Tử vừa nghe thấy tên con trai, chợt nghĩ đến hậu quả nếu để lộ bí mật. Cậu không thể mất Mạch Bảo, cậu không thể để cho Diệp Tử Phàm ở bên cạnh mình nữa.

Mạch Tử hạ giọng nói: “Tôi và anh Từ đang hẹn hò, sau này anh đừng đến làm phiền tôi nữa!”

Diệp Tử Phàm mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Mạch Tử, nở nụ cười chua xót: “Mạch Tử, nếu như đây là điều em muốn thì anh sẽ làm vì em!”

Diệp Tử Phàm quay người, mang theo một thân cô đơn đi vào trong thang máy. Chưa đi được mấy bước thì cảm thấy bàn tay ấm áp, giọng nói non nớt của Mạch Bảo vang lên: “Chú Diệp, chú đừng đi mà! Chú đã hứa hôm nay chơi game với Mạch Bảo, chú không được nói dối!”

Mạch Bảo nháy mắt với Diệp Tử Phàm, nhỏ giọng nói: “Nếu chú mà đi thì ba với chú Từ sẽ ở bên nhau thật đấy!”

Lời nói của Mạch Bảo giúp cho Diệp Tử Phàm nháy mắt hoàn hồn, tại sao mình lại dễ dàng chắp tay nhường Mạch Tử cho kẻ khác? Diệp Tử Phàm này không phải dễ dàng bị đá bay như thế!

Tâm tư của Diệp Tử Phàm lập tức xoay chuyển, trao đổi ánh mắt với Mạch Bảo.

Mạch Bảo liền kéo tay Diệp Tử Phàm đến trước mặt ba của bé: “Ba, con muốn chú Diệp chơi game với con!”

Mạch Tử khó xử nhìn con trai, Diệp Tử Phàm quay trở lại khiến cho chút kiên trì của Mạch Tử lại bắt đầu lung lay không vững.

Từ Hoằng Nghị cảm thấy sự tồn tại của Diệp Tử Phàm với anh chính là một loại uy hiếp, mà sự thân thiết của Mạch Bảo đối với Diệp Tử Phàm khiến cho anh vừa khó chịu vừa không cam lòng.

Anh mỉm cười nhìn Mạch Bảo: “Mạch Bảo, để chú Từ chơi với con nhé?”

Mạch Bảo bĩu môi, nắm chặt tay Diệp Tử Phàm không buông: “Không chịu! Không chịu! Con chỉ muốn chơi với chú Diệp, chỉ muốn chơi với chú Diệp!”

Mạch Tử luống cuống nhìn con trai, không biết nên làm sao cho phải. Diệp Tử Phàm đến nói với Mạch Tử: “Mạch Tử, để anh chơi với Mạch Bảo một lát rồi anh sẽ đi, anh sẽ không quấy rầy em đâu!”

Mạch Bảo thì đứng bên cạnh cầu xin: “Ba ơi, ba để cho chú Diệp chơi với con đi! Đi nha ba!”

Mạch Tử thật sự không đành lòng khi thấy vẻ thất vọng trên mặt con trai, rơi vào đường cùng đành phải gật đầu đồng ý.
Bình Luận (0)
Comment