Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1512



Chương 1627
Nhưng mà không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, càng sốt ruột, thì ông trời lại càng muốn đối chọi với Lâm Hạ Ly, bầu trời âm u, giống như là chuẩn bị đổ cơn mưa xuống vậy.

“Hạ Gia Huy và giáo viên xuất hiện rồi!”
Trên điện thoại di động nhảy ra một cái tin nhắn.

Lâm Hạ Ly hơi mím môi lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn, cô bé nhấc chân lên chạy thẳng về hướng trường học.


Điện thoại di động ở trong túi xách càng không ngừng rung lên, mà trong lòng Lâm Hạ Ly chỉ có một ý niệm, đó chính là nhanh lên một chút, chạy nhanh nữa lên một chút, nói như vậy không chừng còn có thể đuổi kịp lúc Hạ Gia Huy rời đi Cho dù là cậu ấy thật sự quyết định chấp nhận cử đi học, vậy ít nhất cũng phải nói lời tạm biệt thật tốt.

Lâm Hạ Ly nghĩ như vậy, tốc độ bước chân nhanh hơn một chút, bình thường cô bé chạy tám trăm mét cũng đã mệt đến mức phải thở hổn hển rồi, hôm nay lại có thể không cảm thấy mệt mỏi một chút nào.

Mồ hôi từ trên trán rơi xuống.

Trường học cách nhà họ Lâm không gần một chút nào cả, thật vất vả mới bắt được taxi đi đến trường học, mới vừa thở được một hơi thì đã nhanh chóng đến nơi, chờ đến khi Lâm Hạ Ly đến cửa trường học, chiếc xe đưa Hạ Gia Huy rời khỏi thành phố Hà Nội đã từ từ khởi động, bạn học đến tiễn cũng dồn dập rời đi, thỉnh thoảng có mấy người đi ngang qua Lâm Hạ Ly thì nghi ngờ nhìn cô bé: “Hạ Ly, sao bây giờ cậu mới đến, bọn họ cũng đi rồi.

Lâm Hạ Ly ngây ngốc đứng tại chỗ, ngực bởi vì chạy bộ mà phập phòng kịch liệt, một câu cũng không nói ra lời.

Hạ Gia Huy cứ như vậy mà đi?
Cô bé vẫn đến chậm, thậm chí còn chưa nói được nửa chữ nào…
Người nọ thấy Lâm Hạ Ly không để ý tới mình, lắc đầu một cái, mà Lâm Hạ Ly lại đột nhiên thấy thất bại mà ngồi xổm xuống, trước mắt một mảnh mơ hồ, hai tay cô bé ôm lấy chân, không nhịn được mà khóc thút thít.


Cô bé không nên bộc phát tính tình nóng nảy với Hạ Gia Huy, không nên chiến tranh lạnh với cậu lâu như vậy trước khi cậu rời đi, cũng không nên vì giận dỗi mà cố ý không đến tạm biệt cậu.

Cô bé thậm chí ngay cả tên trường mà Hạ Gia Huy được cử đi học cũng không biết Gô bé cứ như vậy mà làm mất cậu Hạt mưa nhỏ rơi tí tách tí tách đập lên trên người cô bé, chỉ chốc lát sau hạt mưa đã trở lên lớn hơn, người ở cửa trường học cũng đã đi hết sạch, Lâm Hạ Ly ở trong mưa gần như là biến thành pho tượng.

Hạt mưa trên đầu giống như ngừng lại, Hạ Ly khóc đủ rồi, ngẩng đầu lên, hốc mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy được trước mắt có một đôi giày chơi đá bóng màu trắng, có chút quen mắt, ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy được gương mặt đẹp trai kia của Hạ Gia Huy, cậu nhướng mày nhìn mình, cầm ô đứng ở trước mặt của mình, giống như là một anh hùng cao lớn xuất hiện trong thời khắc nguy hiểm trên TV vậy.

“Ngồi chồm hổm ở chỗ này đầm mưa làm gì?”
“Hạ Gia Huy…” Giọng nói của Lâm Hạ Ly buồn buồn, còn kèm theo vài phần nức nở.

“Không phải là cậu đã đi sao?” Cô bé nghẹn ngào, xoa xoa đôi chân tê rần của mình, muốn đứng lên, lại chán nản phát hiện ra là chân mình gần như đã mất đi cảm giác.

Mà Hạ Gia Huy ngồi chồm hổm xuống, đưa phần lưng dày rộng về phía Hạ Ly, lời ít ý nhiều mà phun ra hai chữ: “Đi lên”
Mặt Lâm Hạ Ly đỏ lên, ngoan ngoãn năm úp sấp lên lưng ,, trên người có Hạ Gia Huy có mùi bạc hà rất dễ ngửi, cậu đưa ô cho Lâm Hạ Ly cầm, còn mình thì cống cô bé lên.


“Tớ đi rồi nhìn xem cậu khóc thành một con mèo hoa nhỏ?” Giọng nói nhàn nhạt của Hạ Gia Huy truyền vào trong lỗ tai của Lâm Hạ ty.

“Tớ khóc bao giờ chứt Rõ ràng là do trời mưa có được không?!” Lâm Hạ Ly không vui phản bác lại.

“Được được được, trời mưa trời mưa.

” Hạ Gia Huy không thể làm gì gật đầu một cái.

Mà trong lòng Lâm Hạ Ly lại đều là cảm động và ngọt ngào: “Hạ Gia Huy, tớ phải học tập thật giỏi, chúng ta cùng nhau thi đại học có được hay không?”


Bình Luận (0)
Comment