Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1514



Chương 1629
“Cả một đường Hạ Gia Huy đều cõng em ấy đi tới phòng y tế, Hạ Gia Huy này chính là người được cử đi thi môn toán học, hơn nữa còn được dán hình lên trên bảng vàng danh dự, hai người cùng đi qua sân thể dục, mọi người nhìn thấy đều sôi trào cả lên rồi” Lâm Chí Linh bắt đầu chậc chậc than thở, dáng vẻ xem kịch vui: “Không được, người em rể này em còn chưa có chấp nhận đâu!”
“Em ở đây nói hưu nói vượn cái gì đó? Em gái em ngã bệnh, chẳng lẽ em không nên đi nhìn xem một chút hay sao?”
Lâm Hòa Phong im lặng nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lâm Chí Linh.

“Đi nhìn cái gì chứ, em đây là đang giúp em ấy theo đuổi hạnh phúc của mình đó, người ta hai người trẻ tuổi tình đầu ý hợp yêu yêu đương đương anh đi làm gì? Quấy rối sao?
Phá hỏng thế giới hai người đó!” Lâm Chí Linh mở miệng nói với giọng điệu ghét bỏ, giống như là không có cách nào khai thông với đồ cổ Lâm Hòa Phong này.


Lâm Hòa Phong xoa xoa lông mày, đặt bút và giấy trong tay xuống, đi về phía phòng y tế.

“Anh không đi học sao?” Sau lưng truyên đến tiếng của Lâm Chí Linh.

“Không, anh đi xem Hạ Ly thế nào, chờ giáo viên tới thì em giúp anh xin nghỉ một cái!”
Lâm Hòa Phong đưa lưng về phía cậu phất tay một cái.

“Này! Anh thật đúng là muốn đi làm kỳ đà cản mũi tới cùng mà” Chí Linh hét lên từ đẳng xa.

Trong phòng y tế, cả vách tường và trần nhà đều là màu trăng, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng người hít thở, mùi của nước khử trùng ở đây nhẹ hơn so với ở bệnh viện, làm cho Lâm Hạ Ly bớt đi mấy phần chẳn ghét, nhưng mà có lẽ cũng là do có Hạ Gia Huy ở bên cạnh.

Lâm Hạ Ly nẵm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không an phận vươn tay ra muốn nắm được cái gì đó, thoạt nhìn rất không thoải mái.


“Ba mươi chín phẩy bốn độ, sốt cao, nhất định phải truyền nước biển” Bác sĩ trong phòng y tế cầm nhiệt kế lên nhìn một chút, mở miệng nói.

“Thầy ơi… Em không muốn truyền nước biển, có thể đừng truyền nước biển được hay không” Âm thanh mềm nhũn của Lâm Hạ Ly truyền đến từ trên giường, khiến cho hai người trong nháy mắt trở nên mềm lòng.

Nhưng mà vị bác sĩ kia vẫn kiên quyết lắc đầu một cái: “Không được, em nhất định phải nhanh chóng hạ nhiệt độ của mình xuống, nếu không thì bị viêm phổi rồi kéo theo một loạt bệnh nghiêm trọng khác nữa”
Hạ Gia Huy mím môi, sửa sang lại tóc cho Lâm Hạ Ly, an ui: “Không có sao, lập tức truyền nước biển vào là khỏe rồi, tớ ở cùng cậu”
Bác sĩ kia nhíu mày lại, nhận ra mặt của Hạ Gia Huy, nếu là học sinh bình thường thì đã sớm bị trách mắng rồi, nhưng mà cậu thì lại khác, trường học vẫn đang chờ cậu kéo tỷ lệ lên đây.

Vẻ mặt Lâm Hạ Ly không tình nguyện, chu cái miệng nhỏ nhắn, còn muốn nói điều gì đó, lại phát hiện Lâm Hòa Phong từ ngoài cửa đi vào: “Tại sao anh lại nghe thấy là em không muốn truyền dịch? Có còn nhớ lần trước hay không…”
“Anh! Anh đừng nói mà” Lâm Hạ Ly vừa nhìn thấy Lâm Hòa Phong đến, nhất thời có chút bối rối, gương mặt nhỏ vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn một chút.

“Được được được, anh không nói, vậy em có còn muốn truyền nước biển hay không?”
“Em truyền là được chứ gì” Lâm Hạ Ly oan ức không chịu được, bĩu môi chôn mặt của mình vào trong chăn.


Bác sĩ kia cười cười, nói: “Tôi đi phối dung dịch, các em cứ trò chuyện trước đi.


Mà Hạ Gia Huy liếc mắt nhìn Lâm Hòa Phong: “Anh vừa đến là cậu ấy lập tức ngoan ngoãn, xem ra lần sau vẫn phải gọi anh đến rồi”
“Em ấy đối với cậu đó là được cưng chiều mà kiêu, ai bảo cậu nuông chiều em ấy?” Lâm Hòa Phong cười, vỗ võ bả vai Hạ Gia Huy.

“Anh!” Lâm Hạ Ly không vui kéo chăn ra: “Anh nói hưu nói vượn cái gì vậy?”
“Chẳng lẽ anh nói không đúng sao?” Lâm Hòa Phong xem thường.




Bình Luận (0)
Comment