Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1497



Chương 1578
Quay đầu lại nhìn Hạ Gia Huy, vẻ mặt cậu ấy vẫn giống như trước bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình, trên mặt chẳng nhìn thấy chút tức giận nào, giống như là mọi sự chung quanh đều chẳng hề liên quan đến cậu vậy.

Muốn nói với Hạ Gia Huy cái gì đó, Hạ Gia Huy lại hành xử như chẳng nhìn thấy cô bé vậy.


Lâm Hạ Ly không để ý đến tiếng kêu la của mấy anh trai mà chỉ mải đuổi theo Hạ Gia Huy đã sắp ra khỏi cổng trường, kéo góc sáng sủa, vẻ mặt đầy tức giận “Hạ Gia Huy, cậu bị sao thết Hôm nay ở trên lớp mấy nhỏ kia sỉ nhục cậu như thế, sao cậu lại không giải thích!”
“Giải thích cái gì cơ chứ?”
Hạ Gia Huy lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hạ Ly một cái, muốn giật tay cô bé ra rời đi, hoàn toàn chẳng để tâm đến phản ứng của Lâm Hạ ty Lâm Hạ Ly chạy nhanh qua kéo Hạ Gia Huy lại “Không lẽ cậu mặc kệ đế mấy nhỏ đó nói quàng nói xiên thế hả? Rõ ràng là làm gì có mấy chuyện đó thì tại sao không đi giải thích chứ.

Cậu không thèm để ý đến danh dự của bản thân một chút nào hết hả? Cậu dựa vào thực lực của bản thân mình để nhập học, thì sao không nói rõ cho bọn họ nghe một phen!”
“Có ý nghĩa gì à?”
Hạ Gia Huy nhún vai ra vẻ chẳng sao cả: “Phân bua là mình có năng lực rồi thì sao nữa, với C: cho là cậu hiểu tôi bao nhiêu chứ? Cậu biết tôi là người như thế nào à? Cậu biết chắc tôi không phải bị người †a bao nuôi à”
“Cậu có ý gì?”
Đôi mày Lâm Hạ Ly nhíu chặt, siết chặt ống tay áo của Hạ Gia Huy, sắc mặt căng thẳng: “Mấy lời này của câu có ý gì hả?”
Hạ Gia Huy lạnh lùng giật khỏi tay Lâm Hạ Ly, hoàn toàn thất vọng: “Tôi là người như thế nào cậu hoàn toàn không biết, thì đừng có ép tôi phải đi làm ba cái trò giải thích nhạt nhẽo đó”
Lâm Hạ Ly thực sự không tin được hai tai lạ Gia Huy, cậu chấp nhận như.


“Lâm Hạ Ly, cậu nghĩ mình là ai? Cậu hiếu cái quái gì chứ!”
Hạ Gia Huy bất mãn nhíu mày, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Hạ Ly: “Tôi với cậu không giống nhau, tôi không phải công tử nhà giàu, tôi chẳng rỗi hơi phí thời gian đi tranh luận mấy thứ vớ vẩn này.

Cũng chỉ có đồ tiểu thư nhà giàu như cậu, cả ngày rảnh rang chẳng biết làm gì mới tốn hơi thừa lời đi cãi cọ với người khác thôi! Cậu vốn chẳng hiểu cái quái gì cả.

Mà tôi cũng chẳng cần cậu cảm thông cho đâu!”
Nếu mà có thời gian để đi biện minh tranh luận ấy, thì tôi thà dùng quãng thời gian đó để học tập, học cho thật xuất sắc, dùng thực lực của chính bản thân để chứng minh mình trong sạch! Chứ không phải là dựa vào việc mở miệng đi cãi nhau với người ta, cái chuyện đi cãi cọ một cách yếu ớt bất lực vớ vẩn cực kỳ!
Chỉ có khiến cho người khác khinh tôi hơn thôi”
“Chỉ cần tôi có thực lực, chỉ cần ở kỳ thi toán học đạt được thành tích tốt, thì lúc đó mọi lời đồn bậy bạ đều sẽ được năng lực của tôi rửa sạch mà thôi! Mà cái việc cậu làm bây giờ ngoại trừ khiến cho bọn họ càng khinh tôi ra mặt thì còn giúp gì được cho tôi không?
Hạ Gia Huy nhìn Lâm Hạ Ly, từng câu từng chữ gãn mạnh, đập thẳng vào lòng Lâm Hạ Ly.

“Tôi chỉ là một học sinh nghèo, nhà của tôi chẳng hề có nhiều tiền đến vậy để cho tôi tiêu hoang.


Tôi mà dây vào mấy cậu ấm cô chiêu con nhà có tiền như mấy người là không sống nổi đâu, cậu hiểu chưa? Tôi không muốn trở thành tiêu điểm cho mọi người trong lớp chỉ trích, lại càng không muốn gây chuyện thị phi!
Cậu làm ơn, sau này đừng có thay tôi biện minh gì hết, tôi không cần! Điều tôi cần làm chính là rời khỏi nơi này! Càng xa càng tốt!”
Hạ Gia Huy nói liền một hơi, Lâm Hạ Ly nghe xong đơ ra không thể trả lời lại được gì, cô bé nhìn một Hạ Gia Huy hờ hững trước mặt, trong lòng chẳng hiểu sao cảm thấy khó chịu Vô vàn.

Sao cậu ấy lại nặng lời với mình như vậy?
Mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu ấy nên mới giải thích, mới giúp đỡ cậu ấy thôi kia mà? Nếu không phải Hạ Gia Huy rất tốt, cô bé mới chẳng tốn sức xen vào việc của người khác như thế.

Vậy mà Hạ Gia Huy không hiểu! Sao mà cậu ấy lại không hiểu được kia chứt Nước mắt không kiêm được lăn khỏi hốc mắt, trong lòng nặng nề muốn chết!


Bình Luận (0)
Comment