Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ

Chương 38

Buổi lễ trao giải âm nhạc Kim Khấu long trọng, tương đương với thánh điện vinh quang của giới âm nhạc Hoa Ngữ, ngay cả Hoắc Lăng Thiên, thiên vương siêu sao như Hà Duệ Trạch, cũng không thể từ chối vinh quang của nó, mỗi năm có bao nhiêu ca sĩ nghệ sĩ vì cạnh tranh cái cúp ánh vàng rực rỡ kia mà vỡ đầu. Giống như học sinh nỗ lực học tập một học kỳ, để tham gia kỳ thi cuối năm.

Thế mà Lâm Hi dám nói như vậy, vĩnh viễn từ chối để cử Kim Khấu.

“Cậu nhóc cuồng vọng.” Hà Duệ Trạch cũng không khỏi tiếc nuối mà lắc đầu, nhưng ngược lại, lại bắt đầu cảm thán, hai năm trước khi giải thưởng nam ca sĩ xuất sắc nhất của Kim Khấu bị Hoắc Lăng Thiên đoạt mất, mấy năm nay anh ấy gần như một nắng hai sương, dốc sức giành lại vị trí thiên vương, vì vinh quang này, trả giá quá nhiều, nhưng chàng trai trước mặt, lại dễ dàng nói ra, vĩnh viễn bỏ đi như vậy…

Nhìn Lâm Hi, Hà Duệ Trạch đột nhiên nghĩ tới mình thời trẻ, vừa mới tiến vào vòng luẩn quẩn này, khi đó anh ấy cũng chỉ vì một giấc mộng âm nhạc trong sáng mà cố gắng, bắt đầu từ khi nào, lại cố chấp với mấy thứ danh lợi hào nhoáng kia như vậy? Hà Duệ Trạch bắt đầu nghĩ lại, cũng thoáng tiêu tan…

Ôi, không nghĩ tới sẽ có một ngày, được một vãn bối đánh thức.

Lâm Hi dứt lời, trả lại micro cho MC còn đang ngây người, lập tức đi về phía Lý Huyền dưới sân khấu, Lý Huyền cũng kinh ngạc, thật lâu sau đó vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, Lâm Hi vươn tay về phía cô, Lý Huyền cầm lấy tay anh, lòng bàn tay ấm áp, mang theo sức mạnh khiến lòng người yên tâm.

Cứ thế mà đi, thật sự không hối hận ư?

Đúng lúc Lâm Hi nắm Lý Huyền đi ra khỏi hội trường Kim Khấu, Lý Huyền nhìn gò má của anh, biểu cảm kiên định xưa nay chưa từng có, quyết tuyệt.

Ôi, muốn khiến tên nhóc Lâm Hi này hối hận, còn khó hơn so với Ngu Công dời núi!

Giờ phút này trên kênh phát sóng trực tiếp, đối với quyết định của Lâm Hi, fans có người hiểu, cũng có người khó hiểu, có bùi ngùi, cũng có chỉ trích, suy nghĩ không giống nhau, nhưng anh chưa từng để ý.

Đóng cửa xe, Lý Huyền không hề suy nghĩ, dịch người đến, nâng mặt Lâm Hi lên, hôn đôi môi khô khốc của anh. Lâm Hi không cử động, để mặc cô mút môi anh, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng trắng tinh của anh, mò mẫm, tìm kiếm anh. Nụ hôn này rất dài, mãi đến khi cơ thể của hai người đều động tình, Lý Huyền mới buông anh ra.

“Đột nhiên đưa ra quyết định này.” Tay Lâm Hi, từ cổ tay lần xuống ngón giữa của cô, sau đó giữ chặt: “Trước đây, em chưa từng dẫn dắt nghệ sĩ nào mà scandal chồng chất như anh đúng không.”

Đúng là khiến cô bất ngờ, nhưng nghĩ lại, về tình về lý, Lâm Hi anh… Chính là người tùy hứng mà cuồng vọng như vậy, cô lựa chọn anh, nhận định anh, tuyệt không hối hận.

