Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1017



Chương 1093
 
James nhìn dáng vẻ của con trai, cũng trở nên cứng rắn.
 
“Tại sao cha lại làm như vậy?!”
 
“Tại sao? Còn không phải vì con.

Cha giúp con.


Nếu con thích Lê Nhật Linh, cha liền giúp con có được cô ta.

Có sai sai?”
 
“Giúp con? Con không cần cha dùng cách thức bỉ ổi như vậy giúp con.

Điều này khiến con cảm thấy xấu hổ và cảm thấy xấu hổ cho tình cảm của mình dành cho Nhật Linh! Con cảm thấy nỗ lực ba năm của con đều có dụng ý! Cha căn bản không phải vì giúp đỡ con, cha đang cố gắng để con tiếp quản công ty, tiếp tục thực hiện những hoài bão của cha.


 
Trần Hi Tuấn gần như gầm lên, bao năm qua cậu ta cẩn thận từng li từng tí vì Nhật Linh mà nỗ lự, tiếp quản công ty chỉ để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng giờ cậu ta thấy những gì mình nhận được thật đáng xấu hổ, đối với tình cảm ba năm của Nhật Linh, cậu ta vẫn luôn cảm thấy tự hào, bởi vì nó tồn tại trong sạch và đơn giản, vậy mà bây giờ cậu ta nhận ra rằng mọi thứ không như cậu ta nghĩ.
 
“Con im miệng cho ta, có gì đáng xấu hổ, nếu không phải con bất tài, tới người phụ nữ mình thích còn không theo đuổi được, ta cần làm vậy sao? Người ta bây giờ chỉ quan tâm đến thành công của con chứ không quan tâm đến quá trình, chỉ có con là ngu ngốc nghĩ có một tình cảm trong sáng, chính là vì như vậy mà con dùng thời gian ba năm vẫn không giữ Lê Nhật Linh mà để cô ta trở về trong vòng tay của Lâm Quân.

Thắng làm vua thua làm giặc hiểu không! “
 
“Đó cũng là việc của con! Cha không cần xen vào!”
 
Bị nói trúng chỗ đau, trong lòng nhói đau, cậu ta đóng sâm cửa bỏ đi.

 
“Thăng con bất hiếu!”
 
James tức giận vỗ bàn, những thứ trên bàn rơi vãi khắp sàn, lồng ngực kịch liệt lên xuống.
 
Mà Trần Hi Tuấn thì tức giận chạy ra khỏi nhà, khởi động xe, nhả thắng, tăng ga, vòng qua những con đường đông đúc của thành phố, đám người, cậu ta không biết mình sẽ làm gì!
 
Vì vậy cậu ta chỉ có thể lao về phía trước một cách vu vơ, dùng tốc độ nhanh nhất để pha loãng nỗi buồn trong lòng.
 
Cậu ta chợt bắt đầu tự hỏi James đã lên kế hoạch như thế nào trong ba năm qua, tình cảm của cậu ta với Lê Nhật Linh ngày càng phát triển, cậu ta chẳng khác gì một chú hề bị chơi đùa bởi cha mình!
 
Nhưng cậu ta lại tự cho mình là đúng, và cảm thấy rằng chính mình đã từng quang minh chính đại mà nỗ lực, tranh giành qua, không có gì to tát cả.
 
Hình bóng vạn vật nhấp nháy ngoài cửa sổ… đều trở thành những hình ảnh thu nhỏ, không liên quan gì đến cậu ta.
 
Cuối cùng chiếc xe cũng thắng lại, dừng lại trên một bờ biển rộng, quán tính khiến thân thể cậu ta lao về phía trước, Trần Hi Tuấn mím môi, cởi dây an toàn, bóng dáng cô độc ngồi trên tảng đá bên bờ biển, nơi này trước kia cậu ta đã từng đưa Lê Nhật Linh đến Cậu ta không biết tại sao đột nhiên điều khiển xe tới đây, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ biển, trong ngực cảm thấy một trận ức chế mạnh mẽ.
 
“AP”
 

Cậu ta mạnh mẽ hét lên trước mặt biển đầy sóng gió, như thể chỉ bằng cách này mới có thể khiến cậu ta cảm thấy tốt hơn.
 
“AI” Trần Hi Tuấn hét lớn một tiếng lại một tiếng, điện thoại trong túi ngoài ý muốn yếu ớt vang lên.
 
“Alo “Lâm Quân!” Trần Hi Tuấn nghiến răng nghiến lợi: “Anh gọi tới đây là muốn xem trò cười của tôi đúng không? Hay là nhắc nhở tôi là đồ đê tiện đối với Nhật Linh?”
 
“Không, tôi nghĩ cậu cần ra ngoài uống một ly!”
 
Trần Hi Tuấn nhìn về phía đảo ở ngoài xa thở dài, hiện tại cậu ta thật sự rất cần uống một ly, nhưng là chuyện này là chuyện gia đình, không có cách nào nói cho người khác biết, Lâm Quân là ứng cử viên thích hợp nhất: “Anh ở đâu?”
 
“Địa chỉ gửi vào điện thoại cậu rồi! Hẹn gặp cậu ở đó”“
 
Quán bả rực rỡ sắc màu, bầu không khí hỗn loạn và không khí ngập tràn rượu dường như là cách tốt nhất để cứu vấn tâm trạng kích động và bưồn chán của những người thành thị.
 
“Rượu, thứ này, uống ít thì vui, uống nhiều thì hại thân.”


Bình Luận (0)
Comment