Hà Dĩ Phong hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không tin: “Sao trùng hợp thế, cô có thể thấy Nhật Linh bị thương, cô mở mắt thần chắc?”
Lê Minh Nguyệt không chịu bị người ta hiểu lầm, rống cổ giải thích: “Tôi làm nhân viên chạy việc ở bệnh viện”
Nhân viên chạy việc nói thì mát tai, nhưng tất cả mọi người đều biết đó là quét dọn vệ sinh.
“Lúc đầu em đã định sang đây thăm chị rồi, nhưng mà mấy người kia đều cản lại không cho.
em tới, bảo sợ quấy rầy mọi người. Nên bây giờ em mới lén lút chạy qua
đó!” Lê Minh Nguyệt thè lưỡi, không thèm nhìn Hà Dĩ Phong, chỉ nói với
Lê Nhật Linh Nếu như bị phát hiện thì có lẽ công việc này cũng mất.
Nhưng mà Lê Minh Nguyệt không bao giờ hối hận, đã chọn lựa rồi thì tất nhiên là bên được bên mất rồi.
“Nhật Linh, mặt của chị sao rồi, ai mà ra tay ác độc với chị như vậy chứ?”
“Bây giờ đã không sao rồi, cảm ơn em. Lê Minh Nguyệt” Lê Minh Nguyệt giống như một mặt trời nhỏ, luôn làm cảm động lòng người.
Hà Dĩ Phong nhìn chằm chằm Lê Minh Nguyệt một lúc lâu, Lê Minh Nguyệt bị anh ta nhìn tới rợn người: “Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Mắc mớ gì tới anh? Không mượn anh xía vào!”
“Có chuyện tốt tìm cô”
“Tôi không thèm”
“Không thèm thì thôi vậy, lúc đầu định bảo là đến việc dọn dẹp vệ sinh ở bệnh
viện cô cũng làm rồi, chi băng cô chăm sóc cho Nhật Linh nửa tháng đi,
tôi sẽ trả cho cô tiền lương nửa năm” Hà Dĩ Phong cố ý kéo dài giọng:
“Nếu cô đã không chịu vậy thì bỏ đi”
Hai mắt của Lê Minh Nguyệt sáng rực lên: “Tôi đồng ý!”
Sau khi dụ dỗ được Lê Minh Nguyệt xong, lúc.
này Hà Dĩ Phong mới nhìn Lê Nhật Linh: “Em với Lê Minh Nguyệt đến một căn
phòng khác của tôi ở đi, bác sĩ nói phải dưỡng bệnh hai tuần, nếu em
không muốn nát mặt thì tốt nhất là đừng quay về gặp con nhỏ em gái khùng điên kia của em nữa”
€ó Lê Minh Nguyệt ở bên cạnh, Lê Nhật Linh gật đầu.
Sắp xếp cho hai người ổn thoả hết rồi, Hà Dĩ Phong liền đi về.
Trước khi đi còn cố tình dặn dò bắt Lê Minh Nguyệt phải ở bên cạnh Lê Nhật
Linh suốt hai mươi bốn giờ, chú ý chăm sóc vết thương trên mặt cô.
Bác sĩ nói cô bị bỏng cấp độ hai, toàn bộ phần da từ biểu bì đến hạ bì đều
bị ảnh hưởng, nhìn sơ thì đáng sợ nhưng cũng không bị gì nặng lắm, trong vòng hai tuần sẽ lành lại. Nhưng Hà Dĩ Phong vẫn thấy không yên tâm,
dặn Lê Minh Nguyệt có chuyện gì thì phải báo cho mình liền.
Lê Minh Nguyệt nhìn gương mặt mẹ già lo.
lắng của Hà Dĩ Phong thì bỗng nhiên cảm thấy thật ra anh ta cũng không xấu
lắm, mặc dù thích Lê Nhật Linh nhưng vẫn kiên trì bảo vệ ranh giới cuối
cùng, không làm chuyện gì khác người.
Nếu thật sự muốn lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.
Nhưng Hà Dĩ Phong không làm như thế, chứng minh anh ta thật sự là người tốt.
Lê Minh Nguyệt ôm một cái thùng lớn vào.
phòng của Lê Nhật Linh.
Đây đều là đồ của Hà Dĩ Phong kêu người mang tới đây, bảo là quần áo cho hai người thay giặt và đồ dùng hằng ngày.
Hà Dĩ Phong không cho Lê Nhật Linh về trang viên Lệ Thủy lấy quần áo và
mấy đồ dùng khác, sợ cô sẽ tiếp tục gặp phải con mụ điên Lê Nhã Tuyết
kia.
Một thùng lớn cũng khá nặng, cô ấy ôm đi được hai bước thì lại để xuống đất, nghỉ một chốc.
rồi mới bê vào trong tiếp.
Lê Nhật Linh thấy cô ấy bê không nổi nên cũng tới khiêng giúp một tay, hai người mất khá nhiều thời gian mới bê được cái thùng vào trong phòng.