Cưng Chiều - Mộ Nghĩa

Chương 40

Ba năm rưỡi sau.

Buổi chiều tối giữa hè, tầng lớp ánh chiều đỏ phủ kín bầu trời, chậm rãi kéo tới tận cuối tầm mắt.

Bầu trời được tô điểm bởi ráng chiều bị quẹt ngang một vết, sau đó một chiếc máy bay đáp xuống sân bay thành phố Lâm một cách vững vàng.

Lúc này ở lối ra sân bay, một cô gái thu hút mọi ánh nhìn đi ra.

Cô đi giày cao gót màu trắng, lên nữa là làn váy lụa xanh lá nhạt, váy dài tới đầu gối, bên dưới là đôi chân dài trắng mịn thon thả, theo bước chân, làn váy nhẹ nhàng đong đưa giữa không trung, trông cô y như tiên nữ bước xuống trần gian.

Cô xuyên qua dòng người tới lui, dáng vẻ duyên dáng thu hút không ít người dừng chân quay đầu nhìn lại, khi mọi người nhìn thấy mặt cô đều hoảng hốt vì sự xinh đẹp ấy.

Gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn phát sáng không tỳ vết, môi đỏ răng trắng, lúc khóe miệng hơi nhếch lên, ý cười lan ra tới tận hai lúm đồng tiền nhỏ hai bên, đôi mắt hạnh trong veo nhìn về phía bạn, dường như có thể khiến bạn chết chìm trong đó.

Dung Hoan chỉ trang điểm nhẹ, đi một đoạn từ trong sân bay ra thôi đã hớp hồn không ít phái nam.

Đến bãi đỗ xe, xe tới đón cô đã chờ ở đó, người đi sau tiến lên cung kính mở cửa ra: “Cô Dung, mời.”

Cô ngồi vào xe, Hồ Hinh đi sau cô, cười nói: “Dung Hoan, bây giờ chúng ta về Ngự Long Loan luôn hả?”

“Vâng.” Cô thuận miệng đáp, chăm chú xem ti nhắn trên điện thoại.

[Hoan Hoan, tối này tớ và Hầu Tử chuẩn bị tiệc tẩy trần cho cậu rồi, cậu tới thẳng đây luôn chứ? Ở Thiên Thủy Nhất Phương á.] - Thẩm Như.

Dung Hoan gõ chữ: [Tớ về nhà cất hành lý đã.]

Một lát sau Thẩm Như trả lời: [Ha ha ha được, không gấp, Hầu Tử bảo lát nữa đi đón cậu.]

[Ok.]

Dung Hoan cất điện thoại đi, hơi dựa vào ghế, radio trong xe đang phát tin tức: “Khu vực Dung Thành của thành phố chúng ta vốn là địa bàn của tập đoàn Từ Thị, hôm qua được một thương nhân thần bí thu mua, theo như được biết khu đất giá trị tính theo vàng cao tới tận trời này sẽ được xây dựng lại thành phòng hòa nhạc quy mô lớn nhất Trung Quốc, khiến người ta vô cùng chờ mong...”

Hồ Hinh quay sang phấn khích nói với cô: “Chị nghĩ tới khi phòng hòa nhạc được xây dựng xong là có thể thấy em biểu diễn trong đó đấy.”

Ba năm nay Dung Hoan phát triển rất tốt ở nước ngoài, tuy tuổi còn trẻ nhưng thiên phú về piano của cô đều được mọi người khen ngợi, từ năm ngoái cô đã đi biểu diễn ở khắp các nơi ở châu Âu, được khen là một trong mười nghệ sĩ piano có tiềm lực nhất Trung Quốc.

Dung Hoan lại không để ý tới cái này mấy: “Tập đoàn Từ thị?”

