“Tiếu Tiếu, con thỏ này là sao đây?” – Vừa về đến nhà, Kỳ Quảng Phong đã thấy một cái lồng thỏ đặt giữa phòng khách, trong lòng có chút kinh ngạc.
Con bé này từ khi nào lại thích động vật nhỏ thế? Chẳng lẽ hôm nay mình không đến đón nó nên đã bỏ lỡ chuyện hay ho gì rồi?
Kỳ Tiếu Tiếu đang vừa gặm táo vừa xem phim truyền hình sướt mướt trên TV, nghe tiếng Kỳ Quảng Phong cũng không thèm quay đầu lại, hô lên một câu:
“Người ta tặng.”
Lông mày Kỳ Quảng Phong nhíu chặt, giọng có phần chất vấn:
“Ai tặng?”
Đúng lúc này chương trình truyền hình vào đoạn quảng cáo, Kỳ Tiếu Tiếu cuối cùng cũng chịu quay đầu lại, nhíu mày đầy vẻ trách móc:
“Là cái tên ngốc Thạch Nặc Nhiên mà thứ Bảy mình gặp đó. Hôm nay hắn tặng đó, phiền chết đi được! Mình nuôi gì cũng chết, hắn lại cứ ép mình nhận. Nếu tặng thì phải tặng con béo một chút, con này gầy đét, ăn cũng không đủ dính răng, phiền chết!”
Nói tới đây, biểu cảm chán ghét của cô nhóc rõ rành rành, vậy mà cái tên nhóc con kia lại chẳng hiểu chuyện chút nào, cứ khăng khăng nhét con thỏ sang.
Những lời này vào tai Kỳ Quảng Phong chẳng khác nào chuông báo động vang rền.
Hóa ra lại là cái thằng nhóc mặt dày lần trước! Giờ còn dám tặng thú cưng, rõ ràng là có ý đồ bất chính với bảo bối nhà anh!
Anh ngồi xuống cạnh Tiếu Tiếu, đá nhẹ cái lồng thỏ đang chướng mắt, cố nén cơn giận trong lòng, giọng điệu hết sức ôn hòa:
“Tiếu Tiếu, con biết vì sao nó tặng con thỏ không?”
Nhắc tới chuyện này Kỳ Tiếu Tiếu càng tức, hai má phồng lên, rúc người sâu hơn vào sofa, quay sang trừng mắt với anh:
“Phong Phong, ba nói xem có phải hắn cố ý không? Hắn cố tình tặng lại con thỏ lần trước mình nuôi mãi không ăn cà rốt rồi trốn mất, còn nói gì mà về nhà luyện tập chăm thỏ cho quen, sau này còn cùng nhau nuôi thỏ nữa. Rõ ràng là khinh thường người ta!”
Lúc nhận con thỏ cô suýt nữa ném thẳng vào mặt hắn, nghĩ hắn còn nhỏ nên mới cố nhịn cơn giận.
Nghe vậy, sắc mặt Kỳ Quảng Phong dịu đi đôi chút. Có vẻ chỉ là thằng nhóc ngu ngốc đơn phương thôi, còn bảo bối của anh thì cực kỳ ghét hắn.
Chuyện con thỏ tạm thời bỏ qua, Kỳ Quảng Phong lại bắt đầu thuyết giảng một tràng dài nào là “con trai thời nay thế nọ thế kia” khiến Kỳ Tiếu Tiếu phải cố nhịn cười.
Nói lắm thế chi, chốt một câu “không được yêu sớm” là xong, sao cứ phải vòng vo! Lão cha trên danh nghĩa này thật đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Xem TV xong, hai người cùng ăn tối, sau đó như mọi khi, anh đưa cô vào thư phòng làm bài tập. Làm xong, Kỳ Quảng Phong giúp cô sắp xếp lại cặp sách thì vô tình lôi ra một phong thư xanh nhạt từ ngăn phụ.
Anh cúi người nhặt lên.
“Gửi riêng Tiếu Tiếu” – Bốn chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc viết trên mặt thư, ánh mắt Kỳ Quảng Phong trầm xuống. Anh liếc sang Tiếu Tiếu đang cầm quyển bách khoa toàn thư đọc say sưa, không hề hay biết gì. Anh nhẹ nhàng mở thư ra.
Chỉ liếc qua mấy dòng, bên trong toàn là những lời khen ngợi của một cậu con trai gửi cho một cô gái, dẫu không trực tiếp tỏ tình, nhưng với Kỳ Quảng Phong thì “ý tại ngôn ngoại” – rõ là có tâm tư không thuần khiết!
“Tiếu Tiếu, cái này là sao?” – Anh đưa bức thư cho cô, mặt không cảm xúc, giọng điệu bình thản đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Ngẩng đầu khỏi sách, Tiếu Tiếu liếc qua lá thư.
“Há há há...” – Chưa xem hết, cô đã cười không nhịn được.
Một bức thư chưa tới mấy trăm chữ mà hơn nửa phải đánh phiên âm, từ ngữ thì cường điệu quá đà. Cô thực sự hết chỗ nói.
“Là đứa nào vậy chứ, cũng có khiếu quá đi mất. 'Hiền dịu'? Mình có tí nào giống vậy không?” – Cười đã đời, cô đưa thư cho anh, chỉ vào đoạn chữ:
“Phong Phong, ba…”
Nhưng vừa thấy sắc mặt u ám như muốn đóng băng của Kỳ Quảng Phong, mọi lời lập tức nghẹn nơi cổ.
