“Tiếu Tiếu, bộ đồ này của em kín quá rồi, thay cái này đi.” Trong phòng thay đồ, Diệp Thiển Dư vừa nhìn thấy chiếc váy ngắn kiểu dễ thương của Kỳ Tiếu Tiếu liền không nói hai lời, giật phắt lấy rồi tiện tay ném qua ô cửa trời phía trên.
“Đây chỉ là hai mảnh vải thôi mà?” Kỳ Tiếu Tiếu nhìn bộ bikini siêu gợi cảm mà Diệp Thiển Dư đưa tới, trên đầu như có mấy đường gạch đen rớt xuống.
Cô hiện tại thân hình gầy gò như cái bảng, mặc bikini thì chẳng ra sao cả. Không có ngực, không có mông, mặc lên thì nhìn cứ lạ lạ, cô thật sự không muốn.
“Dù sao cũng chỉ có hai miếng vải này, em có hai lựa chọn: Một là mặc nó vào, hai là…” – Diệp Thiển Dư vừa xoa tay vừa dùng ánh mắt như máy quét lia khắp người cô, cười hề hề lộ cả hàm răng trắng sáng – “cởi truồng mà ra ngoài.”
“Chị…” – Cô không thể chịu nổi. Trời ơi, ông trời ban cho người này một khuôn mặt ngoan ngoãn đáng yêu mà cô ta lại đi làm mấy chuyện biến thái thế này, quá phụ lòng trời rồi.
“Tiếu Tiếu, mau thay đồ đi. Nếu em còn không ra, thì chị sẽ tự mình xông vào đó đấy. Dù sao cũng chỉ có hai ta thôi, em có hét khản cổ cũng không ai cứu đâu nha~” – Diệp Thiển Dư vừa cười vừa giơ “vuốt quỷ” lên, từ từ tiến lại gần.
Kỳ Tiếu Tiếu vội vàng ôm ngực, nhanh chóng chui vào phòng thay đồ đóng sập cửa lại.
Cầm hai mảnh vải nhỏ trong tay, cô bắt đầu nghi ngờ có phải Diệp Thiển Dư đã tính trước không, vì bộ này vừa người đến kỳ lạ. Cô còn định dùng lý do “không vừa” để từ chối cơ mà, giờ thì hết đường rồi.
Miễn cưỡng thay bộ bikini, cô trốn trong phòng thay đồ mãi mà không dám ra. Mặc cái này ra chắc sẽ bị đám “sói cái” ngoài kia nuốt sống mất.
Thình thịch thình thịch – Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, Diệp Thiển Dư thúc giục: “Tiếu Tiếu, mau ra đây. Nếu còn không ra thì chị xông vào thật đấy nha~ hehe~”
Kỳ Tiếu Tiếu thật sự muốn ngất luôn tại chỗ.
Đàn ông lưu manh đã đáng sợ, đàn bà lưu manh có sức mạnh còn đáng sợ hơn. Nhìn cái cửa kia trông chắc chắn là vậy, nhưng với sức của Diệp Thiển Dư thì có khi đạp phát văng luôn.
Cô kéo cổ áo xuống thấp đáng sợ, định bụng che ngực lại nhưng rồi nghĩ lại: Dù sao cũng chẳng có gì để che, phẳng như bàn là, chẳng ai thèm nhìn đâu. Giả vờ ngượng ngùng làm gì cho mệt, thế là cô ngẩng cao đầu bước ra.
Vừa ra khỏi cửa, cô lập tức hối hận.
“Woaaa~!” – Diệp Thiển Dư mắt sáng như đèn pha, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào ngực cô – “Chị biết ngay màu này hợp với em mà! Màu đỏ rực rỡ khiến da em trắng và mịn hơn bao giờ hết, nhìn mà muốn cắn một cái luôn đó~”
Nhìn bộ dạng như sói đói của cô ta, Kỳ Tiếu Tiếu sợ quá phải lùi hai bước.
Trời ơi, mỹ nhân à, có thể nhìn thì nhìn thôi chứ đừng nói mấy lời *** như vậy được không? Em còn nhỏ, tim yếu, không chịu nổi đâu!
Diệp Thiển Dư như thể phát sáng, bước từng bước lại gần Kỳ Tiếu Tiếu. Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:
“Vợ ơi, xong chưa?”
Kỳ Tiếu Tiếu như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức đẩy Diệp Thiển Dư ra: “Chị đẹp ơi, mau ra đi, đừng để chú Diêm đợi lâu, kỳ lắm đó!”
“Kệ anh ta.” – Diệp Thiển Dư không hề để tâm.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không ngừng, rõ ràng là cố tình chọn lúc này để làm phiền.
“Vợ ơi, mau lên, không ra thì ông xã em sẽ bị mấy tên kia nhìn hết đấy~” – Biết chắc lại đang nấn ná trong đó với Kỳ Tiếu Tiếu nên người đàn ông ngoài cửa sốt ruột thúc giục. “Không nhanh thì màn ‘uyên ương tắm tiên’ hôm nay coi như tiêu luôn đó nha~”
Biết hôm nay chọc ghẹo Tiếu Tiếu chắc không xong, Diệp Thiển Dư bất đắc dĩ đáp lại: “Rồi rồi, ra liền!” – Nói xong liền vơ lấy chiếc khăn tắm, còn tiện tay lấy luôn khăn và quần áo của Kỳ Tiếu Tiếu. Trước khi đi không quên liếc cô một cái đầy trêu chọc.
“Ê này ...”
