Cưng Chiều Em Cả Đời! 2

Chương 28


Sẩm tối Ngôn Cẩn bỗng nhiên thấy Hiểu Anh xuất hiện ở cổng công ty liền bước tới nghênh đón.

"Thiếu phu nhân, cô đến tìm Trần tổng sao?"
Hiểu Anh hơi gật đầu rồi lại nhìn xung quanh một vòng, hỏi.

"Anh ấy có ở công ty không? Tôi không liên lạc được với anh ấy.

"
Ngôn Cẩn nghe vậy liền vội vã giải thích thay cho ông sếp nhà mình.

"Trần tổng ban nãy đang họp nên có thể không chú ý tới tin nhắn điện thoại, để tôi đưa cô lên gặp anh ấy nhé.

"
Nói xong liền dẫn đường cho cô, lúc cả hai tới nơi Tuấn Nguyên quả thật vừa mới bước ra từ phòng họp, theo sau là các cán bộ lão làng của công ty.

Lúc nhìn thấy vị thiếu phu nhân đã lâu không thấy bóng dáng, mấy người kia hơi ngạc nhiên nhưng vẫn quay sang gật đầu với cô coi như chào hỏi.

"Làm sao em tới đây được?"
Tuấn Nguyên thấy cô đến không chỉ không vui mừng mà còn có chút lạnh nhạt xa cách.

Tuy nói anh luôn dung túng bỏ qua cho cô, nhưng thái độ đã không còn nhiệt tình như trước nếu không muốn nói là cực kỳ xa lạ, cô biết những hành động điên rồ trong thời gian gần đây của bản thân đã khiến anh rất thất vọng về mình.

"Em nói muốn đến đón anh về nhà nên bác Kim liền cho người đưa em tới đây.

"
Bác Kim thực ra không dễ tin người như vậy, chỉ là dạo gần đây cô quá ngoan ngoãn không gây chuyện gì nữa mới khiến bà ấy lơ là cảnh giác để thả cô ra ngoài.

"Khi nào anh xong việc?"
Hiểu Anh chủ động đi tới khoác lấy tay anh, kết quả lại bị anh thong thả mà dứt khoát rút tay ra, lạnh nhạt nói.

"Lát nữa anh còn cuộc họp video, em cứ về ăn tối trước đi.

"
Hiểu Anh không vì thái độ xa cách của anh mà nản lòng, thấy anh đi đến bàn làm việc cô liền đi tới ghế sô pha ngồi xuống, vẻ mặt cực kỳ ung dung.

"Không sao, em có thể đợi được.

"

Tuấn Nguyên không để ý đến cô lại tiếp tục làm việc của mình, cô cũng không ý kiến gì chỉ nhìn anh chăm chú như vậy, một lúc sau anh quả nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói có chút bất lực.

"Em lại muốn bày trò gì tiếp vậy?"
"Em chỉ muốn anh về nhà ăn cơm với em thôi, không có ý gì cả, dù sao anh cũng rất lâu rồi không về nhà.

"
Hiểu Anh nhìn anh cười toe toét nói, thấy anh còn nghi hoặc nhìn mình liền bồi thêm.

"Em biết thời gian qua em rất quá đáng nên hôm nay em quyết định chuộc lỗi với anh, với cả ông nội và mẹ đều mong có cháu bế rồi.

"
Lúc nói đến đây mặt cô có hơi hồng lên, vẻ mặt xấu hổ bẽn lẽn hoàn toàn không giống giả vờ chút nào.

Tuấn Nguyên tưởng mình nghe nhầm liền quay lại nhìn cô xác nhận một lần nữa.

"Em vừa nói cái gì?"
Hiểu Anh cũng quay sang nhìn anh rành rọt nói từng chữ.

"Em muốn làm hòa với anh.

"
"Ban nãy em không phải nói câu này.

"
Hiểu Anh thấy anh không có ý định buông tha cho mình liền bắt đầu đánh lạc hướng.

"Mục đích đều như nhau, nói câu gì cũng đâu quan trọng, đúng rồi, không phải anh còn có cuộc họp video sao? Anh đừng để ý đến em, mau đi làm việc của mình đi.

"
Tuấn Nguyên nhìn cô với ánh mắt sâu xa, lát sau anh mới gật đầu, giọng nói đã không còn cứng nhắc như ban nãy.

"Vậy em đến phòng nghỉ của anh trước đi, lát nữa anh họp xong sẽ gọi cho em.

"
Hiểu Anh chỉ chờ có thế, cô lập tức cầm túi xách lên đi thẳng vào phòng nghỉ bên cạnh.

Tuấn Nguyên nói bận là bận thật, anh hoàn toàn không dành cho cô chút thời gian dư thừa nào, vì thế con heo lười trong người Hiểu Anh lại trỗi dậy mạnh mẽ, mới ngồi được một lúc đã gật gà gật gù để rồi khi Tuấn Nguyên quay trở lại phòng đã thấy cô đang ngủ thiếp đi trên giường, anh trầm mặc một lát mới đi tới chỗ cô, không nghĩ tới cô hôm nay lại nhạy cảm như vậy, anh vừa tới gần cô liền tỉnh ngay lập tức, còn vừa dụi mắt vừa nói.

