Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 27



Nếu không đứng trước cửa nghe thấy những lời cô nói với người nhà họ Lê thì chắc anh vẫn còn tưởng rằng ly hôn chỉ là chiêu lạt mềm buột chặt. Nào ngờ đó lại là lời thật lòng.

Đến giờ anh vẫn không hiểu tại sao bà Hoàng Ánh lại yêu thích Lê Nhật Linh.

Dường như bắt đầu từ lần gặp đó bà đã vừa mắt cô gái này, nói rằng cô bé rất cứng cỏi và tốt bụng kèm theo rất nhiều tính từ khen ngợi khác.

Lê Nhật Linh nói mình sắp về nước, bà đã dặn người giúp việc mua hết mọi thứ cô cần để sẵn trong nhà. Tủ quần áo trống rỗng trở nên chật ních và chiếc hộp trên bàn trang điểm cũng chất đầy các món đồ trang sức, mẹ anh đã yêu thương cô như con gái ruột của mình.


Nhưng Lê Nhật Linh đã không phát hiện ra những thứ bà chuẩn bị, cả chiếc hộp trang sức mẹ giao tận tay cô cũng chẳng mở ra bao giờ. Cuối cùng anh đã tin, rằng cô chẳng đòi hỏi điều gì ở nhà họ Lâm cả… Và cô cũng chẳng thiết tha gì với mối quan hệ của hai người.

Chẳng hiểu sao tim anh lại nhói lên, khó chịu đến lạ.

Ly hôn ư? Nhưng bây giờ anh không muốn ly hôn nữa. Cô đã chơi anh vào ba năm trước thì bây giờ đến lượt anh trả đũa lại thôi, chẳng có gì quá đáng ở đây cả.

Lâm Quân hôn lên trán cô, bản thân anh cũng không thể hiểu nổi cảm xúc trong tim mình nữa.

Lê Nhật Linh bị anh lăn lộn cả đêm nên ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh giấc. Tất nhiên khi cô dậy thì Lâm Quân đã không còn ở đây.

Hạ Lan Châu gửi tin nhắn hẹn cô vào buổi chiều. Lê Nhật Linh vội vã rửa mặt thay quần áo, cô bắt gặp Hoàng Ánh khi đang xuống lâu.

Bà nhìn con dâu nhỏ với anh mắt mẹ hiểu hết mà, cười tươi roi rói bảo: “Tình cảm vợ chồng hai đứa tốt thật đấy, con cố lên nha Nhật Linh.”

Lê Nhật Linh nhoẻn miệng cười, cô chạy trối chết.

Cuộc sống thường ngày của cô hai nhà họ Hạ chỉ có ba chữ ăn uống và ngủ, thoải mái vui vẻ không nói nên lời. Nên Hạ Lan Châu không bao giờ hiều nổi tại sao Lê Nhật Linh lại uể oải chán chường như thế.


Hạ Lan Châu gọi cho cô ly cà phê kem sữa rồi im lặng chờ Lê Nhật Linh tâm sự: “Hai cậu tính chuyện ly hôn đến đâu rồi?”

Lê Nhật Linh ủ rũ lắc đầu kể cho Hạ Lan Châu nghe chuyện xảy ra bên nhà cô tối qua.

“Ý cậu là Lâm Quân không chịu ly hôn hả?” Hai mắt Hạ Lan Châu mở to, im lặng lát lại nói: “Vậy tức là tớ vẫn tặng cặp nhẫn tớ và anh trai chuẩn bị cho cậu đúng không.”

“Lan Châu, tớ không có tâm trạng để đùa.” Lê Nhật Linh gục đầu uống, uề oải.

“Rồi thôi thôi, cậu không muốn thì tớ sẽ không ép cậu lấy nó nữa. Tớ nghĩ chúng ta là bạn thân nên mới tặng quà cho cậu thôi mà. Nhưng thái độ Lâm Quân thay đổi như chong chóng thế này, lẽ nào…” Hạ Lan Châu nhìn dấu hôn dưới chiếc khăn lụa trên cổ Lê Nhật Linh, hỏi khẽ: “Lẽ nào anh ta đã yêu cơ thể cậu?”

“Lan Châu…” Lê Nhật Linh đỏ mặt.

“Ây da, tớ không đùa đâu nhé. Nếu một người đàn ông không hề có chút tình cảm nào với cô gái kia thì anh ta đã không quyến luyến hôn khắp người cô ấy. Nhìn cồ cậu kìa, chậc chậc chậc, rõ dấu vết được để lại khi tình lên cao ngất mà.”

Lê Nhật Linh chạm vào vết tím bầm trên cổ, cô đau ‘hít’ vào, vội buông tay ra: “Đây là sự trừng phạt Lâm Quân dành cho tớ”

Hạ Lan Châu gật gù: “Nhưng nói thật nhé, không xét đến tính tình khó ở cùng với đống phụ nữ xếp thành hàng dài của anh ta thì Lâm Quân cũng điển trai ra phết, dáng người cũng không chê vào đâu.”


Lê Nhật Linh khó hiểu nhìn Hạ Lan Châu: “Cậu thành bác gái tổ dân phố từ khi nào thế Lan Châu? Phá mười tòa tháp chứ không nên hủy một cuộc hôn nhân à?” Nếu không tại sao phải nói tốt cho Lâm Quân trước mặt cô? Không biết Hạ Lan Châu và Lâm Quân chẳng quen biết gì nhau thì cô suýt tường Lâm Quân đã mua chuộc cô bạn này rồi đấy.

“Bình tĩnh đã nào, tớ chỉ mong cậu sẽ hạnh phúc thôi.” Hạ Lan Châu chớp mắt vô tội: “Người ta thường bảo phụ nữ ly hôn sẽ đi tìm bến đỗ mới, tớ không muốn cậu bị người đời chỉ trỏ khi vẫn chưa tìm được nơi che mưa chắn gió cho mình.”

Lê Nhật Linh thở dài: “Nhưng bây giờ người nắm quyền quyết định không phải là tớ nữa rồi , tớ chỉ mong trời cao có thể mở to mắt nhìn xuống đây thôi.”

Hạ Lan Châu chợt nhìn ra ngoài rồi lém lỉnh nháy mắt: “Trời có mắt không thì tớ chịu, nhưng ông ấy đưa chồng cậu đến đây rồi kìa.”

Lê Nhật Linh nhíu mày: “Ý cậu là sao?”

Không cần Hạ Lan Châu phải giải thích nữa vì chiếc xe đó đã dừng trước mặt hai người, kính xe được kéo xuống cho cô thấy gương mặt điển trai của Lâm Quân bên trong.




Bình Luận (0)
Comment