Cưng Chiều Duy Nhất: Cô Vợ Nhỏ Thôi Miên

Chương 38

“Sặc, mắc cười chết mất…”
Sáng sớm hôm sau, đám bạn chí cốt của Kỳ Quảng Phong tụ tập đông đủ. Trừ Phùng Thanh Dật luôn kiệm lời thì mấy tên còn lại không ngừng bô bô từ lúc đến. Trong số đó, An Tử Thần là náo loạn nhất, ngả ngớn trên ghế sofa, miệng ngoác đến tận mang tai.

Kỳ Tiếu Tiếu bưng ly sữa đi tới, tiện tay đặt thêm một đĩa trái cây lên bàn trà rồi ngồi phịch xuống bên cạnh An Tử Thần. Cô nhấp một ngụm sữa, liếc tờ báo run run trong tay hắn, nhướn mày hỏi:
“Có gì mà cười như vậy? Mất hình tượng hết trơn rồi kìa.”

“Tiểu nha đầu này, biết gì mà nói. Lo uống sữa đi, không sau này lớn lên lại lùn tịt cho coi.”
An Tử Thần tiện tay vò đầu cô một cái, gấp báo lại, mặt mũi vênh váo lắm.

Tiếu Tiếu nhướng mày, quay đầu định gọi lớn:
“Phong...”

Mới mở miệng đã bị An Tử Thần bụm chặt:
“Ôi tổ tông nhỏ của tôi, xin người đừng gọi! Tôi nhận sai được chưa? Nếu để Phong biết tôi nói xấu bảo bối của ảnh, da tôi chắc không còn dính thịt!”

Tiếu Tiếu trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng cũng tạm tha.

“Cho cháu này.”
An Tử Thần nhét lại tờ báo vào tay cô, nhưng vừa kịp mở ra nhìn cái tiêu đề phóng to, tờ báo lại bị hắn giật về:
“Quên mất, cho cháu cũng như không, nhóc tì sáu tuổi như cháu biết đọc được mấy chữ? Để chú kể cho mà nghe.”

Tiếu Tiếu trừng mắt nhìn hắn thêm lần nữa, trong lòng thầm khinh bỉ từ đầu đến chân.

Thật là nhục quá đi! Lấy việc biết chữ nhiều hơn một đứa nhóc để khoe khoang, còn làm bộ làm tịch, ánh mắt cao ngạo gần muốn bay lên trời! Đúng là tâm lý biến thái mới có thể ganh đua kiểu đó với một đứa bé sáu tuổi.

“Nghe kỹ nhé.”
An Tử Thần chỉnh lại tư thế, nhích lại gần:
“Tiểu thư Khúc gia – Khúc Phương, tối hôm qua bị bắt gian tại trận trong căn biệt thự bỏ hoang ở phía bắc thành phố. Ghê nhất là, cô ta trần như nhộng, cứ thấy đàn ông là nhào vào, y như mấy trăm năm rồi chưa thấy trai vậy! Hai tên đàn ông trong phòng cùng cô ta… chỗ đó bị cào đến chảy máu, giờ còn đang cấp cứu ở bệnh viện! Thảm lắm luôn!”

Hắn tặc lưỡi tiếc nuối rồi chậc chậc tiếp lời:
“Mà nói đi cũng phải nói lại, cũng coi như có bản lĩnh đó. Hai tên đàn ông mà bị cô ta vồ tới mức thằng nhỏ không ngóc đầu lên nổi nữa… Đúng là đói khát đến phát sợ.”

Diêm Thiếu Khanh không chịu nổi nữa, đẩy hắn qua một bên, chắn trước mặt Tiếu Tiếu:
“Tò mò thì tự đi thử đi, đừng đầu độc con nít. Con nhóc này đã lệch lạc sẵn rồi, dạy hư thêm tí nữa chắc tôi sống không nổi mất.”

“Thử cái đầu anh ấy!”
An Tử Thần nhăn mặt chỉ vào mình:
“Loại xe buýt công cộng như vậy, ông đây không thèm! Mà nói thật, tôi đẹp trai cỡ này, rốt cuộc là tôi chơi cô ta hay cô ta chơi tôi? Nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy. Mất đời trai trên loại đàn bà đó, tôi chắc gặp ác mộng tới phát điên luôn!”

“Nhảm nhí, mơ ác thì đương nhiên là bị giật mình tỉnh rồi, chứ lẽ nào là mơ đẹp chắc?”
Tiếu Tiếu bĩu môi, đứng dậy phủi tay một cái, lại lần nữa dùng IQ đè bẹp An Tử Thần.

