Cưng Chiều Duy Nhất: Cô Vợ Nhỏ Thôi Miên

Chương 60

Sau một tuần, Kỳ Tiếu Tiếu đã có một “hiểu biết sâu sắc” về cậu bạn cùng bàn này:
Ngốc nghếch, lắm tiền, lại còn mù đường cực độ, đúng là một sinh vật kỳ quái khiến Kỳ Tiếu Tiếu chẳng hiểu nổi làm sao cậu ta sống sót đến tận bây giờ vẫn còn nguyên vẹn.

Cuối tuần.

– “Tiếu Tiếu, tớ đến quảng trường Việt Hoa rồi, cậu đến chưa?” – trong điện thoại vang lên giọng phấn khởi của Vân Trình.

Kỳ Tiếu Tiếu cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào một tên mặc đồ trắng đang dựa vào chiếc Lamborghini bên cạnh quảng trường – người đang cầm điện thoại nói chuyện với vẻ mặt vô cùng hớn hở, không ai khác chính là Vân Trình.

– “Này, đồ ngốc, quay đầu lại nhìn phía sau đi!” – Kỳ Tiếu Tiếu quát vào điện thoại.

Hôm nay cô mặc một bộ đồ đỏ thể thao, mái tóc ngắn vốn không chạm vai được buộc hết lên thành một đuôi ngựa, vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống tạo cảm giác tự nhiên, thoải mái đầy phóng khoáng.

– “Tiếu Tiếu, tớ cứ tưởng cậu quên rồi chứ?” – Vân Trình đi đến, tươi cười rạng rỡ.

– “Tớ đâu phải cậu, trí nhớ cá vàng, chuyện đã hứa thì sao mà quên được?” – cô lườm cậu một cái rồi nhìn sang chiếc siêu xe bên cạnh – “Đừng nói với tớ là cậu tự lái xe đến đấy nhé?” Cái cậu này mới 16 tuổi, chưa đủ tuổi lái xe, lại còn mù đường, không sợ lạc đến đâu không ai tìm thấy về à?

Vân Trình gật đầu, ánh mắt lảng tránh, rõ ràng là chột dạ.

Má ơi, thằng này muốn thử thách lòng kiên nhẫn của mình chắc? Nhìn biểu cảm thôi cũng biết là trộm xe ra ngoài, gan to thật!

– “Cậu mù đường mà cũng dám lên xe chạy bừa, có phải chán sống rồi không? Thành phố X nhiều đồi dốc, không như quê cậu là đồng bằng, sai đường còn có thể đứng yên đợi người nhà tìm. Ở đây mà đi lạc, rơi vào chỗ hẻo lánh thì nhà cậu tìm chết cũng chẳng thấy cậu đâu…” – Kỳ Tiếu Tiếu cằn nhằn một tràng dài, vừa nói vừa quạt tay, bộ dạng bực tức không chịu nổi.

– “Tớ… tớ có định vị GPS mà, không sai được đâu.” – Đợi Kỳ Tiếu Tiếu nói xong, Vân Trình cúi đầu nói nhỏ.

Ồ hô, tên này còn biết cãi cơ đấy!

– “Hừ! Có GPS giỏi quá ha, vậy cậu ôm nó mà đi dạo đi, lão nương không rảnh hầu hạ!” – Cô vung tay quay lưng bỏ đi.

Vân Trình vội vàng kéo tay áo cô, năn nỉ:
– “Tại tớ sai, được chưa? Lần sau không dám nữa, hôm nay khó khăn lắm mới được đi chơi, mình đi dạo đi mà.”

– “Hừ!” – Tuy trên mặt vẫn khó chịu, nhưng Kỳ Tiếu Tiếu cũng không bỏ đi nữa.

Vân Trình là người ngoài tỉnh, chưa từng đến thành phố X, nên Kỳ Tiếu Tiếu nghĩ đến việc dẫn cậu ta đi dạo chợ cổ Vạn Lăng.

Chợ cổ Vạn Lăng là một khu chợ nhỏ, nhưng kiến trúc mang đậm phong cách cổ xưa, các quầy hàng bày bán đồ thủ công rất độc đáo, thu hút khách du lịch.

Vào cửa, cả hai thay đồ cổ trang và đặt cọc theo quy định.

– “Tiếu Tiếu, cậu mặc thế này đẹp quá.” – Vân Trình nhìn cô trong bộ Hán phục tay áo rộng, eo thắt gọn gàng, ánh mắt lấp lánh.

Không chịu nổi vẻ mặt ngốc nghếch đó, cô búng một cái lên mặt cậu:
– “Nhìn cái mặt ngốc chưa kìa, đi thôi.” – Dù là lần đầu đến đây, nhưng Kỳ Tiếu Tiếu vẫn giả bộ như là "đây là địa bàn của chị", cậu em cứ ngoan ngoãn mà đi theo.

Trên đường, ai cũng mặc cổ trang, từ đủ triều đại. Có người hóa trang thành Đường Tăng còn dắt theo một cô gái mặc yếm cổ, khiến Kỳ Tiếu Tiếu buồn cười muốn chết.

Đường Tăng cũng có bạn gái rồi, chẳng lẽ là nữ vương nước Nữ Nhi?

Cô cúi thấp, lại gần nhìn cho rõ… ối giời, là người nước ngoài!

