Cưng Chiều - Mộ Nghĩa

Chương 23

Cô che gương mặt đỏ bừng lại, nhẹ nhàng mở cửa nhà vệ sinh ra, thấy bên ngoài không có ai nên cô nhanh chóng chạy ra ngoài sân thượng.

Cô ôm váy ngủ sạch sẽ, từ ban công chạy vào, trên đường trở về nhà vệ sinh phải đi ngang qua phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc rộng mở, ánh mắt cô theo bản năng liếc mắt nhìn vào trong thì nhìn thấy Phó Tư Diễn đứng bên trong đó.

Anh đứng cạnh tủ sách, cúi đầu nhìn quyển sách đang cầm trong tay, áo hoodie màu đen, quần jean màu xanh lam khiến dáng người anh vừa cao lớn vừa cân đối.

Anh lộ ra nửa gương mặt, nghe được tiếng động ngoài cửa nên anh quay đầu nhìn ra ngoài.

Dung Hoan mắt chạm mắt với anh, nhiệt độ trên mặt còn chưa vơi bớt bỗng nhiên lại tăng thêm mấy phần.

Phó Tư Diễn còn chưa kịp nói gì, đã thấy cô gái nhỏ cúi đầu xuống, ôm chặt lấy cái váy ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt, nhấc chân chạy đi đến nhà vệ sinh, giống như anh còn đáng sợ hơn con ma tối qua mà cô nhìn thấy nữa.

Nhớ lại dáng vẻ vừa nãy của cô gái nhỏ.

Từ cổ đến mặt đều đỏ bừng, trái tai mềm, mỏng cũng hiện lên màu sắc của mật đào.

Anh thu hồi mắt mình lại, nhìn xuống đất khóe môi nở nụ cười.

-

Tối chủ nhật trở về trường, Dung Hoan đang xem sách vốn dĩ ký túc xá đang rất yên tĩnh, đột nhiên Bánh Bao hét to lên: "Cố vấn học tập gửi danh sách trong nhóm đó!"

"... Danh sách gì?" Bé Đen ngẩng đầu lên hỏi cô ấy, tay vẫn không ngừng chơi game.

"Chính là danh sách thành viên được diễn tấu cùng với ban nhạc theo đuổi giấc mơ, tớ xem một chút..." Bánh Bao mở danh sách ra: "Không có tớ, cũng không có Bé Đen cậu..."

"Bà nó!" Bé Đen cũng tình cờ bị một con khỉ đang ngồi xổm trong cỏ, dùng hai gậy đánh chết, bực quá đặt điện thoại xuống nói: "Con khỉ đáng chết, ôi tớ biết là tớ không vào được rồi."

Tạ Nhu nghe thế, cũng cô ta cũng đã tính toán trước rồi, nên không mở danh sách ra coi nữa.

Đột nhiên Bánh Bao đứng bật dậy, chạy đến bên cạnh Dung Hoan nói: "Dung Hoan có cậu nè! Ký túc xá của chúng ta có Dung Hoan vào nè!"

"Hả!" Tạ Nhu nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên biến đổi, tay run lên, bút kẻ mắt đi lệch đường, xém chút nữa đã đâm vào mắt.

Cô ta vội vàng bỏ bút kẻ mắt xuống cầm điện thoại lên, lướt qua lướt lại danh sách: "Bánh Bao chắc cậu nhìn nhầm rồi, sao lại không có tớ được chứ?!"

"Tớ thật sự không thấy tên cậu, danh sách này chỉ có tám người..." Bánh Bao bị Bé Đen kéo tay, để cô ấy nhìn vẻ mặt của Tạ Nhu, Bánh Bao cũng lập tức biết nhìn tình hình mà im lặng.

Bình thường Bé Đen chơi thân với Tạ Nhu hơn mọi người một chút, cô ấy đứng dậy đến bên cạnh Tạ Nhu, vỗ vỗ vai cô ấy: "Không sao mà, không vào cũng không sao mà, cái này tớ nghe nói tính cạnh tranh rất lớn đến lúc đó mọi người cùng qua đấy xem diễn tấu cũng không tệ mà. Dung Hoan, đến lúc đó giúp bọn tớ xin chữ ký của họ nha!"

"Đúng đúng đúng còn có tớ nữa!" Bánh Bao và Bé Đen nhanh chóng hết buồn, trái lại hai người còn cảm thấy mừng thay cho Dung Hoan.