———–

【 Thật là… Trước khi đi còn trình diễn một màn ân ái 2333. 】

【 Nói thật, rốt cuộc thực lực Lâm Hi thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày 】

【 Vinh quang như vậy, mới không có gì lạ 】

【 Đợi đã… Chẳng lẽ tất cả mọi người đều không phát hiện ra giám khảo trao giải ca sĩ mới lần này là Hoắc Lăng Thiên sao, chuyện này chẳng lẽ không có mối liên hệ tế nhị nào sao 】

【 Ha ha, đã sớm xé rách rồi, chỉ hướng đến diễn đàn official website Kim Khấu 】

Buổi tối kết thúc lễ trao giải, Hoắc Lăng Thiên bị mắng chửi té tát trên diễn đàn, bây giờ một người gánh hai tội, anh ta thật sự nằm không cũng trúng đạn, lúc trước tổ giám khảo Kim Khấu muốn mời anh ta tham gia, bầu chọn giải thưởng người mới, anh ta cũng đã cảm thấy không ổn, nhưng bên công ty, lại hạ thông điệp cho anh ta, căn bản không thể từ chối, anh ta đành phải làm khiên chắn đạn cho người ta! Nhà Triển Bằng có thế lực, có thể thao túng tổ bầu chọn của Kim Khấu, đẩy người nắm chắc giải ca sĩ mới là Lâm Hi xuống, đúng là vũng nước đục trong giới giải trí này, không phải ai cũng có thể yên ổn.

Hôm sau Lý Huyền về công ty, đã chuẩn bị tâm lý bị mắng, dù sao lời Lâm Hi nói với khán giả cả nước, vĩnh viễn từ chối bất cứ đề cử nào của Kim Khấu, đã không còn là chuyện cá nhân anh, mà liên quan đến cả công ty, quyết định nhất thời như vậy, cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty.

Ngẫm lại, bản thân cô cũng quá chiều chuộng anh.

Nhưng làm sao đây, cô bị chính Lâm Hi như vậy hấp dẫn mà.

Lý Huyền nớm nớp lo sợ bị mắng lại bất ngờ biết được một tin tức giật gân.

Lục Tinh Chước chuẩn bị rút vồn đầu tư giải thưởng âm nhạc Kim Khấu!

Nhà đầu tư của giải thưởng âm nhạc Kim Khấu bao gồm cả các công ty giải trí lớn, mà trong đó, truyền thông Thịnh Ngu chiếm phần lớn cổ phần, đột nhiên rút vốn đầu tư, cũng không phải là việc nhỏ! Điều này tượng trưng cho việc giải thưởng vinh quang quan trọng nhất của làng âm nhạc Hoa Ngữ, rất có thể vì lần rút vốn đầu tư đột ngột này mà rơi vào mối khủng hoảng khổng lồ.

Lễ trao giải Kim Khấu có lịch sử lâu đời trong giới âm nhạc Hoa Ngữ, từ lần tổ chức trao giải đầu tiên, đã có Thịnh Ngu tham dự, truyền thông Thịnh Ngu đưa ra lí do rút vốn đầu tư rất đơn giản, mục tiêu hàng đầu của lễ trao giải Kim Khấu, là tuyệt đối không vì các nhà đầu tư gia nhập mà ảnh hưởng đến tính cạnh tranh công bằng, nhưng hiện tại… Có vẻ bọn họ không làm được như lời hứa hẹn, cạnh tranh công bằng.

Cho nên truyền thông Thịnh Ngu quyết định vĩnh viễn không đầu tư vào giải thưởng âm nhạc Kim Khấu, theo như lời Lục Tinh Chước nói: “Thích làm như thế nào thì làm, các cô các cậu vui vẻ là được, không phải hỏi ý tôi.”

“Lục tổng của tôi thật lợi hại…” Lý Huyền liếc văn phòng tổng giám đốc một cái, cảm thấy hơi khó hiểu, Lục tổng đối xử với Lâm Hi, thật sự có vẻ tốt quá mức! Scandal trước đây, ông không chỉ không ngăn cản, ngược lại còn ủng hộ họ ở bên nhau, sự kiện rút vốn đầu tư lần này, lại càng rõ ràng, Lục tổng đối với Lâm Hi, căn bản là chiều chuộng đến không có điểm cuối!

Băn khoăn một buổi trưa, cuối cùng Lý Huyền vẫn gõ cửa văn phòng của Lục Tinh Chước.

Dường như Lục Tinh Chước cũng không thấy bất ngờ đối với việc Lý Huyền đến, mời cô ngồi xuống, để trợ lý pha cho cô một tách trà, sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại.

Hai tay Lý Huyền vuốt ve tách trà Tử Sa (1), không biết nên mở lời như thế nào, nếu hỏi thẳng, có vẻ hơi liều lĩnh, nhưng nếu không hỏi, trong lòng cô thật sự không yên tâm. Đương nhiên Lục Tinh Chước chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn thấu ý đồ Lý Huyền đến đây, ông nhấm một ngụm trà, không chỉ ra, mà hỏi ngược lại: “Cô với Lâm Hi, ở bên nhau rồi?”

Lục tổng tò mò, hình như chỉ quan tâm đến chuyện này.

Lý Huyền ngượng ngùng gật đầu: “Vâng.”

Lục Tinh Chước cười cười, ngược lại trông khá nhẹ nhõm: “Như vậy thì được, cô có thể giúp thằng bé, tôi rất hài lòng.”