"Anh xong việc rồi sao?"

Tuấn Nguyên nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, giọng nói bất giác mềm đi.

"Ừm.

"
Cô nghe vậy liền đứng dậy phủi lại chỗ ga giường vừa bị mình làm nhàu, sau khi làm xong liền nói.

"Vậy chúng ta về thôi, bây giờ về chắc vừa kịp bữa tối đó.

"
Nói xong liền đi tới khoác tay anh đi về.

Bởi vì muốn để hai người có không gian riêng tư, Hiểu Anh sớm đã cho mấy người làm nghỉ ngơi trước, bác Kim thấy cô thành tâm muốn làm hòa với anh như vậy cũng rất phối hợp, cho nên lúc này ở Cẩm Viên chỉ còn hai người bọn họ.

"Anh mau ngồi xuống đi.

"
Hiểu Anh chủ động gắp đồ ăn rót nước cho anh, thái độ vô cùng chân thành, Tuấn Nguyên cho rằng cô thật sự muốn làm hòa với mình nên không hề phòng bị, cho đến khi anh phát hiện ra nước uống có vấn đề thì đã muộn rồi, thấy cô có ý muốn chạy anh liền nhanh tay bắt cô lại trước, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Em muốn ly hôn với anh đến vậy cơ à?"
Muốn đến mức tự tay dâng chồng mình cho người khác để tạo bằng chứng ngoại tình hòng kiếm cơ ly hôn với anh.

Vậy mà hôm nay nay lúc cô đến tìm anh, nói muốn làm hòa với anh, anh đã tin cô cơ đấy, còn vui vẻ suốt cả một buổi tối, thật không nghĩ tới món quà làm hòa cô tặng mình lại ấn tượng như vậy, ấn tượng đến mức cả đời này anh cũng không quên được.

Làm tổn thương người yêu mình có vô vàn cách, nhưng tàn nhẫn nhất vẫn là tự tay đẩy người đó vào vòng tay người khác.

Hứa Hiểu Anh, em nhẫn tâm thật đấy.

Hiểu Anh không ngờ anh bị thuốc khống chế rồi mà vẫn tỉnh táo như vậy, cô không thể không tiếp tục màn kịch này.

"Chỉ cần ly hôn được với anh, dù có dùng thủ đoạn bỉ ổi hơn em cũng sẽ làm.

"
Tuấn Nguyên đột nhiên nhìn cô cười lạnh.

Anh móc hết ruột gan ra đối đãi với cô, tin tưởng cô hết lần này đến lần khác, kết quả đổi lại chỉ có phản bội và lừa dối.


Hay lắm.

Hiểu Anh nhìn ánh mắt thất vọng của anh, trái tim trong lồng ngực cũng thắt lại, cô hoàn toàn không muốn dùng đến cách này, nhưng nếu cô không dứt khoát, anh sẽ không thật sự chết tâm mà buông tay cô.

Tuấn Nguyên nhìn vẻ mặt bình thản của cô, sự tức giận trong lòng đột nhiên dâng lên mạnh mẽ, anh không nói không rằng kéo cô lên phòng ngủ của hai người.

Không nghĩ đến bên trong đã có người chờ sẵn, khi thấy Hiểu Anh cũng đi theo đến đây, vẻ mặt của cô ta từ mong chờ liền chuyển sang tức giận chất vấn cô.

"Hứa tiểu thư, không phải cô nói! "
"Cút.

"
Cô gái kia còn chưa nói xong liền bị anh quát một tiếng, sau tiếng quát này không chỉ cô ta mà Hiểu Anh cũng bị dọa sợ, cả người bất giác run lên.

Cô gái trong phòng quá sợ hãi nên vội vã ôm đồ bỏ đi, sau khi cô ta rời đi Hiểu Anh liền bị anh thô lỗ đẩy lên giường.

Anh những tưởng bỏ thuốc là quá đáng lắm rồi, không ngờ tới cô còn dám cho người ngoài vào phòng ngủ của bọn họ, chút hy vọng mong manh còn sót lại trong mắt anh sau khoảnh khắc này liền triệt để tan vỡ.

"Hiểu Anh, em giỏi lắm.

"
Hiểu Anh im lặng không đáp lời anh, điều này khiến anh càng thêm tức giận lại cộng thêm dược tính của thuốc phát tác nên anh không hề nể tình, cứ thế trút giận lên thân thể bé nhỏ của cô.

Cô biết lần này mình đã chạm đến giới hạn của anh, cũng biết bản thân xứng đáng phải chịu như vậy, nhưng bởi vì quá đau cô vẫn không ngừng phản kháng theo bản năng khiến dục vọng trong người anh mù quáng trỗi dậy không cách nào dập tắt được, càng không ngừng dày vò cô, muốn cô cũng phải chịu cảm giác đau đớn của anh lúc này.