Dung Hoan cười gật đầu, mà Tạ Nhu gạt tay Bé Đen ra, đứng lên, không tiếc gì mà đánh rơi bảng phấn mắt của Pat Mcgrath xuống bàn, cầm lấy điện thoại mở cửa ra ngoài, để lại Bé Đen cực kỳ lúng túng.

Dung Hoan không nhìn nữa, cũng chẳng nói gì.

Tạ Nhu đi đến chỗ không người, tức đến mức tay cầm điện thoại cũng run lên liên hồi: "Bố, bố nói giúp con nhờ vào quan hệ để được vào đoàn nhạc theo đuổi giấc mơ biểu diễn mà, con không hề được vào, sao bố có thể lừa con như thế!"

"Con gái ngoan bớt giận nào, bố cũng không còn cách nào mà, bố nhờ người đưa quà đến cho người của đoàn nhạc, nhưng họ nói đoàn nhạc đó không lấy những thứ này, trả đồ lại cho bố nói đừng làm mấy chuyện này nữa." Đoàn nhạc theo đuổi giấc mơ rất coi trọng những người có tài năng, quanh năm người đưa quà đến để xin vào đoàn nhiều không kể hết, nhưng người phụ trách đoàn nhạc chưa từng xuống nước với bất kỳ ai cả.

Tạ Nhu giận đến mức giọng nói cũng trở nên nức nở: "Còn không phải đều do mối quan hệ của bố chưa đủ vững chắc sao, bố có biết con muốn tham gia phần trình diễn này thế nào không..."

"Ôi trời không phải chỉ là một buổi biểu diễn thôi sao? Ánh mắt con gái ngoan của chúng ta phải rộng hơn một chút."

"Con mặc kệ, con không được vào, dựa vào đâu Dung Hoan lại được vào chứ! Cậu ta thì đàn hay thế nào, chẳng phải bởi vì mối quan hệ của chú cậu ta vững chắc hơn của bố thôi à?"

Bố Tạ nói ông ta còn bận việc nên vội vàng cúp máy, Tạ Nhu tức nhưng không có chỗ phát, đá vào tường một cái nhưng lại đứng không vững, xém chút nữa lại ngã xuống.

"Dựa vào đâu..." Cô ta chỉ cần nhớ đến việc Dung Hoan được vào vòng trong, thì củi khô trong lòng như vừa châm thêm lửa, lửa cháy trong lòng càng lúc càng lớn hơn.

Trong lúc cô ta đang khó chịu, thì bên cạnh có người đi ngang qua, thấy Tạ Nhu đang ở đây thì ngạc nhiên gọi cô ta: "Tạ Nhu, cậu đứng đây làm gì thế."

"Không có gì." Tạ Nhu nhanh chóng thu hồi cảm xúc mình lại.

Nữ sinh vừa gọi cô ta tên là Tô Nhã Vân, ở ký túc xá bên cạnh, bình thường cũng quan hệ rất tốt với Tạ Nhu, cũng là cô công chúa trong nhà có tiền, cô ta thuận miệng nói: "Cậu thấy danh sách cố vấn học tập gửi chưa? Ký túc xá của tớ chẳng có ai vào cả. Ký túc xá của mấy cậu thế mà lại có... Dung Hoan vào?"

"Ừ, tớ... Bởi vì tớ không đăng ký."

"Thế à, không nhìn ra Dung Hoan lại lợi hại như thế đấy."

Tim Tạ Nhu đập thình thịch, cười khổ nói: "Cậu ấy biết mình được vào còn được nước nói rằng, chúng tớ đều không giỏi bằng cậu ấy."

"Hả? Cậu ta có gì hay để kiêu ngạo chứ, chẳng phải chỉ là một màn trình diễn thôi à?"

Tạ Nhu nhỏ giọng nói: "Nhà cậu ấy rất có tiền, chú cậu ấy còn rất quyền thế nữa, không còn cách nào cả, những người như chúng ta chắc chắn không bằng cậu ấy rồi. Tớ còn nhớ lần trước cậu mời mọi người trong ký túc đi uống trà sữa đấy, cậu ấy chỉ uống mấy hớp, tớ hỏi thì cậu ấy mới nói không uống mấy loại giá rẻ này."