An Tử Thần: “……”

Con nhóc này rốt cuộc có hiểu trọng điểm không vậy trời? Nói chuyện mà làm người ta tức muốn khóc.

“Các chú cứ nói chuyện tiếp nhé, cháu lên lầu xem Phong Phong một chút.”
Lêu lêu vài câu, Tiếu Tiếu quay lưng đi lên lầu.

Sáng nay tỉnh dậy cô mới biết Kỳ Quảng Phong bị thương ở tay phải. Nếu không phải Vân Lễ cái miệng rộng như chợ trời, chắc cô còn bị giấu đến tận bây giờ.

Tiến vào phòng, người vẫn còn nằm đọc báo nửa tiếng trước giờ đã không thấy đâu. Cô đưa tay sờ chăn, đã nguội lạnh.

Lại trốn việc đi làm rồi!

Cô giậm chân, chạy thẳng về phía thư phòng.

Không ngoài dự đoán – khoác chiếc áo bông màu đen, Kỳ Quảng Phong đang ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là chiếc laptop, ánh sáng màn hình lập lòe theo nhịp gõ phím. Trong không gian yên ắng, chỉ có tiếng bàn phím vang lên lách cách.

Vết thương ở vai còn chưa lành mà đã gõ máy tính? Muốn làm vết thương rách toạc ra à?

Cơn giận bốc lên, Tiếu Tiếu xông tới, chẳng nói chẳng rằng gập thẳng laptop lại.

“Ba đúng là không biết nghe lời!”
Cô chống nạnh quát:
“Ba nhìn xem, vai còn chưa cầm máu hẳn mà đã làm việc? Ba không sợ để lại di chứng à? Chỗ đó là khớp vai, nếu không dưỡng cho kỹ, sau này già rồi, cả ngày chỉ biết nằm giường rên hừ hừ, nhìn là mất hình tượng! Có đẹp nổi không?”

Chưa kịp để anh mở miệng, cô đã mắng như súng liên thanh.

Kỳ Quảng Phong nhìn cô mà dở khóc dở cười.

Vết thương trên người, anh không biết rõ chắc? Tên Vân Lễ kia rõ ràng cố tình nói quá để cô bé này lo. Nhưng thấy Tiếu Tiếu quan tâm như vậy, anh cũng chẳng muốn đính chính.

Anh gật đầu, giơ tay lên đầu hàng:
“Được rồi được rồi, tiểu quản gia à, ba nghe lời con, không làm gì hết, được chưa?”

Hiếm khi con nhóc này thể hiện sự quan tâm như vậy, cho cô cơ hội biểu hiện cũng chẳng sao.

“Hừ, biết điều là tốt.”
Cô cất laptop vào ngăn tủ riêng của mình, còn khoá lại cẩn thận.

“Trước khi chú Vân xác nhận ba khỏi hẳn, máy tính tịch thu. Con không muốn lúc con không có ở đây ba lại lén lút dùng!”

Kỳ Quảng Phong cười cười trong bụng.
Con nhóc này đề phòng anh như tội phạm ấy. Trong mắt nó, anh không đáng tin vậy sao?

Xong xuôi mọi thứ, Tiếu Tiếu trèo vào lòng anh, hai người lặng lẽ dựa vào nhau.

Một lúc sau, cô chợt nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên khỏi lòng anh:
“Phong Phong, nếu sau này ba có con rồi… còn cần con nữa không?”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, như thể sợ bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc nào trong đó.

Khúc Phương nói cũng đúng phần nào. Sớm muộn gì Phong Phong cũng sẽ kết hôn, có con. Đến lúc đó, cô – một đứa trẻ chẳng máu mủ sẽ bị anh đối xử thế nào? Cô thực sự rất tò mò.

Anh mỉm cười, giơ tay trái xoa đầu cô, không hề do dự:
“Đầu con toàn mấy chuyện vớ vẩn. Ba làm sao có thể không cần con? Với lại, Tiếu Tiếu là duy nhất, ba chỉ cần con, những người khác ba không cần.”

“Thật chứ?”
Đôi mắt sáng rỡ, tia bất an cuối cùng trong lòng cô cũng tan biến.

“Thật. Ba sẽ không bao giờ lừa con.”
Vẫn là giọng nói đầy cưng chiều.

Bất kể Tiếu Tiếu có giấu anh điều gì, chỉ cần cô vẫn là Tiếu Tiếu của anh, anh sẽ tin tưởng cô, cưng chiều cô, không điều kiện.
Có thể ban đầu là vì đôi mắt kia giống một người, nhưng bây giờ… là từ đáy lòng. Anh thật lòng yêu quý cô bé ranh mãnh này, muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất đặt trước mặt cô.

Bình Luận (0)
Comment