Cưng Chiều Duy Nhất: Cô Vợ Nhỏ Thôi Miên

Chương 30

Vốn định ở lại nhà cũ thêm hai ngày nữa, nhưng cả ngày không ngơi tay, Kỳ Quảng Phong không muốn để ông cụ tiếp tục bị "bóc lột", nên tối hôm đó đã quyết định quay lại thành phố X, để lại một đống chuyện linh tinh cho ông già xử lý. Ông cụ tức đến nỗi hai hàng râu dê trên mép dựng thẳng đứng, cầm gậy rượt theo xe của Kỳ Quảng Phong mà la hét.

“Thằng ranh con, muốn về thì tự mà về, ông đây đâu có thèm mày! Nhưng ít ra cũng phải để lại Tiếu Tiếu cho ông chứ!”
Ăn không ngồi rồi thì thôi đi, ông già đây người giúp việc không thiếu, điều ông không thể chấp nhận được là vẫn chưa khoe khoang cháu gái đủ với mấy lão bạn già thì thằng nhóc kia đã mang con bé đi mất rồi. Giận chết ông!

Ngồi trên xe nghe mà khóe miệng Kỳ Tiếu Tiếu cứ giật giật.

Bao nhiêu người đang nhìn đó, ông nội cũng nên giữ chút hình tượng chứ. Với lại, ông nội chắc gì đã thật sự không nỡ rời xa cô, chẳng phải là do thích nhìn lão Triệu tức mà không xả được à?

Ban ngày nghịch quá hăng, vừa ngồi lên xe không bao lâu Tiếu Tiếu đã bắt đầu gà gật, sau đó dứt khoát kéo bả vai Kỳ Quảng Phong qua tựa vào rồi ngủ say.

Kỳ Quảng Phong liền gác công việc lại, đắp chăn mỏng cho cô, tắt đèn trong xe, ôm cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngủ được hơn một tiếng, Kỳ Quảng Phong bị nóng đánh thức.

Giữa mùa đông, điều hòa trong xe đâu có chỉnh cao, vậy mà lại bị nóng đến tỉnh? Vừa đưa tay sờ thử, anh lập tức bật dậy. Người Tiếu Tiếu nóng hầm hập như cái lò sưởi, trong ánh sáng mờ mờ còn thấy má cô đỏ bừng như bị thiêu cháy.

Cô bé này phát sốt rồi, lại còn là sốt cao!

Sắc mặt anh trầm xuống, vội vàng dặn: “Đừng về nhà nữa, đến thẳng bệnh viện thành phố!”
Nói rồi liền lấy điện thoại gọi cho Vân Lễ.

Gác máy, theo lời dặn trong điện thoại, anh lấy hộp thuốc từ phía sau ra. Từ lúc đón Tiếu Tiếu về, trong hộp thuốc đã chuẩn bị đủ mọi loại thuốc dành cho trẻ con. Anh lấy ra một ống thuốc bột màu vàng, pha với nước ấm.

“Tiếu Tiếu, ngoan nào, há miệng ra. Uống thuốc rồi ngủ tiếp nhé.”
Vừa nói, anh vừa đỡ đầu cô dậy.

Tiếu Tiếu trong cơn mê mang mơ màng, đầu nặng trịch, giọng nói của Kỳ Quảng Phong như cái búa đập vào đầu khiến cô rất khó chịu, nhíu mày lại rồi – “Bốp!” – tát thẳng cho anh một cái, in nguyên năm ngón tay trên mặt.

“Đừng ồn...” – Cô lầu bầu, tỏ vẻ không vui.

Tài xế đang nhìn qua gương chiếu hậu phía trước, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Tam thiếu gia nhà họ Kỳ bị người ta tát? Mà người dám tát anh ấy lại là một đứa con gái! Mặc dù là con gái nuôi, nhưng cũng đâu phải ruột thịt? Nhỏ này tám chín phần là sắp thất sủng rồi, mới được cưng chiều hơn tháng mà đã bị đưa vào lãnh cung, tội nghiệp quá.

Cảnh tiếp theo suýt khiến bác tài đang suy diễn đủ kiểu lao thẳng vào tay lái.