"Cái gì?! Giá rẻ?" Tô Nhã Vân tức giận: "Cậu ta thì cao quý thế nào chứ! Cậu nói xem cậu ta có thể lọt vào danh sách biểu diễn có phải dùng mối quan hệ không?"

"Đúng thế, thành tích thi đại học của ấy tốt thế, chắc là cũng âm thầm kéo quan hệ rồi, đừng nói cậu ấy nhé."

"Cô gái này thật quá xấu xa, tức ghê á! Nhưng bây giờ có cách nào không? Cũng có danh sách hết rồi."

Tạ Nhu cười kéo tay cô ta: "Nhã Vân, tớ nhớ trong nhà cậu cũng có mối quan hệ rộng lắm không phải sao? Cậu về nói người nhà cậu đi tra thử xem, nếu tra ra được cậu ấy đi cửa sau vào, thì công bố ra ngoài đến lúc đó cậu ấy cũng khó mà chịu được."

Tô Nhã Vân gật đầu: "Tớ về tra thử đây."

Tạ Nhu nhìn bóng dáng Tô Nhã Vân rời đi, mới từ từ nở nụ cười.

-

Một tuần lại trôi qua, cuối tuần Dung Hoan không về nhà, mà đến đoàn nhạc theo đuổi giấc mơ luyện tập buổi đầu tiên.

Buổi chiều khi đang đi trên đường, cô không nhịn được mà chia sẻ tin tức này cho Phó Tư Diễn biết, anh hỏi mấy câu như cô tập luyện ở đâu, cuối cùng lại nói thêm một câu: [Hoan Hoan của chúng ta quả nhiên rất giỏi, cố gắng luyện tập, chú sẽ đến xem buổi biểu diễn ngày hôm đó của cháu đó.]

Cô nhìn điện thoại, cười ngây ngô, à ~

Nơi luyện tập của đoàn nhạc theo đuổi ước mơ được thuê ở dãy nhà hai tầng, tầng một là phòng hòa nhạc nơi sẽ diễn ra buổi biểu diễn chính thức vào mấy tuần sau.

Khi Dung Hoan đến nơi đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt ngây thơ, đều là sinh viên từ các trường đại học đến, cô đi vào trong thì nhìn thấy có người đang chạy chậm đến chỗ cô gọi: "Hoan Hoan!"

Thôi Tinh Dữu chạy đến trước mặt cô, niềm nở ôm lấy cô: "Ôi, lâu rồi không gặp em..."

Hai người đều cười rất vui vẻ, Thôi Tinh Dữu khua tay múa chân, so sánh chiều cao với Dung Hoan đang thấp hơn cô ấy một cái đầu nói: "Sao đến giờ em cũng chẳng cao lên thế."

"..." Dung Hoan trừng mắt nhìn cô ấy: "Em cao hơn 2cm đó."

"Ha ha ha chị thật sự không nhìn ra đó, hôm nay em đến một mình sao?"

Lúc hai người nói chuyện, Thôi Tinh Dữu cũng đưa cô đến tìm mấy người bạn thân trong đoàn nhạc, giới thiệu Dung Hoan với mọi người.

"Nghe Dữu Tử nhắc đến em lâu rồi, chơi piano tốt mà dáng người còn đẹp nữa." Một cô gái có mái tóc dài cười nói.

Dung Hoan xấu hổ mỉm cười, Dữu Tử kéo cô sang một bên: "Đúng rồi, tối nay chúng ta không phải luyện tập, đợi lát nữa ăn cơm tối chung nha?"

"Không khéo rồi, tối nay em còn phải trở về trường đến câu lạc bộ một chuyến nữa, có một hoạt động không thể bỏ được."

"Tiếc thật đấy..."

Dung Hoan lắc lư tay cô ấy nói: "Không sao mà, sau này chúng ta còn gặp nhau tận mấy tuần lễ lận, lần sau hẹn nhé?"

"Được rồi nè ~"

-

Vào buổi chiều mọi người trao đổi với nhau trước, sau đó xác định vị trí mỗi người cần phụ trách, Cam Niệm là một khúc hòa tấu của đàn piano, nhưng ban nhạc truyền thống không sử dụng đàn piano, nhưng dàn nhạc bây giờ đã hiện đại hóa rồi nên mọi người đều có thể tham gia.

Trưởng đoàn nói rất vui khi có nhiều người trẻ tuổi như thế này cùng hợp tác với họ, ai ai cũng đều cảm thấy rất hưng phấn.

