Cưng Chiều Em Cả Đời! 2

Chương 7


Nhờ khổ nhục kế, Hiểu Anh thành công được Tuấn Nguyên thả ra ngoài sớm hơn dự định, nhưng đổi lại cô bị quản chặt hơn, gần như không thể tự ý ra ngoài như trước nữa, nếu muốn đi nhất định phải đợi anh đi cùng.

Sau vài lần như vậy Hiểu Anh bi ai nhận ra anh thực ra không có thả mình ra mà chỉ mở rộng phạm vi giam giữ, làm cô buồn bực mất mấy ngày.

Bà Hứa ở bên cạnh không bênh cô thì thôi lại còn nói giúp anh nữa khiến cô tức muốn chết, cuối cùng không cần ai giam giữ cô cũng tự nhốt mình trong phòng không thèm ra ngoài nữa.
Tại một bên khác.
"Trần tổng chuyện anh nói lần trước đã tra ra rồi, người dụ dỗ thiếu phu nhân là Dương Thu Hằng, người này với thiếu phu nhân lớn lên từ nhỏ với nhau nên tôi tạm thời vẫn chưa động đến cô ta."
Ngôn Cẩn báo cáo xong liền yên lặng đứng một bên chờ chỉ thị tiếp theo.
"Dạy dỗ cô ta một chút là được."
Tuấn Nguyên lạnh nhạt nói, Hiểu Anh hiện tại vẫn rất tín nhiệm cô ta, nếu để cô biết được anh xử lý bạn mình sau lưng cô, chút tình cảm nhỏ nhoi mà cô dành cho anh sẽ bay luôn theo gió, một đi không trở lại.
"Vâng."
Ngôn Cẩn nhận lệnh xong liền tiếp tục báo cáo công việc như mọi ngày, cũng nhân tiện nói qua về tình hình hiện tại của Vũ Minh Quân.
Nghe nói dạo gần đây hắn đang bận rộn chuẩn bị một dự án đầu tư bất động sản trên quy mô lớn, là cột mốc quan trọng để các cổ đông trong công ty công nhận thực lực của hắn, giúp hắn thuận lợi leo lên vị trí Tổng giám đốc tập đoàn Vũ thị.
"Tôi đã làm theo lời anh nói, thả cho hắn vài con cá làm mồi nhử, tên đó đã bắt đầu dính bẫy rồi."
"Tốt lắm."
Tuấn Nguyên hơi nhếch môi cười nhẹ, thành thực mà nói Minh Quân quả thật rất có tài năng, nhưng điểm yếu của hắn là gia nhập giới thương nghiệp quá muộn, dù có tích cực học tập đến mấy hắn cũng không bù được những lỗ hổng trong cách quản lý kinh doanh cũng như phát triển một doanh nghiệp trên quy mô lớn, chính vì vậy hắn mới phải nhanh chóng chứng tỏ năng lực của mình để các cổ đông tin phục.

Bởi hắn tuy là con độc đinh nhà họ Vũ, nhưng chỉ như vậy thôi là chưa đủ, lãnh đạo một tập đoàn không phải là trò chơi, nếu muốn ngồi ở vị trí đó, hắn nhất định phải chứng minh cho các cổ đông thấy bản thân mình thật sự có đủ năng lực để chèo chống tập đoàn và đưa nó phát triển lên tầm cao mới, cho nên hắn đối với dự án xây dựng Sunshine city lần này rất có kỳ vọng.

Chỉ đáng tiếc lần này anh phải khiến hắn ta thất vọng rồi.
...
Lại nói tới Thu Hằng, cô không ngờ đến mình lại bị phát hiện nhanh tới vậy, cứ ngỡ bản thân lần này chết chắc, thật không nghĩ đến đối phương lại chỉ cảnh cáo một đòn rất nhẹ nhàng, điều này khiến cô ta có chút ảo tưởng, tự cho rằng Tuấn Nguyên không nỡ trừng phạt cô ta nên chủ động nhắn tin với anh.
[Anh Tuấn Nguyên, em biết anh không nỡ ra tay với em mà, tối nay anh có rảnh không? Em muốn mời anh đi ăn cơm.]
Tuấn Nguyên ở bên này xem xong tin nhắn liền ngẩn người ra, nếu không phải tin nhắn chỉ đích danh tên mình, anh hồ nghi người này gửi nhầm, trong lúc anh còn đang tự hỏi ai lại có số của mình thì điện thoại đã tiếp tục báo có tin nhắn mới.
[Anh đang bận sao? Vậy em đến công ty tìm anh nhé.]
Tuấn Nguyên nhìn tin nhắn xong liền trực tiếp chặn nó, coi như không có gì mà tiếp tục làm việc, không nghĩ đến cô gái kia lại trực tiếp chạy đến công ty tìm anh.
"Mặc kệ cô ta đi."
Tuấn Nguyên thờ ơ nói, anh vừa định cúp máy, một giọng nói ngọt ngào đã vang lên ngay sau đó.
"Anh Tuấn Nguyên, em là Thu Hằng đây, anh xuống...tút tút..."
Thu Hằng ngẩn người nhìn điện thoại hồi lâu cũng không dám tin là anh lại dám cúp máy.
Trước đây anh rõ ràng không như thế, nếu không phải Hiểu Anh đột nhiên yêu cầu anh kết hôn, quan hệ của cô và anh sớm đã tiến thêm bước mới.
"Tiểu thư thấy rồi đó, Trần tổng rất bận, xin cô ngày khác lại đến nhé."
Nhân viên lễ tân rất lịch sự nói, dù sao với diện mạo xuất chúng của Tổng giám đốc, việc có các cô gái tự nhận là bạn gái của anh cũng không phải hiếm gì, cho nên họ lâu dần rồi cũng sẽ quen.
"Hừ."
Thu Hằng hậm hực dập máy rồi quay người bỏ đi.
Mấy lần gặp mặt trước đó vẫn còn rất tốt đẹp, vì sao lại đột nhiên thay đổi thái độ với cô chứ? Lẽ nào Hiểu Anh đã nói xấu gì cô sao? Thu Hằng nghĩ đến đây liền siết chặt quai túi xách trên tay, mãi một lúc sau mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hiểu Anh.