Hồ Hinh hiểu ra, phổ cập cho cô biết, năm ngoái trong một lần tranh chấp thương hiệu, giá cổ phiếu của tập đoàn Từ thị tụt dốc thê thảm, vốn dĩ danh tiếng về sản phẩm điện gia dụng của nó luôn dẫn đầu trong nước, sau đó lại tuôn ra sản phẩm chất lượng kém, từ đó tụt dốc dần, thị phần bị thu hẹp còn rất nhỏ, nguồn vốn hao hụt, mắc nợ chồng chất, công ty không thể làm gì được nữa, đành phải bán khu Dung Thành quý giá đi. Mấy năm nay các công ty con của tập đoàn Từ thị cũng phát triển kém lắm.”

“Từ Nhụy Sương...”

Dung Hoan lẩm bẩm rất nhỏ nhưng Hồ Hinh vẫn nghe thấy: “Em biết cô ta à? Cô chủ của tập đoàn Từ thị đó, bây giờ là cô chủ sơ cơ mới đúng chứ nhỉ...”

Dung Hoan không nói gì nữa, Hồ Hinh vẩn lầu bầu, “Không biết thương nhân giàu có nào lại mua mảnh đất đó để xây phòng hòa nhạc, không sợ lỗ vốn luôn. Xung quanh đó đều là trụ sở của các công ty lớn, phòng hòa nhạc trong khu tài chính cao cấp... quá là nhiều tiền.”

...

Lướt qua ánh nắng cuối cùng của chiều tà, xe chạy vào khu biệt thự, Dung Hoan nhìn cảnh sắc quen thuộc, trong lòng cảm xúc phức tạp lẫn lộn.

Cuối cùng... cũng quay lại rồi.

Vốn dĩ cô có thể tiếp tục phát triển ở nước ngoài nhưng cứ cảm thấy trong lòng thiếu mất gì đó, trống rỗng, lúc này đứng trên mảnh đất quê hương, trong lòng bỗng có thêm cảm giác chân thật.

Xe dừng trước cửa nhà, Dung Hoan thấy dì Tịnh chờ ở đó.

Cô xuống xe, dì Tịnh ra đón, khóe mắt có nếp nhăn rưng rưng: “Cô Dung, cuối cùng con cũng về nhà rồi...”

Dung Hoan ôm dì ấy, cười nói: “Dì Tịnh, gọi con là Hoan Hoan được rồi, dì như thế khiến con cảm thấy rất xa lạ.”

“Ôi chao, mau vào trong đi.:

Nhóm Hồ Hinh đi mất rồi, Dung Hoan vào biệt thự, nhìn đồ dùng trang trí chưa từng thay đổi trong nhà.

Dì Tịnh gọi cô quay lại từ sự thất thần: “Hoan Hoan, tối nay con ra ngoài ăn cơm hả? Dì Tịnh ninh canh gà ác củ từ cho con, rất bổ dưỡng.”

“Dì Tịnh cứ để đấy đi, tối con về ăn.” Cô nhận nước mật ong, nhấp một ngụm, nhân tiện hỏi: “... Chú Phó đâu rồi ạ?”

“Cậu ấy đi công tác chưa về, dì cất hành lý đi cho con nhé? Dọn dẹp phòng ngủ xong hết rồi.”

Nghe tin anh không ở đây, cô thầm thở phào một hơi, những thứ chuẩn bị trong lòng trên đường về đều không cần dùng đến nữa, cô vốn còn băn khoăn không biết nên đối diện với anh thế nào.

Dung Hoan không thể để một người lớn tuổi xách đồ được, cô tự xách lên, tới phòng, cô ngồi bên giường, vươn tay cầm heo Peppa ở đầu giường lên, nhớ lại chuyện đã qua.

Sau khi Dung Hoan tới Newyork không lâu, Dung Khang Đạt về Mỹ tiếp tục dưỡng bệnh, trước khi về nước cô còn tới thăm ông.

Còn người kia, cô đã không liên lạc với anh hơn ba năm rồi. Dung Hoan nghĩ, nếu muốn quên thì cô làm dứt khoát luôn, không nhớ nhung gì hết.

“Ting.” Điện thoại hiện lên tin nhắn của Tất Hào, [Tôi đến cửa nhà cậu rồi.]