Hơn năm giờ chiều trưởng đoàn tuyên bố hôm nay cứ tạm như thế, mọi người có thể về rồi. Thôi Tinh Dữu đưa Dung Hoan đến tìm trưởng đoàn Bùi Trung Kiến, ông ấy đã nghe tên Dung Hoan từ lâu, mấy năm trước trong một lần thi tài, Dung Hoan đã giành được chiếc cúp hạng nhất từ trong tay ông ấy.

"Sao nào, có hứng thú đến đoàn nhạc của chúng tôi phát triển không? Tôi đã theo dõi cháu rất lâu rồi đấy." Bùi Trung Kiến nói.

Có thể nghe được những lời khen thưởng như thế từ miệng trưởng đoàn, đổi lại thành người ngoài cũng sẽ bị giật mình nếu được cưng chiều như thế, nhưng mà Dung Hoan chỉ nhàn nhạt nói: "Vâng cảm ơn trưởng đoàn đã xem trọng... Trước tiên cứ để cháu học xong bốn năm đại học cái đã."

Bùi Trung Kiến cười, đùa giỡn: "Đã sớm nghe Tinh Dữu nói cháu sẽ không đồng ý rồi, không ngờ cháu thật sự chẳng cho chú chút mặt mũi nào."

"Trưởng đoàn, Hoan Hoan là đứa bé ngoan, chú cũng không thể nào để người ta nghỉ học như thế được chứ." Thôi Tinh Dữu hoạt bát nói, lại nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài nói: "Này bên ngoài có mưa lớn đấy, Hoan Hoan em có mang theo dù không? Sao trở về được?"

Dung Hoan gật đầu: "Em ngồi xe buýt là được rồi."

Thôi Tinh Dữu cùng Dung Hoan xuống lầu, cô ấy chạm vào cái áo voan mỏng của Dung Hoan rồi nói: "Em mặc thế này chắc sẽ lạnh đấy."

Hôm nay lúc ra ngoài, Dung Hoan quên cầm áo khoác, cô lắc đầu nói: "Không sao đâu."

Hai người đi ra ngoài thang máy, điện thoại trong túi của Dung Hoan vang lên, nhìn xem thì thấy Phó Tư Diễn gọi đến.

Cô nghe máy, thì thấy anh hỏi cô đang ở đâu.

Cô nói xong, thì nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên ở đầu bên kia, kèm theo giọng nói dịu dàng truyền đến: "Thấy cháu rồi."

Cô nghe anh nói thế còn đang ngây người thì trước mặt cô đã xuất hiện một người đàn ông mặc áo khoác gió màu xanh đậm đang từ từ đi đến chỗ cô, dáng người anh vừa cao vừa thẳng, bước chân vững vàng mắt thì đang nhìn thẳng vào cô.

Anh đi đến trước mặt cô, Dung Hoan ngẩng đầu, vẻ mặt ngây ngẩn: "Chú Phó..."

Sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?!

Anh cong môi cười: "Mưa lớn rồi, vừa khéo chú đi ngang qua đây nên cho Hoan Hoan quá giang một đoạn đấy."

Cô chớp mắt che giấu trái tim đang nở hoa xuân của mình, Thôi Tinh Dữu cũng đang bối rối đứng bên cạnh, ở đâu lại xuất hiện một người đẹp trai thế này chứ!

Ánh mắt Phó Tư Diễn chuyển sang cô ấy, tự giới thiệu: "Tôi họ Phó, là chú của Dung Hoan."

Cô ấy cũng vội vàng chào hỏi anh, sau khi Dung Hoan vẫy tay chào tạm biệt cô ấy, thì cùng Phó Tư Diễn đi đến cửa lớn.

Kế Sâm đã lái xe đến trước cửa, vừa đi ra, Phó Tư Diễn đã mở cây dù màu đen ra, thấy Dung Hoan giữ khoảng cách với mình nên cũng tự nhiên ôm cô vào lòng, còn không quên chọc ghẹo cô: "Đứng xa như thế không sợ ướt à?"

Tim cô đập rộn lên, nắm chặt tay lại, gương mặt cũng ửng đỏ lên không dám nhìn vào mắt anh.

