Cưng Chiều Duy Nhất: Cô Vợ Nhỏ Thôi Miên

Chương 43

Mùa xuân — chính là mùa mà Kỳ Tiếu Tiếu ghét nhất, bởi cô bé hơi dị ứng phấn hoa, dính nhiều là ngứa ngáy, vừa ra khỏi cửa đã liên tục hắt xì mấy cái.

“Hay là thôi đừng đi nữa, ba gọi bác sĩ gia đình đến khám cho con nhé?” Thấy có cơ hội, Kỳ Quảng Phong lập tức bắt đầu khuyên nhủ Kỳ Tiếu Tiếu.

Nếu chỉ đơn giản là đi mua quần áo thì còn đỡ, chứ bảo một người đàn ông như anh đi chọn “bé cưng” (áo lót) thì thật sự… ngại chết mất.

Nhưng cơ hội tốt thế này để trêu chọc Phong Phong thì Kỳ Tiếu Tiếu sao có thể bỏ qua dễ dàng? Cô tiện tay lau mũi, rồi bám chặt lấy cánh tay của anh: “Phải đi! Nam tử hán đại trượng phu, nói là làm! Phong Phong, nhớ kỹ nha, ba phải làm gương đó!” Cô ngẩng đầu, vẻ mặt không chút thương lượng.

Thế là Kỳ Quảng Phong bị cô ép buộc kéo đến trung tâm thương mại như “vịt bị đẩy lên lưng cọp”.

Cuối tuần, lại đúng lúc trời hiếm khi nắng ráo, không còn mưa phùn lất phất, người đi dạo phố cũng nhiều. Kỳ Tiếu Tiếu vốn chẳng có khái niệm gì về hàng hiệu, cũng chẳng có cửa hàng nào nhất định phải đến, thấy chỗ nào đông người là cứ thế đi vào.

Hôm nay là thứ Bảy, khắp nơi đều dán biển giảm giá, mà mục tiêu của Kỳ Tiếu Tiếu lại chỉ đơn giản là chọc cười Kỳ Quảng Phong thôi. Ai bảo mấy năm gần đây anh càng lúc càng già dặn, không trêu một chút thì y như ông cụ non, chẳng vui tẹo nào.

“Kia có cửa hàng quần áo, mình vào đó trước nhé.” Không đợi Kỳ Tiếu Tiếu lôi anh vào cửa hàng nội y, Kỳ Quảng Phong đã nhanh chân hơn cô, tay dài chân dài, dứt khoát kéo cô nửa lôi nửa đẩy vào một cửa tiệm quần áo.

Tránh được lúc nào hay lúc đó, lát nữa nếu thật sự không né nổi thì anh lại nghĩ cách thoái lui sau.

Thấy mình sắp tới được cửa hàng nội y rồi mà lại bị kéo đi, Kỳ Tiếu Tiếu trong lòng ngứa ngáy phát cáu. Chỉ thiếu một chút thôi! Một tẹo nữa thôi! Sao cô lại không lanh hơn được chứ?

“Tiếu Tiếu, mau nhìn xem cái áo khoác này có đẹp không?” Kỳ Quảng Phong tiện tay rút một chiếc áo gió màu xám trên giá xuống, ướm thử lên trước ngực cô, cố gắng đánh lạc hướng khỏi mấy thứ “bé cưng”.

Không thể không nói, phụ nữ ai cũng khó cưỡng lại mấy bộ đồ đẹp. Kỳ Tiếu Tiếu cũng không ngoại lệ, mắt lập tức sáng bừng lên. Cô nhận lấy áo, dán lên người, “Đẹp quá!”

“Vậy vào thử đi, ba đợi ở ngoài.” Anh lại tiện tay lấy thêm mấy chiếc áo len nữa đưa cô, “Những cái này cũng thử luôn đi.”

Vừa thấy cô bước vào phòng thử đồ, Kỳ Quảng Phong lập tức móc điện thoại ra khỏi túi.

“Alo, Thiếu Khanh à? Nửa tiếng nữa gọi cho tôi một cuộc, nhất định đừng quên đấy.” Nói xong cũng không đợi đầu dây bên kia phản hồi gì đã cúp máy luôn, quay đầu lại như chẳng có chuyện gì, tiếp tục cùng Kỳ Tiếu Tiếu chọn đồ.

