Ra đến cửa, mấy gã lực lưỡng đang canh gác. Không đợi bọn chúng ra tay, Kỳ Tiếu Tiếu đã ra chiêu trước — vừa chạm mắt là cô lập tức thôi miên nhẹ toàn bộ. Mấy tên lính tép riu thế này, thôi miên đối với cô đúng là trò trẻ con. Kỳ Tiếu Tiếu tiện tay túm lấy một tên hỏi phòng của ả đàn bà kia ở đâu, rồi nhấc chân ngắn rảo bước đi luôn, suốt đường đi như dạo chơi, gặp ai thôi miên nấy, chẳng gặp chút trở ngại nào.
Tuy nhiên, loại thôi miên cấp độ này không duy trì được lâu, chẳng mấy chốc là tỉnh, nên cô phải nhanh lên mới được.
Băng qua một hành lang, cuối hành lang chính là căn phòng của ả ta.
Cửa phòng đóng rất chặt, bên ngoài còn có hai tên đàn em đang đứng gác. Không biết Kỳ Quảng Phong bao giờ mới đến, cô hơi lo. Cô liền thôi miên hai tên đàn em, lần này cô dùng ám thị trung cấp — chỉ cần cô ra dấu, một tên đã lập tức ngoan ngoãn mở cửa.
Bên trong phòng bài trí vô cùng mờ ám, đập vào mắt là chiếc giường kingsize trải đầy cánh hoa, khắp nơi ngập tràn không khí khiêu gợi. Nhưng trong mắt Kỳ Tiếu Tiếu chỉ thấy tục tĩu, cứ như ả ta sắp đem chính mình ra “rao bán” vậy. Người đàn bà kia đang ngồi trước bàn trang điểm, tô vẽ.
Nghe tiếng cửa mở, Khúc Phương không quay đầu lại, vẫn thong thả kẻ mày, giọng hờ hững:
“Là Kỳ thiếu đến à?”
Không ai đáp. Một lúc sau, Khúc Phương cau mày, quay đầu định mắng:
“Tôi…”
Lời còn chưa dứt thì thấy Kỳ Tiếu Tiếu đang đứng dựa cửa, thản nhiên nhìn mình như xem kịch, liền khựng lại.
Kỳ Tiếu Tiếu tự nhiên bước vào, vươn tay nhặt một cánh hoa trên giường:
“Chuẩn bị kỹ ghê nhỉ, muốn để lại ‘kỷ niệm đẹp’ cho đêm đầu của Phong Phong nhà chúng tôi à?”
Cô quay đầu liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của Khúc Phương, ánh mắt lướt từ đầu đến chân, cười khẩy:
“Có điều, loại xe buýt công cộng như cô, dù có chuẩn bị chu đáo cỡ nào, chắc có tặng tiền thêm Phong Phong cũng chẳng buồn động vào. Cô cũng coi như biết thân biết phận, muốn giở trò, định bỏ thuốc cơ mà…”
Cô ngẫm nghĩ rồi nhìn bộ đồ khêu gợi của ả ta:
“Nhưng mà nhan sắc như cô, chắc vừa thấy là thuốc cũng mất tác dụng rồi, còn mơ mộng gì nữa…”
Khúc Phương không nhịn được, bật lại:
“Thì sao chứ? Mày chẳng qua là con hoang được Kỳ thiếu nhặt về, một món đồ chơi thôi. Hứng lên thì nâng mày lên, hết hứng thì chẳng đáng một xu.”
Rồi ả ta lạnh mặt, giọng đầy độc ác:
“Giờ đã rơi vào tay tao rồi, còn dám chanh chua, cẩn thận tao nhổ hết cái hàm răng sắc đó của mày!”
Kỳ Tiếu Tiếu dang tay ra, mỉm cười khiêu khích:
“Vậy tôi chờ nhé, tôi chưa từng nhổ răng, nhân tiện nhổ hết một lượt đi.”
Khúc Phương nổi cơn tam bành:
“Được lắm, con hoang thối tha, gan to thật đấy. Nhổ răng thì nhẹ, giết mày tao còn không chớp mắt!”
Kỳ Tiếu Tiếu chớp chớp mắt, lúm đồng tiền nơi khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện:
“Đến đi, tôi mong chờ lắm.”
“A Bưu! A Kỳ! Trói con khốn này lại cho tao, nhổ từng cái răng một — cái — một — ra cho tao!” Khúc Phương nghiến răng rít lên từng tiếng.
Một phút trôi qua, không ai động.