Cô phì cười ngay tại chỗ. Người ta quay lại nhìn cô với vẻ mặt bối rối, mỉm cười rồi rời đi.

– “Tiếu Tiếu, cái này đẹp không?” – Vân Trình cầm một cây trâm cài đầu bằng vàng, hí hửng đưa cho cô xem.

– “Cô em à, cái này làm tay đó, không phai màu đâu, xem hạt châu này nè, lung linh ghê chưa, y chang hợp với cô luôn á!” – Bà chủ tranh thủ chào hàng, mặc đồ màu hồng cánh sen, đầu cài hoa đỏ, nhìn chẳng khác gì bà mai trong phim truyền hình.

– “Bao nhiêu?” – Vân Trình hỏi.

– “Không mắc đâu, năm trăm tệ thôi.”

Cậu vừa móc ví vừa đưa trâm cho Kỳ Tiếu Tiếu.

Kỳ Tiếu Tiếu giữ tay cậu lại, trừng mắt:
– “Cậu ngốc à?” – rồi quay sang bà chủ – “Nếu cái này thật sự làm thủ công thì giá này còn rẻ quá. Bà chủ à, tôi không ngốc đâu, đừng hòng lừa chúng tôi. Nhà tôi có cả chục cái kiểu này rồi, giá cả tôi rõ lắm.”

Bị vạch trần, bà chủ cũng thoải mái:
– “Haha, không ngờ gặp được người hiểu hàng. Cô gái này khôn hơn bạn trai rồi. Vậy đi, tôi không nói thách nữa, hai trăm thôi. Thấp hơn thì chịu.”

Bà vừa dứt lời, Vân Trình liền đặt ngay 500 tệ lên bàn:
– “Năm trăm thì năm trăm, tôi muốn cái này.” – Rồi kéo Kỳ Tiếu Tiếu rời đi, mặt vẫn tươi cười.

Kỳ Tiếu Tiếu tức muốn điên.

Cô giúp cậu mặc cả giá rồi mà cậu lại không cảm kích, nhất quyết để bị chém, vậy là sao? Thật sự là ngốc nghếch, hay cố tình khoe mẽ?

– “Cậu bị nước vào não à?” – Cô hất tay cậu ra, lông mày dựng đứng – “Cố tình vứt ba trăm vào miệng người ta, rốt cuộc là nhiều tiền không xài hết hay muốn khoe mình giàu?”

– “Không phải vậy đâu.” – Vân Trình cuống quýt kéo tay áo cô – “Tớ chỉ muốn tặng cậu. Tớ thấy nó xứng đáng với giá đó, nên sẵn lòng trả. Không phải vì khoe của, cậu hiểu lầm rồi.”

– “Nhưng cậu hoàn toàn có thể mua với giá rẻ hơn mà?”

– “Nếu vậy thì lại không thể hiện được tấm lòng của tớ với cậu.”

Kỳ Tiếu Tiếu: “….”

Cô nên nói là cậu ta quá chân thành hay quá cố chấp nữa đây? Rõ ràng hai người nói chuyện không cùng tần số, chẳng lẽ đây gọi là khoảng cách thế hệ?

– “Thôi, đừng nói nữa, mình đi dạo chỗ khác. Đằng kia có đồ ăn ngon, cũng trưa rồi, đi ăn chút gì đó đi.” – Gặp người như vậy, ngoài nhượng bộ, cô cũng chẳng biết làm gì.

Cậu ấy không sai, chỉ là quan điểm khác nhau.

Vân Trình có lẽ nghĩ cô giận, nên chẳng dám nói nhiều, nhiều lần nhìn cô muốn mở miệng lại thôi.

– “Cái này ngon lắm, cho cậu nè.” – Cô mua hai phần bánh hạt dẻ, ăn một cái rồi đưa phần còn lại cho Vân Trình. Trên mặt cô lúc này đã chẳng còn vẻ giận dữ nữa.

Vân Trình thở phào, nhận lấy bánh, cười như nắng sớm.
May quá, không giận nữa.

Thực ra, khi nãy cậu cũng biết mình có phần ngốc, nhưng khi bà chủ gọi cậu là bạn trai Tiếu Tiếu, cậu liền muốn mua cây trâm với giá gốc, như để chứng minh "bạn trai không thể nào lanh hơn bạn gái được". Ngây thơ thì sao? Cậu vẫn muốn làm vậy.

Kỳ Tiếu Tiếu vừa đi vừa giới thiệu các món ăn, miệng không ngừng nghỉ. Mỗi khi ăn món gì, cô lại mua một phần cho cậu, khiến tay Vân Trình không còn chỗ ôm nữa.

Cô mà ăn hết đống này thì tối nay chắc đau bụng mất. Vân Trình nhìn bụng cô vẫn chưa thấy phồng lên nhưng vẫn lo. Đúng lúc đó có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua.

– “Sư phụ, dừng lại chút.” – Cậu vẫy gọi xe ngựa rồi quay sang Tiếu Tiếu – “Dù sao cũng đi chơi hết chỗ rồi, giờ cũng ba giờ chiều, hay mình ngồi xe ngựa ra ngoài đi?”

Kỳ Tiếu Tiếu nhìn quanh, còn nhiều món chưa ăn xong nhưng nhớ Phong Phong nói chiều nay 4 giờ phải về, nên cô gật đầu đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment