Nghĩ đến cậu nhóc vừa rồi ra sức lấy lòng Tiếu Tiếu, trong lòng Kỳ Quảng Phong cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh mua cho con gái một chai sữa lót bụng rồi lập tức bế cô bé rời khỏi sở thú, tránh lại gặp đôi chị em chướng mắt kia. Tiếu Tiếu vốn không mấy hứng thú với mấy con vật đó, nên cũng không lưu luyến gì, lên xe rồi liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau chơi máy tính bảng. Dần dần, mắt cô bé díp lại, cuối cùng đầu nghiêng sang một bên ngủ mất.
Trên đường đi rất yên ổn. Khi gần về đến nhà, Kỳ Quảng Phong nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn Tiếu Tiếu đang ngủ say ở ghế sau, anh do dự một chút, rồi đánh tay lái rẽ sang hướng khác.
Khi Tiếu Tiếu tỉnh lại thì không còn ở trong xe, cũng không phải căn biệt thự quen thuộc, mà là một căn phòng mờ tối. Cô bé giật mình, cơn buồn ngủ bay biến, trong lòng thầm hoảng: Chẳng lẽ lại bị bắt cóc nữa rồi? Quay đầu lại thì thấy vài người đàn ông đang ngồi uống rượu ở không xa, ngoài Kỳ Quảng Phong còn có vài người trông quen mặt, cảm giác bất an trong lòng cô bé mới dần lắng xuống. Nhắm mắt lại, cô định nằm xuống ngủ tiếp.
“Nhóc con, dậy mau, ngủ nữa là biến thành heo đấy!” Diêm Thiếu Khanh vừa xách rượu vào thì thấy Tiếu Tiếu định nằm xuống ngủ, liền bế cô bé từ sofa lên đặt lên đùi mình.
Tiếu Tiếu nheo mắt nhìn Diêm Thiếu Khanh, bĩu môi phẩy tay:
“Chào chú não tàn.”
Nghe xong câu này, nụ cười trên mặt Diêm Thiếu Khanh lập tức méo xệch, lòng đau như bị đạp.
Cái gì chứ! Bao nhiêu thứ hay không học, lại học cái này nhanh thế? Nhưng sao cứ phải nói ra trước mặt bao nhiêu người như vậy?
Tiếu Tiếu nói không to cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người trong phòng nghe thấy. Một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt, mắt đào hoa, tay cầm ly rượu bước tới:
“Nhóc con, ai dạy cháu nói thế hả?”
Trông Kỳ Quảng Phong đâu có kiểu dạy con như vậy.
Tiếu Tiếu dụi mắt, ngáp một cái thật to, uể oải đáp:
“Cái này cần người dạy sao? Nhìn qua là biết rồi.”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào khiến cả phòng phá lên cười.
“Con nhóc này đúng là bảo bối, khó trách Kỳ ca cưng như vậy. Hôm nay gọi mãi mới chịu mang ra khoe.” An Tử Thần đặt ly rượu xuống, quay sang Kỳ Quảng Phong nói, rồi bế Tiếu Tiếu từ lòng Diêm Thiếu Khanh, dụ dỗ:
“Nhóc con thông minh thật đấy, gọi anh một tiếng đi nào~”
Vừa mới ngủ dậy, bụng lại đói, Tiếu Tiếu chẳng buồn nói nhiều. Liếc mắt nhìn An Tử Thần đầy mong chờ, cô bé thản nhiên nói:
“Anh già quá rồi.”
“Phụt—ha ha ha!”
Mọi người xung quanh cười nghiêng ngả.
An Tử Thần suýt phun cả máu.
Mới hai mươi ba tuổi, đang độ thanh xuân, mà bị một nhóc con nói là già quá rồi? Biết nói chuyện không đấy?
“Thôi thôi, cậu đừng trêu nó nữa, con nhóc này khôn lắm.” Diêm Thiếu Khanh an ủi, đồng thời không quên thêm dầu vào lửa:
“Nhưng mà, đúng là già thật.”
An Tử Thần vừa bình tĩnh lại nghe thấy câu này thì trợn mắt trừng Diêm Thiếu Khanh:
“Già còn hơn là não tàn.”
Diêm Thiếu Khanh bị chê đến mặt mày tái mét:
Tại sao người chịu tổn thương luôn là tôi chứ?!
Kỳ Quảng Phong bế Tiếu Tiếu từ tay An Tử Thần:
“Tiếu Tiếu, đói chưa?”
“Đói từ lâu rồi, bụng xẹp lép luôn.”
Nói rồi cô bé kéo tay Kỳ Quảng Phong áp lên bụng mình, đôi mắt to tròn như nho đen long lanh nước, trông rất tội nghiệp.
An Tử Thần không chịu buông tha, đi tới chọc ghẹo tiếp:
“Nhóc con, gọi anh một tiếng đi, anh mua hết mấy món ngon cho em ăn.”
Mọi người nín thở chờ đợi xem Tiếu Tiếu sẽ đáp thế nào.
Tiếu Tiếu vốn không ưa mấy người cản trở mình với đồ ăn ngon, liền quay đầu đi, bám lấy lưng Kỳ Quảng Phong:
“Phong Phong, mình mau đi ăn thôi, đừng để ý tới chú kia, chú ấy là người xấu, bụng con đang réo ầm rồi, sắp chết đói mất.”
“Người xấu? Nhóc con, có nhầm không đó?”
An Tử Thần dí mặt lại gần, chỉ vào mình.
