Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1101



Chương 1177
 
Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân, cảm xúc có hơi phức tạp.

 
“Sao vậy, vẫn là vì chuyện của cha cậu, nên cậu không dám đối diện với Nhật Linh à?”
 
Trần Hi Tuấn không nói gì, im lặng vài giây rồi đột nhiên bật cười: “Đùa gì chứ, tôi là đàn ông cơ mài”
 
Bởi vì Lê Minh Nguyệt đang mang thai, vì để Lê Minh Nguyệt an tâm dưỡng thai, Hà Dĩ Phong quyết định rời khỏi thế giới chỉ có hai người, đưa cô về nhà họ Hà.


 
Mẹ Hà cực kỳ vui mừng, cho dù trước đây bà có bao nhiêu không hài lòng về đứa con dâu không có thân phận, bối cảnh gì này, giờ đây đều gạt đi hết.

 
“Lê Minh Nguyệt này, đến uống thêm canh, rất tốt cho sức khỏe.


 
“Với cả món này nữa, nấu thanh đạm lắm! Con có thể ăn được, mẹ nói con nghe, ngày xưa lúc mẹ mang thai Dĩ Phong…”
 
“Ôi trời, mẹ ơi, sao mẹ lại nữa rồi!”
 
Hà Dĩ Phong bất đắc dĩ nhìn mẹ Hà, từ sáng đến giờ đều đã nói với Lê Minh Nguyệt về chủ đề này mấy lần rồi, nghe đến nỗi tai muốn chai sạn luôn.

 
Lê Minh Nguyệt nhìn sang Hà Dĩ Phong một cái, cũng đành mỉm cười bất lực.

 
“Được rồi, mẹ không nói nữa, không nói nữa, mẹ nói con nghe nhiều như vậy là vì mẹ vui quá, các con cuối cùng cũng chịu có con rồi.

 
Mẹ Hà thở dài một hơi, năm đó, chuyện giữa Hà Dĩ Phong và Hạ Linh vẫn luôn là nút kết trong lòng Hà Dĩ Phong, thật ra, bọn họ đều biết, sau này anh cùng Lê Minh Nguyệt kết hôn, tuy rằng vẫn luôn cảm thấy mối hôn sự này không môn đăng hộ đối, nhưng cũng không phản đối, dù sao cũng đỡ hơn để con trai cô đơn một mình đến già!
 

Không đúng, Hà Dĩ Phong chỉ là sống giữa trăm hoa, có chết cũng không kết hôn, nếu nói như vậy, cũng không xem là cô đơn đến già.

 
Nhưng kết hôn đã lâu như vậy, bụng của Lê Minh Nguyệt vẫn chưa có động tĩnh gì, hai vị phụ huynh trong nhà cũng rất lo lắng, dù sao nhà họ Hà lớn như vậy không thể bị đứt đoạn từ đời bọn họ như vậy chứ!
 
Bây giờ Lê Minh Nguyệt đã có con, cuối cùng bà cũng có cơ hội ôm cháu, mọi chuyện cũng liền sáng sủa hẳn lên.

 
“Bà đó, bà cũng ít nói vài câu đi, việc của người trẻ tuổi, người trẻ tuổi tự mình giải quyết, chúng ta ấy à, đều đã già cả rồi!”
 
Cha Hà cũng cười rộ lên.

 
“Lẽ nào ông không muốn ôm cháu hay sao!”
 
Mẹ Hà bĩu môi, nhìn sang Cha Hà.

 
“Muốn, muốn, muốn, Vi Nhiên đâu? Bà không thông báo cho nó biết à”
 
“Nó ấy à, lại đi nước ngoài du lịch nữa rồi, làm gì mà về kịp đâu”
 
Cuộc trò chuyện giữa hai người làm Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đều mỉm cười, như thể nhìn thấy được chính hai người họ nhiều năm về sau.


 
Hà Dĩ Phong cúi đầu, ghé ghé đầu trên bụng Lê Minh Nguyệt.

 
“Con ơi, con xem, rất nhiều người đều đang mong chờ con chào đời, con phải ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ, khỏe mạnh mà chào đời con nhé”
 
“Con mới có hơn một tháng thôi, làm sao mà hiểu được những lời này!”
 
Lê Minh Nguyệt bị Hà Dĩ Phong làm cho buồn cười, luôn cảm thấy gần đây anh ấu trĩ giống như một đứa trẻ, làm gì giống dáng vẻ nên có của người làm cha chứ.

 
“Con của Hà Dĩ Phong anh, nhất định là một thiên tài, anh nói con nghe hiểu được, vậy thì con nhất định là nghe hiểu”
 
Hà Dĩ Phong nói cứ như thật, rõ là khoác lác thế kia mà mặt không đỏ tim không đập.

 
“Anh đừng có mà chém gió nữa, không khéo lại dạy hư con chúng ta đấy!”


Bình Luận (0)
Comment