Cũng không biết do thân thể quá đau đớn hay bản thân quá đau lòng mà nước mắt trên khuôn mặt cô cứ chảy xuống không ngừng, sau cùng cô từ bỏ dãy dụa mặc anh dày xéo.

Lần này Tuấn Nguyên thật sự thất vọng về cô, cũng chán ghét cô đến cực điểm nên sau khi dược hiệu của thuốc hết tác dụng, anh cũng lập tức rời khỏi người cô rồi đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc nhìn thấy cô thê thảm nằm trong chăn, anh một chút thương cảm cũng không có, chỉ lạnh lùng nói.

"Đơn ly hôn ngày mai tôi sẽ cho người gửi đến cho em, trong lúc chờ thông báo của toà án, em có thể ở lại đây trước, đương nhiên nếu em không còn nơi nào để đi, tôi cũng có thể để lại nơi này cho em, sau này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.

"
Hiểu Anh không đáp lời anh mà anh cũng không cần cô trả lời, sau khi nói xong liền rời đi ngay lập tức.

Sau khi cánh cửa phòng bị anh thô lỗ đóng lại, người con gái nằm trong chăn lúc này mới có phản ứng.

Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tại sao lúc nghe thấy anh gật đầu cô vẫn đau lòng như vậy?
Có phải ngày trước mỗi lần cô đòi ly hôn với anh, trái tim của anh cũng đau đớn như vậy hay không?
Lần này đến sức khóc cô cũng không có, cứ nằm yên ở đó rất lâu mới ngồi dậy đi vào phòng tắm.

!
Tuấn Nguyên nói sẽ gửi đơn ly hôn cho cô thì gửi thật, mới sáng sớm cô đã nhận được đơn ly hôn từ tay trợ lý của anh, Ngôn Cẩn.

"Thiếu phu nhân, Trần tổng nhờ tôi gửi thứ này cho cô.


"
Hiểu Anh nhìn cậu ta mỉm cười yếu ớt.

"Anh cứ gọi tôi là cô Hứa đi, tôi giờ đã không còn là thiếu phu nhân của nhà họ Trần nữa rồi.

"
Ngôn Cẩn hơi do dự một chút rồi nhanh chóng gật đầu nói.

"Tôi còn có việc đi trước đây.

"
Nói xong liền rời đi ngay lập tức.

Ngôn Cẩn vừa rời đi, Hiểu Anh cũng cùng mẹ dọn đồ khỏi nơi này ngay hôm đó.

Tuy rằng anh nói sẽ cho cô nơi này, nhưng sao cô có thể mặt dày ở lại đây sau những tổn thương đã gây ra cho anh chứ?
Sau khi rời khỏi Cẩm Viên cô liền gọi điện cho Trần Tuấn Kiệt.

"Chủ tịch Trần, tôi đã làm theo lời ông nói rồi, rốt cuộc khi đó ông đã cho người cấy cái gì vào thân thể của mẹ tôi?"
"Cô không cần quan tâm điều đó, dù sao chỉ cần hai đứa làm xong thủ tục ly hôn, tôi sẽ ngay lập tức cho người lấy thứ đó ra khỏi cơ thể mẹ cô ngay.

"
Trần Tuấn Kiệt nói xong liền cúp máy.

Hiểu Anh nhìn số điện thoại đã ngắt kết nối trên màn hình, cả khuôn mặt đều tái đi.

Trước đó cô cho rằng ông ta lừa mình nên từng đưa mẹ đi khám ở rất nhiều nơi, đa số đều chẩn đoán trái tim mẹ cô thật sự chứa dị vật nên mới khiến bệnh tình của bà ngày càng trở nặng.

Vì vậy cô mới bất chấp tất cả để khiến anh ly hôn với mình nhanh nhất có thể, nay cô đã làm được rồi, ông ta vì sao lại không giữ lời hứa của mình?
Mẹ cô đã không thể nào chờ thêm được nữa rồi.

Kít!
Hiểu Anh còn đang mải nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng phanh xe chói tai, mà cả người cô sau tiếng phanh xe kia cũng theo quán tính bị văng ra xa một đoạn, đầu đập mạnh lên mặt đường, trước khi hôn mê cô nhìn thấy tài xế xe ô tô thò đầu ra nhìn mình rồi nói cái gì đó, sau đó ông ta nhanh chóng quay xe bỏ chạy đi mất.

Đừng đi!
Mẹ còn đang đợi cô, cô không thể chết ở đây được.

Hiểu Anh yếu ớt giơ tay lên muốn bò dậy nhưng không thể, cả người không có chỗ nào không đau, nhất là phần đầu, lúc ngã xuống mặt đường cô thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn bên tai.

Tầm nhìn phía trước ngày càng mơ hồ cuối cùng tối đen hẳn, ý thức của cô cũng dừng lại tại thời điểm đó.



Bình Luận (0)
Comment