Sắc mặt Kỳ Quảng Phong không hề thay đổi, ngược lại còn nhẹ nhàng dỗ dành:
“Tiếu Tiếu ngoan, uống thuốc đi, nghe lời.”
Vừa nói vừa đưa cốc nước sát miệng cô.

Có lẽ là vì trong mơ cũng cảm nhận được nếu không uống thì khỏi mơ yên tĩnh, nên cô miễn cưỡng hé miệng, cuối cùng cũng uống xong ly thuốc.

Tài xế chứng kiến toàn bộ cảnh đó đã hóa đá.

Mình vừa thấy gì vậy? Tam thiếu gia lại có thể hiền lành đến vậy? Mới xa có ba tháng, sao anh ấy như bị out-of-date thế này? Không hiểu nổi tâm tư của ông chủ nữa rồi, đúng là thế giới toàn ác ý.

Đến bệnh viện, Vân Lễ đã chuẩn bị sẵn sàng từ sau cú điện thoại của Kỳ Quảng Phong.

Đo nhiệt độ, xét nghiệm máu, loạt kiểm tra thông thường hoàn tất, Vân Lễ đẩy kính, cầm kết quả xét nghiệm đi tới.

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là trẻ con ham chơi quá, bị nhiễm lạnh, lại vận động mạnh, mồ hôi ra rồi bị trúng gió. Truyền hai chai nước biển là ổn thôi.”

Kỳ Quảng Phong nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho Tiếu Tiếu, tay vòng lên cổ áo Vân Lễ kéo anh ra khỏi phòng bệnh.

Vừa ra ngoài đã đạp cho anh ta một cú: “Chỉ là cảm nhẹ mà anh cho người ta xét nghiệm máu, chụp CT, anh cố ý đúng không?”

Vân Lễ: “…”

Tôi thật sự muốn tẩn chết anh này, đừng ngăn tôi.

Mẹ nó! Vừa tới bệnh viện đã làm như con bé mắc bệnh nan y không bằng, căng thẳng đến mức khiến anh cũng lo chết khiếp, dám làm qua loa à? Cẩn thận từng chút đó! Bây giờ khám xong rồi, biết chỉ là sốt nhẹ thì quay ra đổ lỗi cho người ta? Đúng là trở mặt nhanh hơn lật sách.

Đêm hôm khuya khoắt bị kéo ra khỏi giường, kiểm tra xong còn bị đá một cú, cuộc đời thật như một trò hề. Có ai cho mượn cái gan để tôi dám trả thù được không?


Sáng hôm sau, Kỳ Tiếu Tiếu tỉnh dậy liền ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc, cả không gian một màu trắng xóa.

Bệnh viện? Sao cô lại ở bệnh viện?

“Tiểu nhóc, em tỉnh rồi à?” – Giọng quen thuộc vang lên bên cạnh.

Không nghe thấy giọng đó lại cảm thấy thiếu thiếu, Tiếu Tiếu lầu bầu: “Phong Phong đâu?”
Vừa mới tỉnh, cộng thêm hôm qua sốt cao, giọng cô khàn khàn như cái cưa.

“Không phải đi mua bữa sáng cho em rồi sao. Nếu không thì em nghĩ anh nguyện ý ngồi đây ngắm một đứa nhóc à? Không có y tá xinh đẹp để nhìn, chán chết.” – Vừa rót nước, Vân Lễ vừa càu nhàu.

Dụi mắt rồi quay đầu lại, Tiếu Tiếu nhìn thấy Vân Lễ mặc áo blouse trắng, trên khóe miệng còn vết xanh tím, liền bật cười:
“Anh lại làm chuyện xấu gì bị người ta đánh sưng mặt rồi à? Nhìn đúng xấu xí.”

Vân Lễ tức đến run rẩy, sắc mặt lập tức xụ xuống:
“Hừ! Còn không phải do cái ông bố hờ của em ban tặng đó!”

Nghe đến đây, Tiếu Tiếu hiểu ra, mấy mảnh ký ức lộn xộn đêm qua dần hiện lên, đại khái cô cũng đoán được, trận đòn kia chắc là do cô mà ra.

