Cưng Chiều Duy Nhất: Cô Vợ Nhỏ Thôi Miên

Chương 57

Khi rời khỏi suối nước nóng, trên người Kỳ Tiếu Tiếu chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi, lại còn ướt nhẹp, dính sát vào người, gió vừa thổi qua thật đúng là mê người, chỉ thiếu điều run cầm cập thôi.

Kỳ Quảng Phong nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng.

Anh liền cởi chiếc áo choàng tắm vừa khoác lên, quấn lấy người Kỳ Tiếu Tiếu, giọng đầy mệnh lệnh: “Mặc vào.”

Bị áo choàng bọc kín, Kỳ Tiếu Tiếu liền cười hì hì với anh, rồi vòng tay ôm ngược lại: “Chúng ta mặc chung đi.” Lạnh thế này, Phong Phong đâu phải làm bằng sắt, cô lạnh chẳng lẽ anh không lạnh sao?

Một chiếc áo choàng, Kỳ Quảng Phong ôm Kỳ Tiếu Tiếu, cả hai quấn lấy nhau, người cô áp sát ngực anh, hơi ấm truyền qua lớp áo sơ mi mỏng dính khiến ngực anh nóng lên, một cảm giác bồi hồi lan tỏa trong lòng.

Kỳ Quảng Phong rất tận hưởng cảm giác đó, bước chân chậm lại, không khí ấm áp dần dần lan tỏa giữa hai người.

Khi về đến biệt thự, Diêm Thiếu Khanh và Diệp Thiển Dư đã ngồi trên sofa, quần áo chỉnh tề, gọn gàng, sớm đã tắm rửa xong xuôi. Sắc mặt Diêm Thiếu Khanh khó coi như thể ai nợ anh ta cả đống tiền, còn Diệp Thiển Dư thì như chẳng có chuyện gì, ôm máy tính bảng chơi game.

Vừa thấy Vân Lễ bước vào, Diêm Thiếu Khanh không nói không rằng, kéo cổ cậu ta ra ngoài: “Đồ khốn, ông mày có chuyện muốn nói.” Vất vả lắm mới được ở riêng với vợ, ai ngờ bị tên này phá đám, không đập cho một trận thì không hả giận.

Ngay sau đó từ ngoài vọng vào đủ loại âm thanh “ôi”, “á”… cùng tiếng đấm đá loạn xạ.

Kỳ Tiếu Tiếu run rẩy, nắm vai Kỳ Quảng Phong thúc giục anh mau về phòng.

Ôi trời, chạy nhanh lên, nếu không để Vân Lễ kể ra hết thì tiêu rồi. Đàn ông đang thèm khát thật là đáng sợ.

Về đến phòng, đóng cửa lại, Kỳ Tiếu Tiếu xoay cổ vài cái, tiện tay cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng ném vào thau nhựa bên cạnh: “Phong Phong, con đi tắm trước cho sạch mùi, sẽ nhanh thôi, ba nhớ thay đồ đi, kẻo cảm lạnh đấy.”

Kỳ Quảng Phong gật đầu nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.

"Em không thích đàn ông lớn tuổi."

Không biết vì sao câu nói đó của Tiếu Tiếu cứ văng vẳng bên tai anh. Mỗi lần nghĩ tới, tim lại thấy chua xót, một cảm giác lạ lẫm âm ỉ trong lòng, gần như muốn nhấn chìm lý trí, khiến anh muốn nhốt cô gái nhỏ này lại, để không ai khác nhìn thấy được báu vật của mình.

Cảm giác đó quá xa lạ, mang theo một chút bất an, khiến anh mất phương hướng. Anh luôn biết mình rất chiếm hữu, nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như hôm nay.

Ngực nóng rực, chỗ vừa ôm Tiếu Tiếu dường như vẫn còn dư âm mềm mại, cảm giác đó… vừa dễ chịu lại vừa bất an.

“Mà ba sao chưa thay đồ vậy, Phong Phong?” Mười phút sau, Kỳ Tiếu Tiếu bước ra từ phòng tắm thì thấy Kỳ Quảng Phong vẫn đứng đơ ra đấy, nước dưới chân đã khô lạnh.

Cô lập tức bước tới nắm tay anh: “Phong Phong, sao ba ngơ vậy? Mau đi tắm đi, con sẽ nhờ người pha trà gừng cho ba. Thời tiết thế này dễ cảm lắm, ba không biết sao?”

Bị đẩy vào phòng tắm, nghe tiếng “cạch” khi cửa đóng lại, Kỳ Quảng Phong mới sực tỉnh.

Dù thế nào đi nữa, Tiếu Tiếu vẫn còn nhỏ, có những chuyện sau này cô sẽ hiểu. Bây giờ, việc anh cần làm là bảo vệ cô, làm một người cha tận tâm, chăm sóc cô hết mức có thể.

Khóe môi khẽ cong lên, như thể đã thông suốt điều gì đó, anh mỉm cười nhẹ, rồi cởi khăn tắm ướt sũng trên người.

