Cưng Chiều Duy Nhất: Cô Vợ Nhỏ Thôi Miên

Chương 10

“Phụt… ha ha!” — Là người đầu tiên bật cười phá lên chính là Kỳ Duệ Anh, cha của Kỳ Trạch. Trái lại, những người khác đều giữ vẻ nghiêm túc, nhưng sắc mặt lại có phần vặn vẹo vì cố nín cười.

Tiếu Tiếu nhìn Kỳ Duệ Anh cười đến mức chẳng còn chút hình tượng nào, khóe miệng khẽ co giật:

Người này thật là ba ruột sao? Còn phải kiểm chứng lại mới được.

Kỳ Quảng Phong đi tới, bế Tiếu Tiếu lên kiểm tra, thấy trên mặt cô bé không bị cào xước gì, dịu giọng hỏi:

“Có bị thương không?”

Tiếu Tiếu lắc đầu, hé răng nhe ra hàng răng sữa trắng đều tăm tắp:

“Không có ạ.”

Cái ông già kia cô còn trị được, chẳng lẽ lại bị một nhóc con bắt nạt? Như thế thì danh tiếng đời này của cô coi như tiêu luôn rồi.

Kỳ Quảng Phong khẽ gõ trán cô một cái như phạt, nhận khăn ướt từ người giúp việc, nhẹ nhàng lau mặt cho Tiếu Tiếu, nghiêm giọng nói:

“Sau này không được như vậy nữa.”

Bụng còn chưa lành mà dám đánh nhau, cái gan này đúng là càng ngày càng to rồi.

Tiếu Tiếu nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, mắt mở to long lanh, biểu cảm thật thà vô cùng.

Rất nhanh, gương mặt nhỏ trắng trẻo được lau sạch, càng thêm đáng yêu. Kỳ Quảng Phong đưa khăn cho người giúp việc, cúi đầu nhìn Kỳ Trạch vẫn còn ngồi bệt dưới đất, mũi vẫn lấm lem dãi, sắc mặt nghiêm lại:

“Tiểu Trạch, con lớn hơn nên phải nhường nhịn Tiếu Tiếu. Lần này con biết sai chưa?”

Kỳ Trạch trông thật tội nghiệp.
Rõ ràng con cũng bị đánh, còn bị người ta nhìn thấy… cái mông, vậy mà chẳng ai quan tâm. Mũi cay cay, sắp khóc nữa, nhưng khi thấy gương mặt xinh xắn của Tiếu Tiếu thì nước mắt lại nín. Cậu bé chu môi, gật đầu không cam lòng:

“Tiểu Trạch biết sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.”

Tiếu Tiếu nhìn biểu cảm đó liền nhịn cười không nổi.
Y như chú chó nhỏ bị bỏ rơi vậy. Lại còn có người cha “bất tài” kia, chỉ biết lau nước mắt cho mình mà chẳng buồn lau mặt cho con trai. Làm cha mà chẳng có chút dáng vẻ gì cả.

Cô bé giãy nhẹ cái chân mũm mĩm, dùng ánh mắt báo hiệu muốn được xuống đất.
Sau khi Kỳ Quảng Phong thả cô ra, Tiếu Tiếu nhận lấy một chiếc khăn khác từ người giúp việc, hí hửng chạy đến trước mặt Kỳ Trạch:

“Nè, cái này cho cậu, tự lau đi. Là đàn ông thì đừng có khóc nhè. Khóc mãi thế này sau này không ai thèm lấy cậu làm chồng đâu.”

Vừa mới nín cười xong, Kỳ Duệ Anh lại phá lên cười lần nữa.
Một nhóc con mới sáu tuổi lại dạy dỗ một đứa gần bảy tuổi chuyện… lấy vợ, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.

“Cháu trai à, cháu ở đâu ra mà tìm được một đứa trẻ con thú vị như vậy, buồn cười chết mất!”

Kỳ Quảng Phong liếc xéo qua một cái:

“Con gái cháu.”

Kỳ Duệ Anh nghẹn lời.
Mới sáu tuổi thì lấy đâu ra con? Còn nói như chuyện đương nhiên nữa chứ. Đúng là hết biết xấu hổ.

Ho nhẹ một tiếng, Kỳ Duệ Anh nghiêm mặt:

“Hay là thế này đi, con bé cứ ghi vào tên tôi, dù gì cũng vào tộc phổ nhà họ Kỳ. Cậu đỡ khó xử, mà lại có bạn đồng hành với Tiểu Trạch, lợi cả đôi đường, cháu thấy sao?”

Đáp lại hắn là một ánh mắt lạnh đến thấu xương từ Kỳ Quảng Phong.
Bộ nhìn thấy anh đang khó xử à?

Kỳ Duệ Vân, cha của Kỳ Quảng Phong, nghe vậy liền tỏ ý đồng ý:

“Duệ Anh nói đúng đấy. Nếu con thích thì cứ nuôi bên cạnh, nhưng ghi vào tên Duệ Anh cũng tốt.”