Bên kia điện thoại, miệng Diêm Thiếu Khanh vừa mới há ra thì nghe tiếng tút tút vang lên. Muốn nói gì đó nhưng lại bị vợ đang đứng kế bên lườm cho một cái, đành ngậm ngùi cất điện thoại.

Hu hu, anh cũng muốn có người nửa tiếng sau gọi tới lắm chứ!

Vợ anh dạo phố thật quá sức tàn nhẫn. Từ sáu giờ sáng đã ra khỏi nhà, giờ đã chín giờ tối mà anh vẫn chưa được nghỉ ngơi một lát. Cái chân gần như sắp gãy đến nơi, suốt cả buổi chỉ lo xách đồ. Mà mấy bộ quần áo cô chọn, anh cũng chẳng được phát biểu chính kiến gì. Vợ anh chê thẩm mỹ anh tệ. Thật ra anh chỉ muốn nói: “Vợ à, mấy bộ đó hở quá, để anh ngắm là được rồi, đừng mặc thử trước bao nhiêu người vậy chứ, hu hu.”

“Thôi tạm thời thế đã, lát nữa anh theo em sang khu thiếu nhi đi. Hôm qua Tiếu Tiếu có nói sẽ qua đó mua đồ, chắc giờ cũng sắp đến rồi, biết đâu gặp được.” Vợ anh tiện tay nhét cho anh cái túi xách mới chọn, Diêm Thiếu Khanh liền ngoan ngoãn đón lấy, rồi lập tức quẹt thẻ. Quay người lại thì không thấy bóng vợ đâu.

Ôm một đống túi to túi nhỏ, Diêm Thiếu Khanh vội vội vàng vàng đuổi theo, “Ê, vợ ơi, đợi anh với!” Con nhóc đó càng lớn càng hấp dẫn ong bướm, mà toàn là thu hút con gái mới ghê. Ngay cả vợ anh dạo này cũng bị nó mê hoặc rồi, anh không đề phòng sao được chứ?

Quay lại bên này.

“Phong Phong, ba xem bộ này đẹp không?”

“Đẹp.”

“Còn bộ này thì sao?”

“Cũng rất đẹp, Tiếu Tiếu mặc gì cũng xinh.”

“Ái dà, làm sao giờ, mấy bộ này con thích hết luôn, nhưng mà hình như chọn hơi nhiều rồi thì phải…” Kỳ Tiếu Tiếu ngồi ở ghế, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, miệng chu ra, rối rắm lắm.

“Thích thì mua hết đi, lát nữa để người ta gửi hết về biệt thự.” Kỳ Quảng Phong phất tay một cái, dứt khoát quẹt thẻ.

Nghe được câu này, gương mặt Kỳ Tiếu Tiếu lập tức sáng bừng, cô nhảy ngay lên đùi anh, nhìn anh chăm chú, trong đôi mắt long lanh như đang in bóng hình anh, “Thật ạ? Tuyệt quá đi! Con còn muốn mua mấy thứ khác nữa, được không?” Ôm lấy cổ Kỳ Quảng Phong, cô cười toe toét, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Bị ánh mắt đó nhìn, như thể anh là cả thế giới của cô, cảm giác ấy khiến lòng Kỳ Quảng Phong vô cùng vui vẻ. “Được, con nói gì thì là vậy.” Dù cô muốn là bảo vật hiếm thấy trên đời, anh cũng sẽ tìm cách mang về, huống hồ chỉ là mấy bộ quần áo? Chỉ cần cô vui, anh chẳng tiếc gì.

Sau đó, cuộc đối thoại giữa hai người liền biến thành kiểu này:

Kỳ Tiếu Tiếu: “Phong Phong, cái này đẹp không?”

“Lấy luôn.”

Cứ thế mà vừa đi vừa mua, đến mức mấy anh bảo vệ đi theo phía sau cũng không biết đã phải chạy bao nhiêu lượt về biệt thự. Hễ thấy cái gì vừa mắt, ánh mắt Tiếu Tiếu như bị dính vào, không rời nổi, mà Kỳ Quảng Phong thì cứ chiều cô vô điều kiện, cô thích là anh quẹt, không hỏi nhiều.

Tiếu Tiếu nói đúng, bao nhiêu năm qua anh chưa từng cùng cô đi mua đồ đúng là có chút thiếu sót. Lần này đã đi rồi thì cứ để cô mua thỏa thích, tốt nhất là vừa mua vừa quên luôn chuyện kia đi.

Bình Luận (0)
Comment