Hai phút trôi qua, vẫn chẳng có ai phản ứng…
“Người đâu hết rồi? Chết hết rồi à?” Khúc Phương gào lên, lửa giận bốc ngùn ngụt.
Kỳ Tiếu Tiếu thích thú nhìn cảnh đó, môi nhếch cười:
“Vào đi, cô chủ của mấy người đang mong gặp các người đấy.”
Hai tên canh gác ngoài cửa lập tức bước vào.
Đến giờ mà còn không nhận ra có gì đó sai sai thì Khúc Phương đúng là đầu đất, ả ta lùi lại mấy bước, môi run rẩy:
“Các người… là người của Kỳ Quảng Phong…”
Kỳ Tiếu Tiếu không buồn giải thích, nhếch môi cười lạnh:
“Bóc sạch quần áo ả cho bà!”
Khúc Phương hoảng loạn thụt lùi, tay che chặt ngực vốn đã lộ gần trọn, dáng vẻ chẳng khác gì sắp bị làm nhục:
“Không được! Tao là tiểu thư nhà họ Khúc! Nếu mày dám làm thế, cha tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Kỳ Tiếu Tiếu khoanh tay, đắc ý:
“Đợi đến lúc ông ta không tha cho tôi thì Phong Phong cũng sẽ không tha cho cô đâu. Lo mà giữ sức hét to lên ấy.”
Cô ra hiệu cho một gã đàn ông, chỉ vào chai thuốc nhỏ màu nâu trên bàn trang điểm:
“Đổ cái này cho cô ta uống.”
Sức mạnh giữa nam và nữ vốn chênh lệch. Không lâu sau, Khúc Phương đã bị ***** không còn mảnh vải, ngay cả quần lót cũng không còn, tay không biết nên che trên hay dưới. Hai gã bị thôi miên hoàn toàn không liếc cô lấy một cái, ngược lại Kỳ Tiếu Tiếu — cô gái duy nhất ở đó — lại chỉ trỏ như thể đánh giá hàng hóa:
“Eo không đủ thon.”
“Mông lép quá.”
“Ngực xẹp lép.”
“…”
Kỳ Tiếu Tiếu nói đến đâu, Khúc Phương cuống cuồng che đến đó. Mồ hôi đầm đìa như mưa, cuối cùng ngã vật xuống đất, *****.
“Bác gái à, tôi mới nói có mấy câu mà bác đã mềm nhũn ra, chân còn chẳng đứng nổi. Tôi ghê gớm thế cơ à?” Kỳ Tiếu Tiếu nghiêng đầu, ra vẻ vô tội hỏi.
“Không chịu nổi nữa rồi… Cho tôi đàn ông đi! Mau lên, tôi muốn đàn ông…” Lý trí sớm đã bị thuốc đánh bại, cô ta chỉ còn khao khát được giải tỏa, nào còn quan tâm gì khác.
Kỳ Tiếu Tiếu chống cằm, chỉ hai gã đàn ông bên cạnh:
“Không phải có hai người ở đây sao? Cô nói với tôi làm gì, tôi là phụ nữ, không có cái thứ đó, muốn cũng không cho được.”
Nếu là lúc bình thường, Khúc Phương chẳng thèm liếc hai gã kia, nhưng giờ chỉ muốn có đàn ông, không màng thể diện, bò đến kéo quần một trong hai gã. Cái bộ dạng khẩn trương đó khiến Kỳ Tiếu Tiếu cũng phải thay cô ta cảm thấy nhục.
Có cần gấp vậy không? Vừa nãy còn làm bộ trinh nữ tiết liệt, giờ? Tiết tháo chó tha hết rồi. Loại thuốc này mạnh dữ vậy à? Hay là bản chất cô ta vốn thế?
Cảnh tượng sau đó Kỳ Tiếu Tiếu cũng chẳng buồn nhìn, sợ bẩn mắt. Cô còn đang chờ Phong Phong, lỡ để anh thấy thì chết. Phải tranh thủ lúc lão Diệp Tam còn đang hành động bên ngoài, nhanh chóng chuồn khỏi đây. Dù sao mấy gã này đã bị cô thôi miên, mấy chức năng quan trọng đều "vô hiệu" tạm thời — nên dù ả có dục hỏa bốc đầu cũng chẳng được đáp ứng đâu.
Dám nhăm nhe Phong Phong? Hôm nay cho nếm mùi trước đã. Đôi tay này tạm thời cô không muốn làm bẩn, nếu không, chuyện hôm nay đã không dừng ở mức này đâu.