“Xuống rồi à, ăn chút đồ đêm nhé?” Vừa xuống lầu, Kỳ Quảng Thần đã gọi hai người.

Nhìn bàn đầy đồ ăn, bụng Kỳ Tiếu Tiếu cũng kêu lên mấy tiếng.

Đói quá trời!

“Đây, ăn chút cháo cho ấm bụng.” Diệp Thiển Dư nhanh tay đẩy bát cháo thịt nạc tới trước mặt cô.

Kỳ Tiếu Tiếu lườm cô một cái, vẫn còn giận vụ ban nãy, nhưng tay thì không khách sáo, cầm muỗng xúc cháo ăn rào rào.

Ở đây là nông trang, đồ ăn nấu theo kiểu thôn quê, không nhiều món, nhưng hương vị rất ngon, mộc mạc chân chất.

“Ăn không thôi thì chán lắm, đến Xương Dương một chuyến chẳng lẽ không thử rượu đặc sản ở đây à?” Diêm Thiếu Khanh đứng dậy cầm bình rượu rót đầy ly cho từng người, kể cả mấy cô gái.

Nhìn ly rượu trước mặt, Kỳ Tiếu Tiếu có phần do dự.

Cô nổi tiếng là uống một ly đã gục, lại còn tửu phẩm tệ. Năm xưa say xỉn, cậu bạn đưa cô về nhà còn bị khiêng ra ngoài.

Cái này…

“Đừng lo, rượu này nhẹ thôi, chỉ hơn mười độ, lại ngọt nữa, uống chút không sao đâu.” Diêm Thiếu Khanh thấy cô còn ngần ngừ thì trấn an.

Cầm ly lên, Kỳ Tiếu Tiếu quay sang Kỳ Quảng Phong: “Phong Phong, lát nữa con mà say thì nhớ đừng ngủ cùng phòng với con, đừng nhé!”

Câu nói căng thẳng ấy khiến mọi người phá lên cười.

“Nào, mọi người cùng cạn ly!” Chủ nhà Tô Thần Minh đứng dậy, nghiêm túc nâng ly.

Kỳ Tiếu Tiếu uống một hơi cạn sạch.

Ngọt ngào, thơm nồng, không hề gắt, nhưng… bắt đầu thấy choáng.

Ngồi trên ghế, cô không ăn nữa, cứ nhìn chằm chằm cái bát, mắt lờ đờ.

Kỳ Quảng Phong đang gắp thức ăn cho cô thì thấy cô không động đũa, mắt mơ màng, liền hiểu ra — cô đúng là uống một ly đã say.

Anh khẽ cười, đúng là tửu lượng tệ thật.

Đặt đũa xuống: “Mọi người ăn tiếp đi, tôi đưa Tiếu Tiếu lên phòng.”

Vừa nói liền đỡ cô đứng dậy, tay ôm eo nhẹ nhàng nâng lên.

Mọi người nhìn sang đều thấy rõ — cô nàng này đúng là có vấn đề.

“Ha ha, không ngờ cô ấy uống kém vậy, mau đưa lên đi.” Kỳ Quảng Thần nói.

Lúc này, Kỳ Tiếu Tiếu ngoan ngoãn vô cùng, chẳng giống người say tí nào. Kỳ Quảng Phong nhấc tay nào, cô phối hợp tay đó.

Về đến phòng, Kỳ Quảng Phong cởi giày cho cô, rồi vào phòng tắm vắt khăn ướt, cúi người định lau mặt thì bị cô nắm tay lại.

Nằm trên giường, Kỳ Tiếu Tiếu mở to mắt, nhìn anh chằm chằm, tay nắm rất chặt.

“Tiếu Tiếu, ngoan nào, buông tay ra, ba lau cho…”

“Im đi!” Cô cọ mặt vào gối, giọng lè nhè, say mèm, nhìn anh một lúc rồi cười ngây ngô: “Trai đẹp nhà ai thế này, ngon quá, lại đây cho chị hôn một cái, chị thương em.”

Nói rồi cô vòng tay ôm cổ anh, ngẩng đầu, môi áp lên môi anh.

Ầm—

Kỳ Quảng Phong cảm giác máu toàn thân dồn hết lên mặt, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm gì.

Cô còn chưa chịu dừng, lè lưỡi ***** môi anh, rồi cười tà: “Ngọt thật.”

Kỳ Quảng Phong hoàn toàn chết lặng.

Bị sốc quá mức. Tim anh đập thình thịch như muốn nhảy khỏi *****, ngây người, ánh mắt trống rỗng.

Nhưng ngay sau đó, Kỳ Tiếu Tiếu cho anh biết thế nào gọi là “trở mặt còn nhanh hơn lật sách”.

Rầm— Cằm đau điếng, rồi bụng bị đá thêm cái nữa.

Kỳ Quảng Phong vội lăn ra tránh.

Người đang nằm trên giường như bị kích thích, đấm đá túi bụi, miệng còn la hét:

“Đồ dê xồm! Dám chiếm tiện nghi của bà đây! Hôm nay không đánh gãy xương anh thì bà không phải họ Kỳ!”

Bình Luận (0)
Comment