“Không cho chị đụng thì chị giúp người khác hưởng lợi một chút cũng coi như tích đức rồi nhỉ?”
Kỳ Tiếu Tiếu chỉ biết giật giật mạch máu trên trán, không còn gì để nói nữa.
Trên đời có người như vậy thật sao?Hừ! Cứ chờ đấy, nếu không trị được cô, thì tôi sẽ đi tìm Diêm Thiếu Khanh đòi lại, dù sao hai người cũng là người một nhà, để anh ta thay cô chịu cũng được, hề hề.
Nhìn hai mảnh vải nhỏ xíu trên người, trong lòng Kỳ Tiếu Tiếu bắt đầu nổi điên – cái thứ vớ vẩn này nhất quyết không thể mặc ra ngoài như vậy được.
Cô cúi thấp người, lén đi đến cửa phòng thay đồ, áp tai vào cửa nghe ngóng tình hình bên ngoài. Hành lang lúc này yên ắng, có vẻ mọi người đều đã ra suối nước nóng rồi.
Tốt quá!
Cô có thể quay lại lấy thêm áo khoác mà! Nghĩ vậy, Kỳ Tiếu Tiếu liền mở cửa bước ra.
Suối nước nóng nằm ngay phía sau biệt thự mà họ đang ở, chỉ cách một hành lang ngắn. Nhiệt độ lúc này vẫn hơi thấp, ban đêm thì càng lạnh hơn. Vừa ra khỏi cửa, cơn gió lạnh lập tức quét qua người khiến Kỳ Tiếu Tiếu rùng mình, nổi da gà khắp người. Cô vừa xoa tay vừa ôm ngực, ôm chặt lấy thân thể rồi phóng một mạch về phòng.
Chạy vội vào phòng, kéo cửa ra, cảm nhận được luồng không khí ấm áp thổi vào da, cô mới dần thấy dễ chịu hơn.
Thở phào nhẹ nhõm, cô vừa định vào trong tìm thêm quần áo thì vừa ngẩng đầu đã thấy Kỳ Quảng Phong đang cởi dở áo quay lại nhìn mình.
"Hehe..." – Kỳ Tiếu Tiếu cười gượng, vẫy tay chào rồi dùng tay còn lại che ngực – "Phong Phong, sao ba không đi suối nước nóng?"
Kỳ Quảng Phong vốn quay lại vì quên lấy áo choàng tắm, vừa cởi áo xong đã nghe thấy tiếng cửa mở, quay đầu lại liền thấy Tiếu Tiếu chỉ mặc đúng hai mảnh vải che chỗ cần che. Một cảm giác nóng bừng lập tức bùng lên trong người anh, khiến anh không kiềm chế nổi. Tiếng gọi của Kỳ Tiếu Tiếu mới kéo anh trở lại thực tại, vội vã quay người đi, tránh ánh mắt.
"Không có gì... quên đồ nên quay lại lấy."
Kỳ Tiếu Tiếu không để ý biểu cảm khác lạ của anh, đi thẳng đến hành lý của mình tìm đồ. Nhưng đồ cô mang theo toàn là áo thun, tìm mãi cũng không thấy bộ đồ ngủ, cũng không có gì phù hợp để thay thế. Nhưng không thể cứ thế đi ngâm suối nước nóng được. Đang bực mình thì ánh mắt cô lướt qua chiếc áo sơ mi mà Kỳ Quảng Phong vừa cởi, vứt trên giường.
"Phong Phong, cho con mượn áo sơ mi của ba mặc tạm nhé!" – Vừa nói vừa đưa tay định lấy.
"Áo choàng tắm của con đâu?" – Anh vốn đang cố dằn cảm giác nóng bừng trong người, nay mới để ý đến bộ đồ cô mặc. "Với lại... không phải con mặc váy sao? Sao giờ lại thành..." – Nhìn lướt qua, Kỳ Quảng Phong lại có cảm giác kỳ lạ trong lòng, người như bị điện giật, vội quay đầu đi.
Khoác áo sơ mi của Kỳ Quảng Phong vào, Kỳ Tiếu Tiếu mới phát hiện nó quá dài, phủ đến tận bắp chân, tay áo thì rộng thùng thình. Vừa xắn tay vừa nói:
"Còn không phải do chị Diệp sao? Bắt con mặc cái này, sợ con đổi đồ nên còn vứt luôn cả váy cũ đi!" – Vừa nói vừa kéo kéo vạt áo, lầm bầm – "Áo ba dài quá, con mặc y như váy liền luôn rồi này."
Kỳ Quảng Phong quay lại nhìn.
Chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình khoác lên người Tiếu Tiếu, trông hơi buồn cười. Cúc áo trước không cài hết, lỏng lẻo rủ xuống vai, chỉ cần cô nhúc nhích là một bên vai lộ ra. Màu đen lại càng làm làn da trắng trẻo của cô nổi bật.
Anh khẽ ho một tiếng, đưa tay lau trán để che đi ánh mắt bối rối, rồi luống cuống khoác áo choàng lên người mình:
"Chúng ta đi thôi, không nhanh là mọi người lại đến giục."
Vừa ra cửa, anh lại thấy bộ đồ của cô không ổn, liền cúi đầu cài lại cúc áo trên cùng cho cô. Ngón tay vô tình chạm vào làn da trắng mịn ở vai, trong mắt Kỳ Quảng Phong lóe lên tia nóng bỏng, lập tức quay đầu đi, nắm tay cô kéo nhanh về phía suối nước nóng – rõ ràng đang luống cuống.