Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1076



Chương 1152
 
“Anh… Chúng ta cứ như trước đây không tốt sao?” Trần Hi Lam mang ánh mắt van nài, thành khẩn nhìn Trần Hi Tuấn.

 
Lâm Quân cũng có chút không đành lòng, anh quay mặt đi hướng khác, đúng vậy, chuyện này vốn dĩ bọn họ không phải chịu đựng, là do anh khiến mọi chuyện trở nên như vậy.

 

Trần Hi Tuấn chậm rãi đẩy từng ngón tay Trần Hi Lam ra, giọng nói cậu ta có chút nghẹn ngào, cậu ta sao có thể không hy vọng gia đình mình cứ mãi như trước kia chứ?
 
Một bên là người mình muốn bảo vệ, một bên là người nhà của anh, cậu ta cũng không có cách nào để đưa ra lựa chọn.

 
“Trần Hi Lam, em đừng tự lừa mình dối người nữa, gia đình chúng ta đã không thể trở lại như trước kia được nữa rồi! Bây giờ anh đối phó với ba cũng chỉ vì hy vọng bọn họ mau thức tỉnh, nếu ngộ nhỡ cha vẫn không chịu rút lui, thì anh chỉ có thể đồng ý với em, sẽ bảo vệ tốt cho em và Lê Nhật Linh, anh sẽ không giúp ai cả”
 
Cửa lớn đột nhiên bị mở ra, sau vài tiếng vỗ tay bôm bốp, một bóng người từ từ đi tới, hay tay chắp lại.

 
“Đúng là đứa con ngoan do tôi dạy dỗ, Trần Hi Tuấn, vừa rồi con nói gì, con muốn giúp đỡ Lâm Quân để đối phó với cha sao?”.

James cười lạnh, bình tĩnh nhìn Trần Hi Tuấn đứng giữa phòng khách, vẻ mặt ông ta vô cùng khó đoán”
 
“Cha! Sao cha lại tới đây?” Trần Hi Lam ngây người ra, hốt hoảng lau nước mắt trên cô ta đứng chắn trước người Trần Hi Tuấn, cả người run lên bần bật “Nếu như cha không tới, sao cha có thể biết được con trai cha có bản lĩnh lớn như vậy chứ?” James nhìn Trần Hi Tuấn, bước đến gần hai bước nữa.

 

Trần Hi Lam chặn.

James lại, sợ ông ta nổi giận, quan hệ hai người họ càng thêm khó hòa giải.

 
“Cha! Cha đừng nóng anh ấy nhất thời hồ đồ thôi!
 
“Trần Hi Lam, em tránh ra đi, em hẳn là phải rõ ràng, người hồ đồ không phải là anh!” Trần Hi Tuấn mấp máy môi, đẩy Trần Hi Lam ra, cậu ta tự mình bước tới đối diện với James, ánh mắt vô cùng kiên quyết, nhìn người cha đang đứng trước mắt mình đột nhiên lại cảm thấy vô cùng xa lạ, như một người chưa từng quen biết vậy.

 
, anh con là do tức giận nên nói linh tỉnh, James nén giận, cười cười đáp lại: “Trân Hi Tuấn, con chắc chắn muốn đối đầu với cha sao?”
 
“Cha, cha dừng tay lại đi, hiện giờ dừng tay lại vẫn còn kịp, chỉ cần cha không làm tổn thương Lê Nhật Linh thì cả nhà chúng ta sẽ trở lại như trước đây, anh cũng sẽ không đối đầu với cha nữa” Trần Hi Lam lo lắng đến đứng ngồi không yên, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

 
“Dừng tay lại?” James cười mỉa mai: “Nếu cha không dừng tay lại, thì anh con sẽ chống lại cha được sao? Con cảm thấy anh mình có bản lĩnh như vậy sao?”

 
James quay đầu nhìn Trần Hi Tuấn, ông ta nói với giọng đầy cảnh cáo: “Con đừng có quên nếu không có người cha này thì con chẳng là cái thá gì cải”
 
“Đúng vậy! Con thừa nhận đúng là như vậy! Tất cả mọi thứ của con đều do cha ban cho, thế nhưng bây giờ tất cả những thứ đó con không cần nữa, trả lại hết cho cha!” Trần Hi Tuấn vẫn quả quyết như cũ.

 
Thật ra cậu ta sao có thể không hy vọng James dừng tay lại, chỉ cần ông ta không tiếp tục nữa, thì bọn họ lại có thể quay về như lúc xưa.

 
“Chuyện này cha đã chuẩn bị gần ba mươi năm, Trần Hi Tuấn, cha hận lão ta suốt ba mươi năm! Nếu như không có lão ta, thì các con cũng sẽ không phải chịu cảnh vừa mới sinh ra đã mất mẹ! Cha đã chuẩn bị suổ ba mươi năm, bây giờ thời cơ đã chín muồi, con lại bảo cha dừng tay lại, dựa vào cái gì chứ?” Vẻ mặt James đầy căm hận, trong mắt hằn đầy tơ máu đỏ.

 
“Cha!” Trần Hi Lam bất lực gọi một tiếng, đôi mắt khóc đến nỗi sưng đỏ cả lên: “Chẳng lẽ con và anh cũng không đủ làm nguyên nhân để cha dừng tay lại sao?”


Bình Luận (0)
Comment