Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1202



Chương 1278
“Cậu có tin về việc cảm nhận tâm linh không?”
Lâm Quân đột nhiên nghiêng đầu hỏi.

“Cảm nhận tâm linh?” Trần Hi Tuấn nhíu mày tiếp tục nói:” Sao đột nhiên nhắc đến việc này?”
“Cậu biết không? Hôm đó tôi dựa vào cảm giác đau lòng tìm thấy Nhật Linh đó, nhưng không biết vì sao, sau khi tôi tìm thấy Nhật Linh, loại cảm giác đau đớn này vẫn luôn không biến mất”
“Cái gì?

Trần Hi Tuấn nhìn anh, dường như vẫn không thể hiểu cốt truyện.

“Có phải là áp lực quá lớn, cách nói về cảm nhận tâm linh này không hề có căn cứ khoa học, cậu cũng đừng quá ỷ lại vào nó, nói không chừng là do cậu có áp lực quá lớn, cho nên mới như vậy.

Bây giờ Nhật Linh đã về rồi, cho nên ấy, cậu phải thả lỏng ra đi”
“Ừm, có lẽ là vậy! Có điều lần này tôi phải khâm phục cậu, vì Nhật Linh đến mạng cũng không cần, quả thực đủ tư cách làm tình địch của tôi”
“Không cảm thấy không đáng sao? Bất luận làm bao nhiêu, cậu vài Nhật Linh cũng đã không xứng nữa rồi”
“Không thể, Nhật Linh bất luận có qua hệ gì với tôi, dường nhưng đã trở thành một thói quen của tôi, tôi muốn bảo vệ cô ấy, không chỉ là bởi vì tôi yêu cô ấy, có thể còn là chuộc tội và trách nhi Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn, sau đó gượng cười, lại hút một hơi thuốc, vứt thuốc xuống dưới chân, dập đi.

“Sao vậy, lại ghen rồi, có phải là cảm thấy tôi có ý đồ gì với Nhật Linh không?”
Trần Hi Tuấn nhìn anh, trên mặt là biểu cảm khinh bỉ.

“Vậy thì không, Nhật Linh của tôi xuất sắc như thế, cho dù cậu bây giờ là em trai cô ấy, cũng có khả năng nhung nhớ cô ấy không chừng!”
Lâm Quân dựa vào ghế, đặt tay ra sau gáy vươn vai, thoải mái thở phào một hơi.

“Trời ạ, tôi là loại người đó à?”

Trần Hi Tuấn không phục trừng mắt lườm Lâm Quân.

“Cũng chưa biết chừng, biết người biết mặt khó biết lòng!”
Hứng thú trêu chọc nổi lên, Lâm Quân cố ý chọc ghẹo.

“Được, cậu nói đó, vậy tôi đúng là thích Lê Nhật Linh, đúng, đúng vậy, tôi thích chị của tôi”
Thấy được tâm tư của Lâm Quân, Trần Hi Tuấn cũng cố ý hùa theo.

“Cậu dám!”
Lâm Quân lườm Trần Hi Tuấn, giả bộ giơ nắm đấm lên huơ trước mặt, dọa đến mức mắt Trần Hi Tuấn sáng lên, cảm nhận được trận giá lướt qua trước mặt.

“Kinh sợ!”
Trần Hi Tuấn trợn to mắt, nhìn Lâm Quân cười nhạo.

“này này này! Không dạy cậu chơi thế này đâu nhé”
Bị người khác xem thường, Trần Hi Tuấn lập tức không bằng lòng.


“XÌ, ai chơi với cậu, tôi đi chăm sóc vợ tôi đây, cậu tự đào bùn chơi đi Lâm Quân nhếch mày, đi về phía phòng bệnh của Lê Nhật Linh, để lại Trần Hi Tuấn một mình giương mắt mà nhìn theo.

“Lâm Quân! Anh!”
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Trần Hi Lam xông vào, chỉ vào phòng bệnh.

“Sao vậy?”
Nhìn Trần Hi Lam như vậy, Lâm Quân tưởng là Lê Nhật Linh xảy ra chuyện gì, căng thẳng đẩy Trần Hi Lam ra lao vào phòng bệnh.

Nhưng đạp vào mắt lại là cảnh Lê Nhật Linh ngồi trên giường, gương mặt ngỡ ngàng.




Bình Luận (0)
Comment