Lần này ông trời có vẻ vui vẻ hơn, sau ba ngày mưa phùn lắt nhắt thì trời cũng tạnh. Tiết học cuối cùng chiều thứ Tư là tiết thể dục, mà Kỳ Tiếu Tiếu thì cực kỳ lười, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, huống chi còn là tiết thể dục mệt chết người, thế là cô bèn gọi tài xế một cú điện thoại, thẳng thừng cúp cua, trốn tiết đến công ty tìm Kỳ Quảng Phong.
Kỳ thị cô đến nhiều lần rồi, lễ tân cũng quen mặt, không cần hẹn trước gì cả, thả cửa cho vào luôn.
Cô vẫy tay chào tài xế kiêm vệ sĩ sau lưng, rồi bước vào thang máy chuyên dụng của Kỳ Quảng Phong.
Ôm cặp sách trong tay, Kỳ Tiếu Tiếu khom lưng, hé hé cửa phòng Tổng giám đốc, nhón mắt rình lén tình hình bên trong.
Lúc này mới ba giờ rưỡi, Kỳ Quảng Phong đang ngồi trên ghế, cúi đầu, đầu ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn. Đối diện là ba người đàn ông trung niên mặc vest, rón rén co rúm lại, ánh mặt trời chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt họ, lấp lánh mồ hôi ánh vàng nhạt.
Ui chao! Phong Phong nhà cô dữ quá đi mất, dọa ba ông chú mặt già hói đầu mà sợ xanh mặt luôn, chẳng có chút khái niệm tôn trọng người già gì cả. Nhưng mà... kiểu đó ngầu thật đấy, cô cũng muốn thử làm một lần xem sao!
“Ê nhóc con, đây là văn phòng Tổng giám đốc, không phải chỗ cháu chơi đùa đâu, mau đi đi!”
Vai bị ai đó vỗ nhẹ, phía sau vang lên tiếng phụ nữ.
Cô đến đây thường xuyên như ăn cơm, vậy mà vẫn có người không nhận ra cô? Trong lòng thầm càm ràm, Kỳ Tiếu Tiếu vẫn xoay người đứng thẳng.
Ồ hô! Hóa ra là cô ta!
Cô hơi bị mù mặt nhẹ, trí nhớ về người khác không tốt lắm, nhưng cô nàng này thì không thể quên được – đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lần trước còn dám vung tiền vào mặt cô, làm như mình giàu ghê gớm lắm, ra vẻ kiêu căng như bà hoàng. Ai mà ngờ chỉ là một nhân viên quèn làm dưới trướng Phong Phong nhà cô. Hên ghê còn chưa phải con ông cháu cha gì, chứ không chẳng phải thành bản sao “bố tôi là Lý Cương” à?
“Con nhà ai mà vô giáo dục vậy? Còn đứng đực ra đó làm gì, mau cút ra!”
Vừa nói, cô ta vừa đóng sập cửa lại, tay phải đè lên vai Kỳ Tiếu Tiếu, không cho cô nhúc nhích, rồi quay đầu hô gọi ai đó.
Một chị khác vừa đứng lên định nói gì thì Kỳ Tiếu Tiếu âm thầm giơ tay vẫy vẫy.
Người có thể ngồi bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, ai mà không tinh tường chứ? Vừa liếc mắt đã hiểu ý Kỳ Tiếu Tiếu rồi.
Dù sao thì cô nàng tên Chu Nhạc này vốn chẳng được ai ưa, mới đến công ty hai ngày thực tập mà đã làm ra vẻ tiểu thư nhà giàu, đắc tội hết mọi người. Đã có ác cảm sẵn rồi, giờ “tiểu công chúa” muốn xử lý cô ta, còn ai dại gì mà không phối hợp? Người phụ nữ kia liếc Chu Nhạc đầy khinh thường, rồi ung dung ngồi xuống lại.
“Con nhà ai không liên quan tới cô, tôi làm gì ở đây cũng chẳng liên quan đến cô.”
Kỳ Tiếu Tiếu hất tay Chu Nhạc khỏi vai mình, liếc mắt khinh thường, nhếch mép, vẻ mặt lưu manh ngạo nghễ.
Ra vẻ hống hách trước mặt cô? Nếu khiến cô bực rồi, cho dù là lão đại hắc đạo cô cũng dám đối đầu, huống chi cái thứ chẳng ra gì như cô ta?