Cho nên Hiểu Anh đang nhàm chán ngồi xem phim truyền hình liền nhận được tin nhắn của Thu Hằng, cô đột nhiên ngồi thẳng lưng rồi lấm lét nhìn xung quanh, bộ dáng như đang ăn trộm vậy.
[Cậu vẫn ổn chứ?]
Hiểu Anh vì sợ Thu Hằng bị lộ nên thời gian sau đó đều không dám nhắn tin với cô, giờ thấy cô đột nhiên nhắn tin với mình liền theo bản năng hỏi một câu, không nghĩ đến câu hỏi mang tính bộc phát kia lại khiến suy đoán trong lòng Thu Hằng càng thêm chắc chắn.
Quả nhiên là vậy, Hiểu Anh, không ngờ cậu cũng xảo quyệt thật, nếu vậy cậu cũng đừng trách tôi độc ác.
[Tớ thì có chuyện gì được chứ, chỉ sợ cậu bị anh Tuấn Nguyên phạt thôi.]
Lúc nhắn tin này mùi dấm chua của cô ta đã bay khắp người rồi, mặc dù nhờ Hiểu Anh cô ta mới quen được người như Tuấn Nguyên, cũng nhờ Hiểu Anh nên cô mới được anh ấy chú ý, thi thoảng lại giúp đỡ một chút để cô ta nhanh chóng lấy được sự tín nhiệm của ba mẹ mình, nhưng có những người chính là tự thích ảo tưởng vai trò của mình trong lòng người khác.
[Cuối tuần này cậu có rảnh không, tớ muốn rủ cậu đến tham gia một buổi đấu thầu.]
Đấu thầu?
Hiểu Anh làm gì hiểu về mấy cái này, càng huống hồ giờ cô đang bị giam lỏng, muốn đi cũng phải chờ Tuấn Nguyên về mới đi được cho nên từ chối Thu Hằng rất nhanh.
[Cậu nghĩ kỹ lại đi, cơ hội tốt thế này không phải lúc nào cũng có được đâu.]
Thu Hằng không ngờ đến Hiểu Anh sẽ từ chối mình, nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục dụ dỗ cô, Hiểu Anh đành phải khai thật với cô ta.
Không phải cô không muốn đi mà cô đi không được.

Mới trốn đi một lần đã bị anh giam lỏng đến giờ, nếu còn trốn đi lần nữa chân của cô chắc khỏi cần luôn, hơn nữa anh cũng từng nói rồi, anh sẽ giúp cô trả thù, còn cái người ngốc nghếch như cô vẫn nên chăm chỉ ở nhà bồi dưỡng nghiệp vụ kinh doanh trước đi.

[Hiểu Anh cậu chắc chắn anh ta làm vậy là vì muốn tốt cho cậu chứ không phải vì muốn thu hẹp phạm vi phát triển của cậu, biến cậu thành một con rối để anh ta thao túng chứ?]
Bất cứ một ngành nghề nào cũng vậy, chỉ có thực hành mới nhanh chóng hiểu và nắm rõ được nó, lý thuyết chỉ là bổ trợ mà thôi, nhất là trong thương trường, lý thuyết là một thứ không thể dựa dẫm vào nhất.
Hiểu Anh bị Thu Hằng thuyết phục một hồi cuối cùng vẫn bị cô ta làm cho dao động, cô hơi mím môi nhắn với cô ta cho mình thời gian suy nghĩ, thực ra là để cô đi dò hỏi Tuấn Nguyên trước, Thu Hằng chắc mẩm kế hoạch của mình đã thành công nên lập tức gật đầu.

Buổi tối.
"Em muốn đi?"
Tuấn Nguyên nghe cô nói liền đặt đũa xuống, yên lặng nhìn cô.