???

“Lục tổng…” Lý Huyền khó hiểu nhìn về phía Lục Tinh Chước.

“Có phải cô muốn hỏi, vì sao tôi lại quan tâm Lâm Hi như vậy đúng không?”

“Vâng.” Lý Huyền thấp thỏm ngẩng đầu nhìn Lục Tinh Chước, vẻ mặt của ông thoáng phức tạp.

“Lâm Hi, có thể là con trai tôi.”

Loảng xoảng một tiếng, Lý Huyền trượt chận, trực tiếp ngã xuống dưới bàn, đẩy bánh xe ghế xoay đi thật xa.

Đùa đấy à!

Cốt truyện máu chó như vậy! Thật sự không phải chỉ dùng để viết tiểu thuyết ư!

Lý Huyền từ dưới bàn bò dậy, xấu hổ kéo ghế lại ngồi lên: “Lục tổng, ông nói thật hả?”

Cô thật sự không tin!

Bố mẹ Lâm Hi, cô đều biết, bố anh tên là Lâm Chính Huyền, mẹ tên là Hà Nhược Lan. So với Lục Tinh Chước, thật sự không thấy liên quan gì cả!

Ồ? Nhưng phải nói, từ mi mắt đến mày của hai người, thật sự có vẻ tương tự.

Lý Huyền nhìn Lục Tinh Chước, nhìn đến ngây người.

“Đều là chuyện rất nhiều năm về trước, tôi và mẹ Lâm Hi, là bạn đại học, cũng là người yêu.” Nhớ lại người yêu năm xưa, trong mắt Lục Tinh Chước ánh lên vẻ ấm áp: “Mẹ thằng bé, hát rất hay, khụ khụ, không phải tôi đang chửi đâu.(2)”

Lý Huyền liên tục gật đầu, gấp gáp muốn nghe ông kể tiếp.

“Âm thanh như vậy, cả cuộc đười này tôi đều không thể quên được. Chúng tôi vốn hứa hẹn, tương lai cùng debut, làm ngôi sao. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng nhau dốc sức làm, tham gia các kỳ tuyển chọn, thậm chí tứng hát trên đường phố và hát thuê cho quán bar, chờ mong được phát hiện, mơ giấc mộng một đêm thành danh. Nhưng nổi tiếng đâu dễ dàng như vậy! Chúng tôi là hai đứa trẻ đến từ gia đình nghèo khó, một không có tiền, hai không quan hệ, phiêu bạt ở thủ đô hai năm, cũng không mò được đến cửa giới giải trí. Đối mặt với áp lực cuộc sống, tiền tài danh lợi cám dỗ, tình cảm của chúng tôi bắt đầu xuất hiện vết nứt, tôi biết có một nhà bất động sản theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng đồng ý, chúng tôi nhanh chóng chia tay. Sau khi cô ấy kết hôn với nhà bất động sản kia, tinh thần tôi sa sút suốt một năm, bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp, thời điểm đó, làm buôn bán có rất nhiều đường ra, không mất quá nhiều thời gian, tôi đã có thành tựu…”

Câu chuyện cuộc đời Lục Tinh Chước, đương nhiên Lý Huyền cũng từng nghe nói, Lục tổng khởi nghiệp nhờ việc bán băng đĩa, nhưng lại không biết, ông còn có một tình sử bi thương như vậy.

“Sau này tôi gặp lại cô ấy, hoàn toàn xuất phát từ tình cờ, ngày đó chúng tôi uống rất nhiều rượu, phạm phải sai lầm vô đạo đức, cô ấy nói nhà bất động sản kia đối xử với cô ấy rất tốt, rất thương cô ấy, không thể ly hôn, cho nên chúng tôi không hề gặp mặt. Tôi đặt toàn bộ tâm tư vào sự nghiệp, truyền thông Thịnh Ngu từ một công ty đĩa nhạc tư nhân nhỏ, càng làm càng lớn, đến lúc đưa ra thị trường, đã có quy mô như bây giờ. Tôi biết con trai của cô ấy bị bắt cóc, nhưng lúc ấy, trong lòng tôi vẫn oán giận, lúc trước cô ấy vì tiền mà chủ động rời khỏi tôi, cho nên tôi không giúp cô ấy, không quan tâm chuyện này. Đêm trước khi cô ấy chết, gửi cho tôi một tin nhắn, nói đứa bé kia có thể là con trai tôi, cầu xin tôi nhất định phải tìm được thằng bé. Lúc đó tôi cho rằng cô ấy bị điên, căn bản không tin chuyện này, cũng không trả lời tin nhắn của cô ấy. Kết quả ngày hôm sau đọc tin tức, cô ấy cắt cổ tay tự sát.” Lục Tinh Chước nói đến đây, nước mắt rơi đầy mặt, trong mắt ánh lên niềm thương nhớ tha thiết và hối hận, khiến Lý Huyền vô cùng xúc động, cũng vô cùng tiếc thương.