Dung Hoan xuống tầng, nói một tiếng với dì Tịnh rồi ra ngoài.

Tất Hào dựa vào xe jeep, áo phông trắng vô cùng chói mắt. Thấy Dung Hoan đi về phía mình, cậu ta đứng thẳng dậy, nhìn cô mà ngây người.

Váy dài bồng bềnh, phong thái xinh đẹp dịu dàng, y như bông sen mới nở.

Dung Hoan hơi ngượng ngùng trước phản ứng của cậu ta: “Sao thế?”

“Không... không.” Tất Hào xoa đầu, cười, “Dung Hoan, chào mừng cậu về nước.”

“Ừ, bắt đầu khách sáo rồi hả?”

Tất Hào cười: “Không, gặp được cậu nên vui vẻ ấy mà.” Cậu ta mở cửa ghế phụ cho cô, “Lên xe đi.”

...

Đi tới khách sạn Thiên Thủy Nhất Phương, Tất Hào và cô đi tới phòng riêng đã đặt trước, căn phòng được trang trí theo kiểu cổ xưa thời nhà Đường, tường được chạm nổi tranh cổ của Nam Đường, tiếng đàn tranh êm tai vang vọng.

Đi qua núi giả như tranh vẽ, bên bàn ăn chỉ có một mình Thẩm Như, cô ấy nhìn thấy Dung Hoan thì vội vàng, phấn khích ôm chầm lấy cô, sau đó bám dính y như trẻ con, “Hoan Hoan ơi, tớ nhớ cậu quá hu hu hu, cậu có nhớ tớ không...”

Dung Hoan bị cô ấy ôm mà dở khóc dở cười, Tất Hào đứng cạnh nhìn... Bỗng thấy ghen tỵ.

Thẩm Như buông cô ra, nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, thán phục: “Hoan Hoan, cậu cậu cậu nảy nở rồi!”

Hơ...“Nảy nở?”

“Đúng vậy, cậu trở nên thật xinh đẹp! Không phải trước kia cậu không đẹp mà là... Xinh đẹp hơn, ra dáng phụ nữ rồi! Đúng không Hầu Tử?”

Tất Hào lại hơi ngượng ngùng, nói sang chuyện khác: “Không gọi món thì Dung Hoan sẽ chết đói đó.”

Thẩm Như cười to, kéo Dung Hoan đi tới bàn ăn, “Được rồi, gọi món trước đã.”

Gọi món xong, mọi người tán gẫu, Thẩm Như nói vốn dĩ tối nay định qua phòng riêng cao cấp nhất ở bên cạnh, có thể tắm suối nước nóng nữa cơ, tiếc là hôm nay bên đó có sếp lớn nào đó đặt trước rồi, bọn họ không đặt được nữa.

Dung Hoan bảo không sao, không cần phiền phức như thế, Thẩm Như lại phản bác: “Bây giờ cậu khác rồi, thành người nổi tiếng rồi, hôm trước tớ còn thấy video của cậu trên mạng, cậu biết bây giờ trên mạng gọi cậu là gì không? Tiên nữ piano đó.” Cô ấy nắm chặt bàn tay trắng nõn thon dài của Dung Hoan, “Bàn tay này của cậu ấy à, giá trị liên thành.”

Dung Hoan bất đắc dĩ mỉm cười: “Làm gì đến mức như cậu nói.”

Thẩm Như kiên định gật đầu, sau khi món ăn lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Thẩm Như hỏi: “Hoan Hoan, cậu về nước rồi sau này tính thế nào?”

“Tạm thời không thế nào cả, muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Sau đó... khó nói.”

“Cũng phải, bây giờ không khéo cậu phải bay khắp thế giới nữa, hôm nay cậu về nhà thế nào? Chú Phó tới đón cậu hả?” Thẩm Như gắp một miếng gà hấp mỡ hành, thuận miệng hỏi.

Dung Hoan ngẩn người, lắc đầu: “Chú ấy đi công tác rồi...”

“À.”