“Ơ, xin lỗi nha.” – Cô cúi đầu nhỏ giọng.

Vân Lễ tưởng mình nghe nhầm, trố mắt nhìn cô như thấy quỷ.

Cô nhóc này biết nói xin lỗi? Không phải đáng lẽ nên tiếp tục châm chọc mới đúng sao? Không lẽ chưa hết sốt? Nghĩ vậy, anh liền đưa tay sờ trán cô:
“Hết sốt rồi mà, chẳng lẽ sốt cao quá nên não cháy mất rồi?”

Tiếu Tiếu: “...” – Thật muốn cắn anh ta một cái cho bõ tức!

Câu đó là người nói với nhau à? Chỉ vì cô lỡ nói câu tử tế mà bị coi như thần kinh, đúng là đáng đánh.

Cô lạnh nhạt nói:
“Tôi nói sai rồi. Phong Phong đánh hay lắm. Anh đáng đời.”
Cái tên này đúng là không thể đối xử bằng cách bình thường, kẻ mang mặt người tim sói!

Vân Lễ ngồi phịch xuống cạnh giường, cười trêu:
“Tiểu nhóc, em sống kiểu gì vậy? Mới khỏe lên chưa bao lâu lại chơi quá đà đến phải vào viện, không thấy cần tự kiểm điểm à?”

Tiếu Tiếu uống thêm một ngụm nước rồi trừng mắt:
“Anh nghĩ tôi muốn chắc? Cứ thỉnh thoảng lại vào viện, tôi cũng nghi mình sắp thành cái bình thuốc rồi.”
Nhất là còn phải chịu đựng sự tra tấn tinh thần của cái tên này, cô đã nghi ngờ cuộc sống có ý nghĩa gì nữa không.

“Giờ cũng gần vậy rồi.”

“Hừ! Tại y thuật anh kém thôi.” – Cô quay mặt đi, không muốn đôi co với kẻ đầu óc chập mạch.

Vân Lễ lập tức đứng dậy kéo cô ra khỏi chăn, mắt trừng trừng, như sắp ra tay:
“Em nói cái gì? Ai y thuật kém hả?”

“Anh làm gì đấy!” – Bên ngoài vang lên tiếng hét của Kỳ Quảng Phong.

Vân Lễ lập tức xìu xuống, buông tay, còn ân cần đắp lại chăn cho cô, cười gượng:
“Không sao, chỉ là kiểm tra một chút. Xong rồi, hai người cứ nói chuyện, tôi đi trước đây.”
Nói xong liền chạy mất, đúng là chân chó chính hiệu.

“Phụt!” – Thấy cảnh đó, Tiếu Tiếu ôm chăn cười khúc khích, mắt cong như trăng rằm, toàn là vui vẻ.

“Cười cái gì mà cười? Mau ăn đi, lát nữa còn phải truyền nước.” – Kỳ Quảng Phong mặt lạnh, ném hộp cơm giữ ấm lên bàn.

Nụ cười trên mặt Tiếu Tiếu đông cứng lại.

Cô làm sao lại quên mất ông bố đại nhân này, hôm qua chơi quá trớn lại bệnh, người này chắc chắn đang giận lắm… Hu hu.

Cô đưa tay che mặt, cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa.

Thấy cô như đà điểu trốn đầu, Kỳ Quảng Phong cũng mềm lòng. Trẻ con nghịch ngợm là chuyện bình thường, lỗi là do anh không chăm sóc tốt.

“Ăn cơm đi, chuyện này trách cả hai chúng ta, nhớ kỹ sau này không được như vậy nữa. Hôm qua con ngủ ngoài hành lang gần nửa tiếng đấy, muốn bệnh nặng à?”
Nếu không hỏi Quảng Thần thì anh cũng không biết cô nhóc này lại nằm ngoài đó lâu như vậy. May mà phát hiện kịp thời.

Tiếu Tiếu: “Hehe...” – Đáng chết cái tên Quảng Thần, chuyện gì cũng mách lẻo, đúng là đồ thanh niên nghiêm túc đến mức dở hơi!

Bình Luận (0)
Comment