Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1138



Chương 1214
 
“Tâm trạng của em hôm nay làm sao thế? Em có còn là cô em gái hung hãn của anh không vậy?”
 
Trong xe Trần Hi Lam cứ nhìn ra ngoài cửa sổ xe không nói lời nào, Trần Hi Tuấn, mỉm cườòi trêu cô.

 
“Không”
 
Trần Hi Lam mím môi nhưng trong lòng không giấu được tâm sự, nghĩ mãi mới tiếp tục nói: “Anh, anh biết không? Hạ Huy Thành đính hôn rồi! Hơn nữa rất nhanh sẽ kết hôn”

 
Nụ cười trên mặt Trần Hi Tuấn vụt tắt, nhìn thoáng qua Trần Hi Lam không nói gì đành nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe.

 
Anh hiểu được cảm giác của Trần Hi Lam, yêu đơn phương sâu đậm, yêu đến mức đầu rơi máu chảy nhưng cuối cùng chẳng được gì.

 
Đối với việc Lê Nhật Linh vì quá quan tâm tới mình mà biến thành tình yêu sai trái, anh không thể không lùi bước trước luân thường đạo lý.

 
Mà Trần Hi Lam đại khái bởi vì yêu sai người , yêu một người không thương mình nên không tránh khỏi đau khổ.

 
“Cho nên ban nãy trong sân bay, em gặp hắn hả?”
 
Thấy Trần Hi Lam mãi không nói, Trần Hi Tuấn cẩn thận hỏi.

Dù sao ban nấy, lúc Trần Hi Lam gọi điện cho mình giọng nói vẫn vui vẻ, nhảy nhót, lúc mình thấy em ấy thì lại rầu rĩ buồn bã.

 
“Vâng, anh ấy vẫn như vậy, khuôn mặt đẹp như vẽ, ôn tồn lễ phép, lúc cười lên là đẹp nhất” Nói tới đây giọng Trần Hi Lam nghẹn ngào.


 
Hình tượng người đàn ông trong lòng cô chính là Hà Huy Thành.

 
“Anh, anh biết không? Em nhìn thấy anh ấy tim vẫn đập rất nhanh, biết anh ấy muốn kết hôn với người khác em sẽ đau lòng.

Thậm chí em chỉ vừa nhìn thấy anh ấy, biết anh ấy chỉ hỏi thăm vài câu mà vẫn không nhịn được mà ảo tưởng! Anh, em không bỏ anh ấy được…”
 
Nước mắt cô rơi lã chã, cảm giác đè nén trong lòng như được giải thoát “Trần Hi Lam”
 
Trần Hi Tuần dừng xe bên đường, giật mấy tờ khăn giấy đưa cho Trần Hi Lam, võ vỗ bờ vai gầy yếu của cô, yết hầu nhấp nhô, Trần Hi Tuấn cũng khó chịu trong lòng, anh hiểu được cảm giác này.

 
Anh cũng rơi vào tình trạng như vậy, không biết phải an ủi em gái như nào.

 
Trần Hi Lam cầm khăn giấy lau nước mắt, nhìn về phía trước nhưng đôi mắt ảm đạm.

 
“Em biết, em biết như thế rất xấu hổ, em biết Hạ Lan Châu muốn lợi dụng em, nhưng em vẫn hợp tác với cô ta phá hoại lễ đính hôn của Hạ Huy Thành nhưng chỉ cần là anh ấy, em không nhịn được mà ảo tưởng, hành động này đến em còn thấy ghê tởm bản thân! Thật đó!”
 

Trần Hi Lam nhìn Trần Hi Tuấn, thật lòng nói, trong lòng không nhịn được thở dài, cô cũng muốn có thể điều khiển mình nhưng trước tình cảm, ai cũng biến thành nhu nhược yếu đuối.

 
Cảm giác đau đớn đó không phải thứ lý trí có thể khống chế.

 
“Em có nên tiếp tục không? Tiếp tục yêu anh ấy?”
 
Trần Hi Lam nhìn Trần Hi Tuấn đợi một câu trả lời vô cùng quan trọng với cô, dường như câu trả lời này có thể cho cô biết tiếp theo nên làm thế nào, tiếp tục hay buông bỏ.

 
“Trần Hi Lam, chúng ta có thể yêu một người đến mức không cần mạng, nhưng không thể vứt hết liêm sỉ tự trọng, em ưu tú như vậy, sớm muộn cũng gặp được người tốt với em nhất, thương em, yêu em, không cần dày vò bản thân như này, vứt đi lòng tự tôn của mình như vậy.

Em gái anh luôn là đẹp nhất, giỏi nhất, em xứng đáng với điều tốt đẹp hơn, em không nhớ năm đó em kiêu ngạo không ai bì nổi sao? Đó mới là em.




Bình Luận (0)
Comment