Cưng Chiều Duy Nhất: Cô Vợ Nhỏ Thôi Miên

Chương 32

Danh xưng “nam thần” khiến Kỳ Tiếu Tiếu bỗng chốc trở thành tâm điểm trong giới nữ sinh, quan hệ xã giao cũng vì thế mà trở nên “nở hoa rực rỡ”. Cuộc sống hàng ngày của cô nhờ vậy mà đầy màu sắc. Nhưng, cho dù có náo nhiệt đến mấy thì thời gian vẫn không ngừng trôi. Sau Tết Dương lịch, kỳ thi đầu tiên trong đời Kỳ Tiếu Tiếu chính thức bắt đầu.

Là một người thật ra đã hai mươi bảy tuổi, chuyện thi cử này với cô đúng là trò trẻ con. Vào phòng thi chưa đầy mười phút, cô đã khoác cặp nhỏ, nghênh ngang rời khỏi phòng thi.

Đứng ở cổng trường, nhìn nền xi măng vắng hoe, cô mới sực nhớ: sáng nay Phong Phong có việc phải đến công ty từ sớm, chắc chưa về kịp. Huống hồ cô còn ra sớm hơn dự kiến, chắc chắn anh ấy cũng chưa tới đón. Còn lâu mới tới giờ đón, nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định đi dạo một vòng cho biết đây biết đó.

Tới thành phố này đã lâu mà vẫn chưa có dịp dạo chơi, cô sờ sờ ví tiền, vẫn căng phồng. Tiền hôm trước “moi” được từ chỗ Phong Phong vẫn còn nguyên. Hề hề.

Trước tiên đi ăn vặt cái đã! Lâu lắm rồi chưa được ăn, thèm muốn chết.

Rẽ trái từ cổng trường Glen khoảng năm trăm mét là đến một con phố ăn vặt nổi tiếng. Cô đã thèm thuồng chỗ đó từ lâu, chỉ khổ là Phong Phong quản nghiêm, không cho ăn, đành phải nhìn mà thèm. Hôm nay, hề hề, phải bung bụng ăn cho đã đời mới được.

Trong con hẻm không mấy rộng rãi là đủ loại sạp hàng san sát như sao trên trời, mùi thơm ngào ngạt lan khắp không khí, khiến nước miếng cứ trào lên như sóng lũ. Đừng nói là ăn, chỉ cần ngửi thôi là bao nhiêu “sâu đói” trong bụng cũng lục tục bò dậy hết rồi.

Chân ngắn tung tăng, ví tiền mở toang, miệng thì nhai rôm rốp.

Cô vừa đi vừa mua, rất nhanh tay đã ôm đầy túi giấy các loại, miệng phồng căng như sóc nhỏ, đôi mắt to tròn lấp lánh đảo quanh, săn tìm mục tiêu tiếp theo.

Liếm môi một cái, nuốt nước miếng còn đọng trên môi, cô tranh thủ liếc nhìn đồng hồ.

Xong rồi!
Cả đống túi trên tay suýt nữa bị cô hoảng quá mà vứt hết đi.

10:55
Giờ kết thúc môn thi này là 11 giờ. Còn lại đúng năm phút. Nói cách khác, Phong Phong lúc này đã tới cổng trường rồi!

Chết tiệt, thời gian trôi gì nhanh thế!
Cô còn chưa ăn xong! Vứt đi thì tiếc quá trời, nhưng lát nữa làm sao giải thích mấy túi đồ to oành này đây? Phong Phong mà không trưng ra cái bản mặt đen như đáy nồi mới lạ.

Không nghĩ nhiều nữa, chạy đã, ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không ăn hết thì… đành tiếc vậy!

Nghĩ thế, Kỳ Tiếu Tiếu như được tiêm máu gà, cắm đầu mà chạy. Nhưng khi băng qua một con hẻm nhỏ thì không để ý đường, “cộp—” trán đập ngay vào… một cơ thể rắn như tường, theo quán tính, cả người cô nhào vào lòng đối phương. Còn chưa kịp phản ứng, một mùi hăng hăng nồng nặc ập đến.

Ê-te...

Kỳ Tiếu Tiếu ngay lập tức ngất lịm.

Lật thuyền trong mương rồi.