Chu Nhạc chống tay lên hông, cúi đầu nhìn Kỳ Tiếu Tiếu, “Ồ? Mày biết đây là đâu không? Đây là Kỳ thị, không phải ruộng rau, ai muốn vào cũng được đâu. Còn không mau cút, nể mày còn nhỏ, tao không gọi bảo vệ.”
Kỳ Tiếu Tiếu cười khẩy, giọng châm chọc:
“Dĩ nhiên tôi biết rồi, nếu không thì mấy người như cô làm sao có thể xuất hiện ở đây được?”
“Biết điều thì tốt, trước khi Tổng giám đốc ra, mau cút đi.”
Chu Nhạc nghe không ra chút mỉa mai nào trong lời nói, tưởng Kỳ Tiếu Tiếu sợ thật, càng vênh váo hống hách.
Kỳ Tiếu Tiếu khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Kỳ Quảng Phong lúc này đang đứng sầm mặt ở cửa, dịu dàng nói:
“Phong Phong, thư ký của ba bảo con mau cút đi, nhưng con thấy mình gầy quá, chắc là cút không nổi đâu~ Làm sao đây?”
Vừa nói vừa vuốt lại tóc mái rũ xuống, vẻ mặt như thể thật sự đang khổ não.
“Cút ——!!”
Một tiếng gầm trầm đục vang lên, Kỳ Quảng Phong giận đến suýt xé xác người.
Bảo bối nhà anh, anh còn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, không nỡ nói một câu nặng, thế mà con nhãi này từ đâu chui ra lại dám kêu bảo bối nhà anh cút?
Không biết sống chết!
Chu Nhạc chết lặng, không ngờ sự việc lại thành thế này, vội vã phân bua:
“Không phải đâu, Tổng giám đốc, con bé…”
“Cút ——! Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Kỳ Quảng Phong kéo tay Kỳ Tiếu Tiếu, định dẫn cô vào phòng.
“Đợi đã.”
Kỳ Tiếu Tiếu đưa tay ngăn lại.
Cô bước đến trước mặt Chu Nhạc, thọc tay vào túi lục lọi một hồi, cuối cùng moi ra được một đồng xu, vung tay ném thẳng vào mặt Chu Nhạc:
“Một đồng, gia gia thưởng đấy, khỏi cần trả lại.”
Đồng xu lăn lông lốc trên sàn, phát ra tiếng lách cách, rồi dừng lại đúng chân Chu Nhạc.
Nếu trong túi có tiền lẻ một hào, cô đã lấy ra quăng cho rồi, chứ cho một đồng thì lãng phí thật sự.
Chu Nhạc nhìn Kỳ Tiếu Tiếu chưa cao đến ngực mình, mà tức đến phát run. Ngực phập phồng, mặt méo xệch, mặt đỏ bừng như sắp nổi mụn gạo, Kỳ Tiếu Tiếu còn có thể thấy từng đường rãnh nhỏ nhăn nhúm bên mép mũi – cứ như nếu cô ta tức thêm chút nữa, mặt sẽ rơi tuyết luôn vậy.
Chu Nhạc gắng gượng nuốt giận, cắn răng, nước mắt lưng tròng mà cố làm ra vẻ kiên cường như “tiểu bạch hoa”:
“Nhóc con, tôi có làm gì cháu đâu, tại sao lại sỉ nhục tôi như vậy?”
Lời tuy nói với Kỳ Tiếu Tiếu, nhưng ánh mắt thì gim chặt vào Kỳ Quảng Phong, như sợ người khác không hiểu ý đồ quyến rũ của cô ta.
Kỳ Tiếu Tiếu khịt mũi khinh bỉ:
“Sỉ nhục cô? Cô xứng à?”
Cười nhạt, cô nói tiếp:
“Ở thành phố X này, tùy tiện bắt đại một người ra cũng đều mong có dây mơ rễ má với nhà họ Kỳ. Nếu tôi muốn sỉ nhục cô, cần gì phải tự ra tay? Cô cũng biết cách tự nâng giá bản thân quá ha~”
“Cháu…”
Chu Nhạc tức đến thở không ra hơi, nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói ra một câu ngớ ngẩn:
“Như vậy… không công bằng!”
Vốn đang quay đi định theo Kỳ Quảng Phong vào phòng, Kỳ Tiếu Tiếu nghe vậy thì quay đầu lại, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm:
“Công bằng? Ở địa bàn nhà họ Kỳ, người nhà họ Kỳ chính là công bằng.”