Lục Tinh Chước đến giờ vẫn chưa lập gia đình, chưa từng nghĩ tới, trong lòng ông, lại giấu một bí mật nặng nề như vầy, chuyện này có thể trách ai được? Chung quy đều do số phận đùa giỡn người đáng thương mà thôi.

“Tôi từng tính toán tuổi của Lâm Hi, có thể thằng bé… Thật sự là con trai tôi.” Lục Tinh Chước thoáng bình phục lại cảm xúc, tiếp tục nói: “Một đứa trẻ bị bắt cóc đến nông thôn miền núi Trung Quốc, muốn tìm được thằng bé, thật sự không khác gì tìm kim dưới biển, trước đây nhà bất động sản kia táng gia bại sản, tìm kiếm khắp nơi, tìm nhiều năm như vậy, cũng không thu hoạch được gì, ngay cả tôi, dùng lực lượng và quan hệ khắp nơi, cũng không thu được tung tích… Có lẽ ông trời mở mắt, hai năm sau, bên cảnh sát có tin tức, thắng bé được cứu về, đã mười hai tuổi, tôi sợ kích thích thằng bé, không dám quấy rầy cuộc sống của nó, nhưng luôn quan tâm thằng bé trưởng thành. Đứa bé này, từ nhỏ đã trải qua chuyện như vậy, sau khi trở về, tính cách rất tối tăm, đa nghi, nghi ngờ, không hợp với các bạn trong trường, thường xuyên đánh nhau, không phải một đứa trẻ tốt, nhưng thằng bé thật sự rất thông minh, chương trình học từ lớp 1 đến lớp 6, thằng bé mất ba năm, bổ sung về toàn bộ, cấp hai nhảy lớp, chỉ học hai năm đã tham gia thi cấp ba, hai mươi tuổi tham gia thi đại học, thi đỗ Học viện nghệ thuật thủ đô, cũng chính là trường cũ của tôi và mẹ thằng bé.”

Lý Huyền nghiêm túc nghe Lục Tinh Chước kể chuyện, nơi này, có tất cả mọi điều Lâm Hi trải qua mà cô đã đánh mất, những đau thương mà anh không muốn nói tới.

“Khi Học viện nghệ thuật phỏng vấn, còn xuất hiện một ít vấn đề nhỏ, tính tình thằng bé quá xấu xa, khiến một người cố tình gây khó khăn cho thằng bé, thầy giáo muốn mài mòn lòng hăng hái của thằng bé tức đến mức vào bệnh viện, sau đó tôi ra mặt giải quyết chuyện này, mới giúp thằng bé thuận lợi học được đại học, trong lúc học đại học, cuộc sống thằng bé rất túng thiếu, không chịu nhận sự giúp đỡ của người thân, muốn tay làm hàm nhai, đương nhiên nhất định cùng không chịu nhận sự giúp đỡ của tôi, thằng bé là một đứa trẻ kiêu ngạo như vậy. Vấn đề kinh tế tôi không quản lý thằng bé, để thằng bé tự đi kiếm tiền, đợi đến lúc thằng bé tốt nghiệp đại học, nếu muốn đi lên con đường này, tôi nhất định sẽ dùng hết sức ủng hộ thằng bé, nếu thằng bé không muốn làm ngôi sao, cũng được, tôi đưa thằng bé ra nước ngoài học thạc sĩ quản lý kinh tế, trở về tiếp nhận công ty.” Lục Tinh Chước cười cười, nhìn về phía Lý Huyền: “Không ngờ, thằng bé lại được cô khai quật ra, lúc trước biết thằng bé tham gia chương trình tuyển chọn, cô lại vừa khéo làm giáo viên của thằng bé, tình nguyện dẫn dắt nó, tôi thật sự rất vui, mà bây giờ, hai người có thể ở bên nhau, tôi càng vui vẻ. Lâm Hi đã chịu quá nhiều khổ từ bé, tính tình không tốt, cảm ơn cô đã tình nguyện bao dung thằng bé.”

Nhận lời cảm ơn của Lục Tinh Chước, Lý Huyền cứ có cảm giác… Là lạ!

Hết chương 38

(1): Tử Sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.

(2): Trong câu này, “Mẹ thằng bé” (他妈的) cũng có thể hiểu thành “Con mẹ nó” là một câu chửi thề nên Lục Tinh Chước mới phải giải thích.
Bình Luận (0)
Comment