Cùng lúc đó, ở cổng trường Glen, Kỳ Quảng Phong đã đứng đợi cạnh chiếc Ferrari đỏ. Bộ áo khoác dạ xám nhạt càng tôn lên dáng người cao ráo thon dài của anh. Mái tóc hơi rối, thêm chút khí chất bất cần, càng khiến người qua đường không thể không ngoái đầu nhìn.

Nhưng anh chẳng buồn để tâm đến những ánh mắt đó. Môi mím chặt, ánh mắt dán vào dòng học sinh đang lục tục rời khỏi trường. Đến khi chẳng còn mấy ai nữa, thời gian kết thúc thi cũng đã qua hơn nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu. Niềm vui trong lòng anh dần nhạt đi, thay vào đó là sự lo lắng bồn chồn.

Tiếu Tiếu thi rất tốt, chắc chắn sẽ nộp bài sớm. Dù có đi dạo đâu đó thì giờ này cũng phải quay lại rồi, nhất là cô còn biết hôm nay anh đến đón, không có lý gì lại đến trễ.

“Tam ca, sao anh còn ở đây vậy?”
Kỳ Trạch vốn định lên xe, thấy Kỳ Quảng Phong còn đứng đấy thì hí hửng chạy lại.

“Em có thấy Tiếu Tiếu không?”
Giọng lạnh như băng, cứng đơ như đá.

Nghe vậy, Kỳ Trạch sững người, sau đó hớn hở nói:
“Tiếu Tiếu giỏi ghê! Mới thi được hơn mười phút đã nộp bài ra ngoài rồi đó!”
Cậu còn định nói thêm thì bỗng thấy sắc mặt Kỳ Quảng Phong càng lúc càng khó coi, lời sắp ra khỏi miệng cũng nghẹn lại, nụ cười trên mặt tắt ngúm.
Do dự một lát, cậu lí nhí hỏi:
“Tam ca đừng nói là… chưa thấy em ấy?”

“Không sao, em cứ đi trước đi.”

Khi Kỳ Trạch vừa đi khỏi, sắc mặt Kỳ Quảng Phong lập tức thay đổi. Lạnh băng, như phủ sương dày đặc, trong đôi mắt đen ánh lên sương mù cuồn cuộn.

Anh vừa định gọi điện thì một tin nhắn đa phương tiện được gửi đến.

“Muốn con nhóc này an toàn thì một mình mày, nhớ cho kỹ là một mình, mang theo 50 triệu tệ tiền mặt đến khu phía bắc thành phố. Nếu dám báo cảnh sát hay giở trò gì, thì con nhóc này sẽ… ha ha, nói tạm biệt với thế giới xinh đẹp này đi.”

Đính kèm phía sau là một bức ảnh Kỳ Tiếu Tiếu bị trói chặt, bị ném thẳng vào một góc tối, mắt nhắm nghiền, rõ ràng vẫn đang hôn mê.

Nhìn xong, năm ngón tay Kỳ Quảng Phong đang cầm điện thoại bỗng trắng bệch, một luồng sát khí lạnh băng từ người anh lan tỏa ra bốn phía.

Hay lắm. Rất tốt.
Dám động đến bảo bối của anh. Có vẻ mấy kẻ đó sống quá lâu rồi, cần đưa đi gặp Diêm Vương để tâm sự một chuyến.

Ánh mắt anh đột nhiên lạnh lẽo, “rắc—”, chiếc điện thoại đắt tiền trong tay bị bẻ gãy làm đôi.

Khí thế quanh người chợt thu lại, gương mặt lại trở về vẻ lạnh nhạt như thường, anh cúi xuống nhặt thẻ SIM rơi dưới đất, như thể chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác. Chỉ có điều, đôi mắt đen nhánh ấy giờ đây như bị mực đổ vào, đen đến mức không thể hóa giải.

Anh lắp SIM sang điện thoại khác, bấm một số.

“Viên Vũ, chuẩn bị cho tôi năm ngàn vạn tiền mặt, mười phút nữa gặp ở đường phía Bắc.”
Ra lệnh xong liền dập máy.
Chân đạp ga, chiếc Ferrari đỏ như mũi tên rời cung lao vút đi trong chớp mắt.

Bình Luận (0)
Comment