Xem ra lần này thông minh lên không ít, còn biết hỏi trước anh cơ đấy.
Rất đáng khen.
"Có được không?"
Hiểu Anh dè chừng nhìn anh, rất sợ anh sẽ từ chối mình.
"Được, nhưng em phải đi cùng anh."
Nụ cười mới hiện lên trên khuôn mặt Hiểu Anh liền tắt ngấm, còn tưởng anh dễ tính đột xuất ngờ đâu vẫn như cũ chẳng thay đổi gì cả.

Tuấn Nguyên thấy cô không phục liền giải thích.
"Không phải em muốn đi học thêm kiến thức sao, nếu vậy em đi cùng ai mà chẳng được, càng huống hồ nếu em đi cùng anh, cơ hội gặp những nhà đầu tư lớn sẽ cao hơn rất nhiều."
"Nhưng em đã hẹn với Thu Hằng rồi."
Tuấn Nguyên thấy cô có ý từ chối liền nghiêm mặt.
"Hoặc là em đi cùng anh hoặc là em ở nhà, em chọn cái nào?"
"Anh chơi xấu."
Hiểu Anh không phục, dụ dỗ không được liền uy hiếp, có ai vô sỉ hơn anh chứ.
"Vậy em có muốn đi nữa hay không?"
"Em đi."
Tuấn Nguyên thấy bộ dạng gấp gáp của cô liền phì cười.

"Tốt, vậy hôn anh một cái."
"Vâng...không được."
Hiểu Anh gật đầu xong mới giãy nảy đứng dậy mà cách anh thật xa, Tuấn Nguyên thấy bộ dạng xấu hổ lẫn hốt hoảng của cô thì điềm nhiên lấy cốc nước bên cạnh uống một ngụm cho nhuận giọng, trong lòng cũng đang nghĩ xem làm thế nào để dụ dỗ cô nhóc, đúng lúc này má anh đột nhiên ấm lên, nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Vậy được chưa?"
Hiểu Anh đứng ở một bên xấu hổ nói, anh giúp mình nhiều lần như vậy mà cô lại đi keo kiệt một nụ hôn với anh cũng có chút quá đáng nên mới thay đổi ý định vào phút cuối cùng, nhưng cô hôn rồi mà người bên cạnh vẫn không phản ứng gì liền quay sang nhìn một cái, không ngờ lại bất cẩn rơi vào ánh mắt sâu thẳm như đáy biển của anh, còn có một cảm giác rất kỳ lạ mà cô không thể nói nên lời, giống như cô vừa vô tình đánh thức dã thú đang ngủ say trong lòng anh vậy.

Hiểu Anh hơi sợ hãi muốn lùi ra sau nhưng tay bất ngờ bị anh bắt lấy, cổ áo cô cũng bị anh giữ chặt rồi kéo xuống để cô cúi xuống gần mình hơn, chưa để Hiểu Anh kịp phản ứng, anh đã tặng lại cô một nụ hôn sâu.
"Anh..."
Đầu Hiểu Anh như muốn nổ tung khi môi anh chạm vào môi mình, cô ngẩn người ra một lúc mới nhớ đến việc phản kháng, nhưng lực tay của anh rất mạnh, cô cố cách mấy cũng không đẩy anh ra được, ngược lại cô càng đẩy khoảng cách giữa hai người lại càng được kéo gần, cuối cùng bị anh trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi anh luôn, Hiểu Anh sợ đến mức không dám cử động nữa, chỉ biết nhắm tịt hai mắt lại thụ động tiếp nhận nụ hôn của anh.

Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi cô sắp không thở được nữa anh mới thả cô ra, điềm nhiên nói.
"Hôn như vậy mới là hôn, bà Trần sau này có cơ hội em vẫn nên cùng anh thực hành nhiều hơn."
"..."
Đầu óc Hiểu Anh quay mòng mòng, cô phải mất một lúc mới phản ứng lại được, mặt lại đỏ lên, cũng vội vã đứng dậy nhưng bị anh ôm eo giữ lại.
"Bà Trần, em phản ứng dữ dội như thế là có ý gì? Chúng ta là vợ chồng, hôn nhau cũng là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa..."
"Em muốn đi ngủ, em buồn ngủ rồi."
Hiểu Anh lúng túng nói nhanh, chặn lại những lời anh định nói tiếp theo, người cũng dãy ngày càng mạnh, trong lúc vô tình đã chạm phải thứ không nên chạm hại Tuấn Nguyên suýt nữa không kìm chế được mà xử cô ngay tại chỗ, anh mạnh mẽ giữ chặt cô lại, giọng nói có hơi trầm.
"Anh chỉ muốn nói anh và em kết hôn lâu như vậy mà anh lại mới chỉ được hôn em một cái, tiến độ phát triển như vậy có phải hơi chậm rồi không? Bà Trần em nghĩ đi đâu vậy?"
Mặc dù anh đúng là có ý đó thật, nhưng nhìn vẻ xấu hổ hoảng loạn của cô lúc này, anh cuối cùng vẫn nhịn lại.
Anh đã từng nói anh sẽ không làm tổn thương cô, càng không có chuyện ép buộc cô, anh nhất định sẽ chờ đến một ngày cô chấp nhận anh, cam tâm giao bản thân mình cho anh.

Bình Luận (0)
Comment