“Không muốnーー!”

Tiếu Tiếu hét lên một tiếng, nhào đến ôm chặt lấy đùi Kỳ Quảng Phong, cảnh giác nhìn Kỳ Duệ Vân như thể ông sẽ giật cô khỏi cha bất cứ lúc nào.

Bảo cô gọi Kỳ Duệ Anh là ba ư?
Thôi cho cô chết còn hơn.

Kỳ Duệ Anh nhìn sự phản kháng mãnh liệt của Tiếu Tiếu, trong lòng buồn bực không thôi.
Rõ ràng trông hắn hiền lành dễ gần hơn thằng cháu mặt lạnh kia nhiều, tại sao cô nhóc này lại không có mắt thẩm mỹ vậy? Đúng là không có con mắt nhìn người!

Hắn ngồi xổm xuống, cười tít mắt dụ dỗ:

“Bé con à, nếu cháu ở với chú, chú sẽ mua cho cháu thật nhiều đồ ăn ngon, thật nhiều váy xinh xinh…”

“Không cầnーー!”

Không để hắn nói xong, Tiếu Tiếu đã hét lên, đề phòng nhìn hắn:
“Dì nói rồi, cha dượng và người xấu hay dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ những đứa trẻ đáng yêu như Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu sẽ không bị lừa đâu.”
Nói rồi liền trốn sau lưng Kỳ Quảng Phong, để lại Kỳ Duệ Anh đang rối loạn cả tâm trí.

Cha dượng? Người xấu?
Ai dạy ra được cái đứa nhỏ kỳ quặc thế này chứ!

Kỳ Duệ Anh nghi ngờ nhìn Kỳ Quảng Phong.
Không lẽ là anh dạy thật?

Kỳ Quảng Phong hừ lạnh:

“Đừng nhìn tôi, do chú sinh ra cái mặt nhìn đã thấy có mưu đồ xấu xa. Tự đi mà kiểm điểm lại.”

Kỳ Duệ Anh: “…”

Một người trong sáng như hắn mà cũng bị gọi là người xấu, đúng là thiên lý khó dung.

Kỳ Quảng Phong chẳng buồn quan tâm, bế Tiếu Tiếu lên:

“Yên tâm, Tiếu Tiếu là bảo bối của ba, ba sẽ không để ai cướp con đi đâu.”

“Vâng vâng, Tiếu Tiếu biết mà, Tiếu Tiếu thích nhất là Phong Phong.”

Tiếu Tiếu ôm lấy mặt anh, để lại một dấu nước miếng rõ ràng.

Người đàn ông tốt thế này, giờ mặt còn mịn, tranh thủ cắn vài miếng đi. Vài năm nữa lớn rồi là hết cơ hội.

“Phong Phong?”

Vừa mới gọi là “ba” xong, sao bây giờ lại thành “Phong Phong”? Kỳ Quảng Phong hơi khó hiểu.

“Ừ.”

Tiếu Tiếu gật đầu, chỉ vào Kỳ Trạch đứng bên cạnh:
“Cậu ấy gọi cha là Phong Phong, vậy Tiếu Tiếu cũng gọi.”

Kỳ Quảng Phong nhìn về phía Kỳ Duệ Anh sau lưng.

Không cần đoán cũng biết là tác phẩm của người này.
Dạy con hư đã đành, giờ còn lây sang cả Tiếu Tiếu. Đúng là tội không thể tha.

Kỳ Duệ Anh rùng mình, cười khổ nhìn cháu mình, coi như mặc định rồi.

“Chú Hai gần đây rảnh quá nhỉ? Bên mỏ dầu Trung Đông đang có chuyện, vừa hay để chú Hai đi xử lý luôn.”

Chữ “Chú Hai” được nhấn rất mạnh.

“Phong……”

Còn muốn cãi lại, liền bị ánh mắt của Kỳ Quảng Phong dọa cho im bặt.

Trong lòng hắn nước mắt rơi như mưa.
Sao lại có thằng con trai ngốc như vậy, đã bảo đừng gọi trước mặt người ngoài rồi mà chẳng nhớ, giờ thì hay rồi, ông bố hắn đây khổ rồi.

Kỳ Quảng Phong bế Tiếu Tiếu, liếc nhìn những người chú bác đang im lặng phía sau:

“Chuyện của Tiếu Tiếu, cháu sẽ đích thân nói với ông nội. Các bác đã biết rồi, nếu không còn gì nữa thì cháu xin phép.”

Nói rồi quay người rời đi, giọng lạnh nhạt, không chút tình cảm.

Mấy người còn lại như đã quen với điều này, mặt ai cũng bình thản.
Chỉ có bác cả của Kỳ Quảng Phong vỗ vỗ vai Kỳ Duệ Vân, thở dài một câu:

“Đi thôi, chỉ là một bé gái thôi mà. Nó đã lớn rồi, còn chúng ta cũng già rồi, có những việc nên để cho chúng tự quyết thôi.”

Bình Luận (0)
Comment