Anh đưa cô đi trong màn mưa mơ hồ, anh thân mật nghiêng dù sang hướng cô, tuy gió thổi lên da có hơi lạnh nhưng cô cảm giác được tim mình đang nóng bừng lên.

-

Đầu tiên Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan đi ăn cơm nhẹ, sau đó mới đưa cô về trường học. Ở phía bên kia của trường, trong lớp học của câu lạc bộ âm nhạc, một nam sinh đang đi đi lại lại, lẩm bẩm điều gì đó.

"Dung Hoan... Tối nay sau khi kết thúc tớ có thể mời cậu đi uống trà sữa không? Không đúng không đúng, lát nữa cậu có rảnh không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu, hay là chúng ta đi uống trà sữa đi, không được..."

Phó chủ nhiệm câu lạc bộ Âm Nhạc Minh Tu Trúc cảm giác trong lòng có tiếng trống đang gõ không ngừng, vào đêm thu trán cũng đổ đầy mồ hôi.

Thật ra thì anh ta thích Dung Hoan rất lâu rồi, nhưng vẫn cứ mãi không có can đảm để tỏ tình, hôm nay dưới sự khích lệ của bạn cùng phòng tối nay anh ta cũng quyết định thử một lần.

Thành viên của câu lạc bộ đến, thấy anh ta nói: "Ôi anh Minh, tối nay đẹp trai ghê nha, có hẹn với bạn gái sao?"

Minh Tu Trúc cười: "Không phải." Hôm nay anh ta đặc biệt mặc đẹp một chút, phải phô diễn trạng thái tốt nhất của mình ra cho mọi người thấy.

Anh ta vội đến mức miệng cũng khát khô, nhìn thời gian còn sớm, nên rời khỏi phòng học chuẩn bị đến căn tin mua chai nước, ai ngờ vừa mới đi ra thì thấy cô gái nhỏ mà anh ta tâm tâm niệm niệm đang đi đến chỗ cô.

Sau khi Dung Hoan được Phó Tư Diễn đưa đến cổng sau thì xuống xe đi đến.

Thấy Minh Tu Trúc, cô cười khẽ rồi chào hỏi anh ta, tính đi thì bị gọi lại: "Dung Hoan..."

Cô dừng chân, nhìn anh ta với dáng vẻ cứ muốn nói lại thôi thì hỏi: "Hả?"

Trên hành lang không người, anh ta cảm thấy giờ phút này chính là thời cơ tốt nhất, anh ta hỏi trước: "Cậu... Cậu ăn cơm chưa?"

"Rồi."

"Đúng rồi, tuần trước chuẩn bị bài hát cậu đã luyện rành chưa?"

"Luyện rồi, yên tâm."

Anh ta gãi đầu, mặt cũng đỏ ửng lên, Dung Hoan thấy có chút kỳ quái: "Cậu tìm tôi có chuyện gì khác không?"

Minh Tu Trúc cắn môi, cười khan, hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi yên lặng lau đi, cuối cùng anh ta cũng ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt cô, giọng có chút run rẩy: "Ừ đúng, thì có chút việc, chính là... Cái đó... Tối nay... Cậu có rảnh không..."

Anh ta vừa mới nói được phân nửa, thì thấy sau lưng đột nhiên có người đàn ông đang đi đến chỗ họ.

Tiếng giày nặng nề dẫm lên mặt đất phá tan bầu không khí mơ hồ lúc này.

Anh ta ngừng lại, Dung Hoan cũng quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên trợn to hai mắt.

Trong tay người đàn ông là áo khoác gió màu xanh bộ đôi, bên trong mặc áo sơ mi đen, vừa trưởng thành vừa lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng lúc nhìn thấy Dung Hoan mới tan thành nước. Khí thế cực lớn khiến Minh Tu Trúc cực kỳ áp lực, khiến anh ta bỗng nhiên quên mất vì sao mình đứng ở đây.

Phó Tư Diễn đứng trước mặt Dung Hoan, không để ý đến ánh mắt Minh Tu Trúc, khoác áo khoác lên người cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp: "Bên ngoài lạnh đó, áo khoác này mặc vào đi, không được phép cảm đó biết chưa?"

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Tư Diễn: Xin lỗi, tôi xuất hiện làm phiền hai người sao? [Mỉm cười]

Minh Tu Trúc: À.

Mình là một con cá kho chua, vừa nhiều rau, vừa mát.
Bình Luận (0)
Comment