Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1213



Chương 1289
Hóa ra vấn đề không phải là do anh, mà là do cô ta, mà rõ ràng cũng vì chính anh không phát hiện ra điều này từ ban đầu, thật đúng là bưồn cười.

“Tôi không biết!”
Lâm Ảnh dùng hết sức bình sinh mà lắc đầu.

“Không biết!”

Ánh mắt Lâm Quân lạnh như băng lướt qua khuôn mặt của Lâm Ảnh, rồi anh đột nhiên xông lên mà túm lấy chặt lấy cổ áo của cô ta.

“Đời này Lâm Quân tôi không bao giờ đánh phụ nữ, đừng khiến tôi phải phá lệ vì cô, cho nên, cô tốt nhất là đem mọi chuyện mà cô biết nói ra cho tôi!”
Trên đôi hàng mi của Lâm Quân rõ ràng còn vương đầy nước mắt, nhưng ánh nhìn của anh lại lạnh lùng đến mức đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn cô ta!
“Tôi biết là bây giờ anh đang rất ghét tôi, nhưng tôi thật sự không biết Lê Nhật Linh đang ở nơi nào, tôi chỉ là con rối dưới trướng của James, vì không có cách nào trả tiền vay nặng lãi cho nên mới phải bước vào con đường này, tôi nghĩ nếu không có việc gì ngoài dự tính, thì Lê Nhật Linh lúc ấy ắt vẫn chưa được cứu lên, nhất định là lành ít dữ nhiều.

Lâm Quân, vì để biến thành Lê Nhật Linh, tôi cũng đã cố gắng rất nhiều, anh xem khuôn mặt của tôi hiện tại có giống cô ấy không này, nếu như không có Lê Nhật Linh, thì tôi cũng có thể, có thể ở bên cạnh anh mãi mãi”
Lâm Ảnh giữ chặt góc tay áo của Lâm Quân, trong khoảnh khắc mà anh xông lên cứu cô ta, trái tim cô ta đã thoáng rung động.

Lâm Ảnh biết rõ, tuy anh không có chút thiện cảm gì với cô ta, lúc trước tốt đẹp bao nhiêu, cũng chỉ là vì một người con gái khác, nhưng giờ phút này, cô ta vẫn muốn thử một lần nữa, cô ta thật sự khao khát một người có thể bảo vệ mình.

“Không ai có thể thay thế cô ấy, bất luận là ai cũng không thể”
Lâm Quân lớn tiếng quát lên, chán ghét mà quăng tay của cô ta đi, ném xuống mặt đất.


Anh nhớ đến khi ấy mình đã tìm thấy Lâm Ảnh với trái tim đau đớn khôn cùng, kết quả lại nóng vội mà nhầm tưởng rằng Lâm Ảnh là Lê Nhật Linh, trong khi đó, có thể Nhật Linh thật sự có lẽ vẫn còn ở gần đấy.

Thế nhưng mà! Cũng chính cô ta đã khiến anh đánh mất Lê Nhật Linh.

Lâm Ảnh lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ngã xuống bên cạnh giường bệnh, cả người tựa như đã bị rút sạch sức lực, trong lòng mơ hồ cảm thấy đau xót.

Cô ta chỉ là người do James phái tới mà thôi, kỳ thật cô ta cũng rất do dự không biết có nên nói cho Lâm Quân biết chuyện này hay không, nếu như Lâm Quân phát giác ra, thì những dịu dàng ấm áp mà cô ta nhận được sẽ biến mất mãi mãi, tuy nhiên, những ấm áp ấy cũng vốn là dành cho người khác.

Mà cô ta thì giống như một tên trộm, trộm đi những thứ không thuộc về mình…
Cô ta chỉ là một quân cờ, nếu như không nói cho Lâm Quân, thì một ngày nào đó James ắt sẽ dùng chính cô ta để đối phó với anh, đến lúc đó, cô ta sẽ càng không biết phải đối mặt với Lâm Quân như thế nào, cho nên kết quả hiện tại, có lẽ đã là tốt nhất rồi.

Lâm Quân như phát điên lên chạy ra khỏi phòng bệnh, sau lưng vang lên tiếng kêu lớn của Lâm Ảnh, anh bước nhanh hơn, muốn rời xa cái nơi khiến anh chán ghét này càng sớm càng tốt.

“Ấy, Lâm Quân, anh đi đâu vậy?”

Trần Hi Lam từ xa đã trông thấy Lâm Quân mắt mũi đỏ bừng chạy ra khỏi bệnh viện, muốn hỏi ra cho rõ chuyện nhưng mà Lâm Quân cũng chẳng có ý định trả lời cô ta.

Trong lòng âm thầm cảm thấy không ổn, cô nhanh chóng chạy về phía phòng bệnh của Lâm Ảnh, nhìn thấy Lâm Ảnh đang ngồi bệt trên mặt đất, ánh mắt thất thần, cô mới vội vàng chạy ra đỡ cô ta dậy.

“Nhật Linh, thật là, Lâm Quân làm sao vậy? Làm sao lại để cho cô ngồi một mình trong phòng bệnh như thế này!”
Trần Hi Lam đưa tay muốn đỡ Lâm Ảnh dậy ngồi lên giường, mà Lâm Ảnh cũng mặc kệ cho cô di chuyển, chẳng hề để tâm lấy một chút, chỉ hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào, không nói một lời.

“Nhật Linh, chị làm sao vậy? Có phải là cãi nhau với Lâm Quân đúng không?”
Trần Hi Lam vất vả lắm cũng không đỡ được Lâm Ảnh dậy, chợt nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn Lâm Ảnh đang xụi lơ tựa vào thành giường.




Bình Luận (0)
Comment