“Đúng rồi, thế chú cậu...” Thẩm Như muốn hỏi gì đó nữa, Tất Hào chuyển đĩa bào ngư sốt chua ngọt tới trước mặt cô ấy, “Món cậu thích ăn nhất cũng không chặn được cái miệng của cậu à?”

“Xì.” Thẩm Như vẫn vui vẻ gắp ăn, Dung Hoan chạm phải ánh mắt đăm chiêu của Tất Hào, cụp mắt xuống.

...

Ăn hòm hòm rồi, Dung Hoan đứng dậy đi tới nhà vệ sinh. Cô đi ra ngoài, điện thoại trong túi rung lên, Hồ Hinh gửi tin nhắn tới: “Có một bộ phim truyền hình muốn mời em làm bài hát chủ đề, chị gửi qua cho em, em xem xem có thấy hứng thú không nhé.]

Ngoại trừ biểu diễn thông thường, Dung Hoan còn nhận sáng tác nhạc cho một vài bộ phim điện ảnh hay truyền hình gì đó, thời gian trước có một bộ phim văn nghệ nước ngoài nhận được giải thưởng ở liên hoan phim quốc tế, nhạc trong bộ phim đó do Dung Hoan sáng tác.

Bây giờ Hồ Hinh đã trở thành trợ lý của cô, Hồ Hinh hơn cô bảy tuổi, qua mấy năm ở nước ngoài, cô ấy vẫn luôn ở cạnh Dung Hoan, tình cảm của hai người cũng rất tốt.

Đi vệ sinh xong, Dung Hoan tới quầy thu ngân, thanh toán bữa cơm một nay trước. Lúc quay lại, sắp tới cửa phòng riêng, cô cúi đầu trả lời tin nhắn của Hồ Hinh, nghe thấy phía trước có giọng đàn ông trung niên cười hì hì: “Anh Phó, vậy thì không làm phiền anh nữa, hôm nào chúng ta hẹn sau, hẹn sau nhé.”

Dung Hoan vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người đi ra từ chỗ ngoặt.

Đi trước nhất là một người đàn ông mặc sơ mi đen, một tay nhét túi, cúc áo sơ mi không đóng hết toát ra vẻ cấm dục, quần tây không nhiễm một hạt bụi nhỏ được là phẳng phiu không một nếp nhăn, bao bọc đôi chân dài thẳng tắp.

Dáng người đàn ông cao lớn, rắn rỏi như tùng, thanh mảnh mà đầy ý vị, trên gương mặt với đường nét như điêu khắc là mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng.

Khi cô nhìn rõ gương mặt người đàn ông, cô hoàn toàn sững sờ, bước chân không xê dịch nổi, cứ đứng yên ở đó.

Sao lại là...

Anh như được dự báo, nhìn thẳng về phía cô.

Nhưng một giây sau, anh cất bước đi về phía cô.

Tim Dung Hoan đập rộn như trống, cụp mắt xuống, người đàn ông ngày càng tới gần, cô đang định mở cửa phòng bên cạnh chui vào, không ngờ trên tay nắm cửa có thêm một bàn tay khác, kéo cửa trở lại, không cho cô chạy trốn.

Cơ thể cao lớn của anh phủ lên dáng người mảnh mai của cô, cảm giác áp bức mạnh mẽ đè xuống. Hai người đứng sát nhau, Dung Hoan có thể ngửi thấy hương thơm lạnh lẽo như nước suối trên núi quen thuộc.

Xa cách đã lâu, gặp lại lần nữa.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực và tìm tòi của anh đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô không dám ngẩng đầu lên, lùi về phía sau một bước, anh lại tiến thêm một bước, nhốt cô trong lồng ngực mình và cánh cửa.

Nhiệt độ trên mặt cô tăng lên không ngừng, lúc này giọng nói trầm thấp của Phó Tư Diễn vang lên: “Mới mấy năm không gặp mà đã giả bộ không quen biết tôi rồi sao?”
Bình Luận (0)
Comment