Tiếu Tiếu cau mày, rụt người lại:
“Dì nói rồi, ai dụ Tiếu Tiếu như vậy là muốn đem Tiếu Tiếu bán vào núi, chú còn đẹp trai như vậy mà lại lừa Tiếu Tiếu, xấu hổ ghê.”
“HA HA HA…”
Câu nói vừa nghiêm túc vừa ngây thơ khiến cả phòng cười ầm.
Ngay cả An Tử Thần cũng cười ngặt nghẽo, khoác vai Kỳ Quảng Phong:
“Phong, cậu kiếm đâu ra bảo bối thế này, đúng là yêu tinh nhỏ.”
Kỳ Quảng Phong hất tay anh ta ra, không thèm để ý, đặt Tiếu Tiếu ngồi xuống ghế, bật đèn, mở hộp giữ nhiệt rồi bày đồ ăn ra trước mặt cô bé:
“Ăn nhanh đi.”
Thấy đồ ăn, Tiếu Tiếu chẳng màng gì khác, ôm hộp cơm gặm lia lịa.
Trong lúc cô bé ăn, Kỳ Quảng Phong tranh thủ giới thiệu vài người bạn:
“Vị vừa bị gọi là già là chú An, sau này con gọi là chú An được rồi. Người ngồi cạnh chú Vân là chú Phùng.”
Tiếu Tiếu vừa ăn vừa liếc nhìn từng người một lượt, ngọt ngào cười rồi gọi một tiếng "chú", giọng dẻo ngọt như muốn giết người ta bằng đường.
Nếu không phải đám bạn ồn ào kia gào lên đòi gặp, Kỳ Quảng Phong đã sớm đưa Tiếu Tiếu về nhà. Bây giờ nhận người xong rồi, anh cũng chẳng muốn ở lại lâu nữa. Đợi cô bé ăn xong, anh liền chở cô về thẳng biệt thự.
Về tới nhà, Kỳ Quảng Phong lại định tắm cho Tiếu Tiếu. Nhưng lần này cô bé kiên quyết không chịu.
“Chú Vân nói rồi, vết thương của con hồi phục tốt, có thể tháo băng rồi, không cần phải như trước nữa.”
Tiếu Tiếu đứng sau sofa, nghiêm túc phản kháng.
“Tiếu Tiếu còn nhỏ, vết thương vừa lành, lỡ bị trượt ngã thì sao? Nghe lời.”
Kỳ Quảng Phong kiên nhẫn vẫy tay.
“Không chịu đâu! Mỗi lần toàn là con bị Phong Phong nhìn thấy hết, còn Phong Phong thì tắm một mình, con chịu thiệt quá, không muốn đâu!”
Cô bé chu môi, tỏ vẻ ấm ức.
Kỳ Quảng Phong phì cười. Không ngờ nhóc con này còn biết nói chịu thiệt. Nhưng nghĩ đến cái tính vụng về của cô bé, anh vẫn không yên tâm, bèn gật đầu đồng ý:
“Được rồi, hôm nay ba tắm cùng Tiếu Tiếu.”
Bùm—
Tiếu Tiếu cảm giác như có cái gì nổ tung bên tai, đầu óc ong ong.
Anh điên rồi à?!
Cô đâu ngờ anh đồng ý dễ dàng như vậy, mắt tròn xoe, không thể tin nổi.
Nam thanh niên à, liêm sỉ của anh đâu? Bị chó gặm rồi hả? Tắm cùng một người phụ nữ, anh không thấy xấu hổ à?!
Cô hoàn toàn quên mất thân xác hiện tại chỉ là một bé gái sáu tuổi. Ai mà để ý mấy chuyện này với trẻ con?
Tuy nhiên, theo nguyên tắc “có lời thì ngu gì không hưởng”, cuối cùng Tiếu Tiếu vẫn ôm bộ đồ ngủ, lẽo đẽo theo Kỳ Quảng Phong vào phòng tắm.
Giống như mọi khi, sau khi xả nước xong, Kỳ Quảng Phong cởi đồ. Lần này không còn quấn khăn tắm như trước, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, cơ thể hoàn hảo lộ rõ trước mắt Tiếu Tiếu.
Cơ bụng chữ V, dáng người tam giác ngược…
Tiếu Tiếu thầm nghĩ, nếu không phải mình bị biến nhỏ, chắc đã hóa sói nhào tới cắn anh rồi. Nhất là khi những giọt nước từ cổ anh chảy xuống từng chút một… quá gợi cảm, quá chết người, suýt nữa cô chảy cả máu mũi.
Hai người cùng ngồi trong bồn tắm, Tiếu Tiếu cứ nhìn anh chằm chằm, trong đầu toàn là nước bọt.
Kỳ Quảng Phong thì không để ý ánh mắt kia, tắm rửa cẩn thận cho cô, xong liền bế cô ra, dùng khăn bọc lại.
Tiếu Tiếu nhìn anh chuẩn bị động tác…
Má ơi, đừng nói là định cởi quần đó nha?!
Vừa định quay đầu, một chiếc khăn lông trắng phủ lên đầu cô.
Giọng nói dịu dàng của Kỳ Quảng Phong vang lên bên ngoài khăn:
“Ba thay đồ đây, Tiếu Tiếu đừng vén khăn lên nhé.”
Trong lòng, Tiếu Tiếu rất muốn nghịch ngợm kéo khăn ra nhìn lén, nhưng là một cô gái chưa từng trao nụ hôn đầu, cô vẫn ngượng ngùng mà kiềm chế ham muốn đang trỗi dậy…