Mặt anh đáng sợ quá... Cô đâu có làm gì sai? Dù vậy, với cái tính hay làm loạn của mình, cô cũng chẳng dám chắc. Lo anh tức giận thêm, cô cũng không dám mở miệng nữa.
Căn phòng bỗng chốc chìm trong bầu không khí nặng nề.
Một lúc lâu sau, Kỳ Tiếu Tiếu không chịu nổi nữa, định mở miệng hỏi thì vừa ngẩng lên thấy sắc mặt anh, dũng khí vừa gom được lập tức tan biến. Cô nuốt nước bọt, rụt rè hỏi:
“Phong Phong, ba... sao thế?”
“Bức thư này làm con vui vậy sao?” – Giọng anh bình thản, nhưng lại khiến Tiếu Tiếu cảm thấy bất an hơn cả khi anh nổi giận.
Cô nghĩ kỹ rồi mới đáp:
“Không có đâu, con cười là vì cái người viết thư này chả có tí nội hàm nào cả.” – Cẩn thận lựa lời để tránh chọc giận anh.
Thái độ của cô khiến cơn giận trong lòng Kỳ Quảng Phong bỗng dâng cao vô cớ, anh nheo mắt lại:
“Con sợ ba lắm đúng không?” – Không phải hỏi, mà là khẳng định.
Chuyển chủ đề đột ngột khiến Kỳ Tiếu Tiếu khó hiểu.
Cái gì vậy? Sợ anh? Hừ! Nực cười hết sức. Cô lớn đến vậy chưa từng sợ ai, lúc trước bị kề súng vào đầu còn chẳng chớp mắt, làm sao có thể sợ một tên nhóc 18 tuổi?
“Không!” – Cô lắc đầu dứt khoát, đáp không chút do dự.
Câu trả lời khiến sắc mặt Kỳ Quảng Phong hòa hoãn hơn đôi chút, nhưng vẫn chưa dịu hẳn:
“Hôm nay con tự làm bài đi, ba có chút việc. Tối tự tắm rồi ngủ sớm, không cần chờ ba, chắc ba không về nữa đâu.” – Xoa đầu cô một cái, anh quay người rời đi như chạy trốn.
Anh cần bình tĩnh lại. Nếu còn ở đây, anh sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó không nên. Anh phải rời đi.
Còn lại một mình trong thư phòng trống trải, Kỳ Tiếu Tiếu bỗng cảm thấy trống rỗng lạ thường. Cô tức tối quăng quyển sách đang cầm xuống bàn, nhảy xuống ghế, hướng về phía anh bỏ đi mà chu môi nói nhỏ:
“Ai thèm đợi chứ, hứ!”
Nói rồi cô lủi thủi ôm bộ đồ ngủ vào phòng tắm. Bình thường ghét cay ghét đắng chuyện anh tắm cho mình, giờ được tự tắm một mình, lẽ ra nên vui vẻ, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó chịu trong lòng, càng nghĩ càng bực, tắm qua loa rồi chui vào chăn, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.
Còn bên này, Kỳ Quảng Phong ra khỏi biệt thự thì lao thẳng vào gara, lái chiếc xe thể thao, nhấn ga hết cỡ phóng vút đi. Đêm cuối thu lạnh căm, nhưng lòng anh lại bực bội đến khó chịu. Anh mở mui xe, để gió lạnh lùa vào người, như để giúp mình tỉnh táo hơn.
Tâm trí rối bời, nhưng trong đầu lại hiện rõ từng khoảnh khắc bên Tiếu Tiếu – nụ cười, sự tinh nghịch, lanh lợi của cô – như ánh mặt trời rọi vào hồ nước tối tăm trong lòng anh, khiến cuộc sống ảm đạm của anh có thêm màu sắc. Chính vì thế, anh càng muốn giữ lấy cô, càng sợ mất đi cô. Nhưng hôm nay…
Nghĩ tới cách mình vừa đối xử với cô, anh đạp phanh gấp. Vì không thắt dây an toàn, trán anh đập thẳng vào vô lăng, cơn đau nhói khiến anh cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút.
Vừa rồi mình lại bỏ mặc cô bé một mình ở biệt thự? Cô còn nhỏ như vậy, có sợ không? Tự tắm có trượt té không? Cô rất sợ lạnh mà lại không thích bật máy sưởi, liệu có bị cảm không?
Càng nghĩ, anh càng thấy bản thân đã phản ứng thái quá. Chỉ là một bức thư thôi mà, cô cũng đâu có để tâm, vậy mà anh...
Anh quay xe, rồ ga trở lại.
Khi anh về đến nhà đã gần 10 giờ đêm, đèn phòng đã tắt. Anh không bật đèn, nhẹ nhàng đi đến bên giường. Vừa cúi người thì hai cánh tay mũm mĩm đã quàng lấy cổ anh.
“Phong Phong, đừng giận nữa nhé. Tiếu Tiếu sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng bỏ Tiếu Tiếu lại một mình…”
Giọng trẻ con mềm mại khiến trái tim Kỳ Quảng Phong như tan chảy.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra:
“Ba còn lạnh, con buông ra trước đã, ngoan. Sau này ba sẽ không bỏ con một mình nữa đâu.”
Nghe được câu trả lời hài lòng, Kỳ Tiếu Tiếu mới chịu buông tay, ngáp dài, lẩm bẩm:
“Con buồn ngủ rồi… Phong Phong ngủ ngon…”
Giọng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại hơi thở đều đều.
Kỳ Quảng Phong khẽ mỉm cười, cúi xuống chạm nhẹ lên trán cô, ngồi nhìn cô thật lâu, ánh mắt dần tối lại. Một lúc lâu sau, anh mới lặng lẽ rời đi.