Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 364



Chương 364: Em thấy không, anh thật lòng yêu em
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng.

Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt chạy tới đây cùng ngồi chờ tin tức với Lê Nhật Linh.

Lê Nhật Linh vẫn đứng đó như một bức tượng nhìn chăm chäm ánh đèn đỏ chót trên cửa phòng cấp cứu.

Cô mong nó có thể tắt đi càng sớm càng tốt để bác sĩ có thể bước ra đây và nói Lâm Quân không sao cả, chỉ bị chút vết thương ngoài da, lành lại rồi thôi.

Nhưng cô cũng mong nó mãi mãi không bao giờ tắt vì như thế thì sẽ chẳng có người bác sĩ nào ra đây để báo tin xấu về sức khỏe của anh.


Hà Dĩ Phong bước tới nắm lấy tay Lê Nhật Linh mới phát hiện ra tay Lê Nhật Linh lạnh đến mức đáng sợ: “Nhật Linh, em hấy tin tôi! Chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu.

Số mạng cậu ấy rất lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện xui rủi gì xảy ra được”
Lê Nhật Linh ngạc nhiên ngước lên, thấy Hà Dĩ Phong cầm tay mình bèn rút ra.

Hà Dĩ Phong cũng biết mình không nên chạm vào cô, anh ta bèn kéo Lê Minh Nguyệt tới để cô ấy đứng trước mặt an ủi Lê Nhật Linh.

Nhưng miệng của Lê Minh Nguyệt có thể mảng chửi người khác rất tốt, an ủi người khác thì chẳng ra làm sao cả.

Điều duy nhất cô ấy có thể làm được chính là ở bên cạnh Lê Nhật Linh.

Hai y tá chạy ra từ phòng cấp cứu Lê Nhật Linh vội vàng chạy tới: “Tình hình thế nàoTồi?”
“Anh Lâm Quân mất máu quá nhiều, huyết tương nhóm B không đủ dùng nên chúng tôi lấy tạm nhóm máu O để bổ sung vào”
Hà Dĩ Phong vội vàng đứng dậy: “Lấy máu của tôi đi, tôi cũng mang nhóm máu B”
“Thế thì mời anh đi theo chúng tôi.


Phẫu thuật vẫn được tiếp tục, Lâm Quân vẫn nằm bên trong đó không rố tình hình.

Lê Nhật Linh mất hết sức lực tựa người vào vách tường rồi chậm rãi trượt xuống: “Tại sao anh ấy lại mất máu quá nhiều? Còn tôi thì lại không thể nhìn thấy rốt cuộc vết thương sau lưng của anh ấy trông như thế nào…”

Không biết vết thương sau lưng anh đáng sợ đến mức nào, nó phải lớn hay sâu cách mấy thì máu mới chảy mạnh như thế.

Lê Nhật Linh ôm đầu, cuộn mình trong góc nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chằm ánh đèn cấp cứu trên kia…
“Tất cả đều là lỗi của em, tất cả đều do em sai…
Cô cần cái thứ tự do đó làm gì cơ chứ? Tại sao cô phải quan tấm tới sống chết của Hạ Lan Châu?
Nếu cái lòng thương người ngu xuẩn ấy không nhảy ra vào đúng lúc này thì bây giờ Lâm Quân đã không phải chịu đựng sự đau đớn dày vò thân xác anh và nằm trên bàn mổ.

Hà Dĩ Phong đã lấy máu xong, mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy và có hai y tá cầm bịch máu vừa lấy chạy vào phòng cấp cứu.

Không biết cuối cùng bọn họ đã đứng ngoài căn phòng ấy trong bao lâu thì đèn cấp cứu mới tất.

Tình trạng cực kì nguy hiểm, bê tông cốt thép từ phía sau đâm thẳng vào xương sống và xuyên vào nội tạng, nếu nó đâm sâu thêm chút nữa thì chắc đã không thể cứu lại.

May là anh vẫn bình an.

Lâm Quân được đưa vào phòng bệnh và bác sĩ nói trong vòng tám tiếng anh sẽ tỉnh lại.

Trái tim đang căng thẳng của Lê Nhật Linh được buông lỏng, cả người cô mất hết sức lực.

Hà Dĩ Phong vội vàng đỡ lấy cô: “Lâm Quân vẫn chưa tỉnh lại, bây giờ em ngất xỉu thế này thì vợ chồng hai người lại chia nhau mỗi người một phòng bệnh à?”

Cô nằm chặt lấy áo Hà Dĩ Phong để gắng gượng đứng thẳng dậy: “Tội muốn vào trong với anh ấy”
“Được, tôi sẽ nghĩ cách tìm một chiếc giường nằm ở phòng bên cạnh cậu ấy cho em, em ngủ cùng với Lâm Quân đi?”
Lê Nhật Linh không ngủ cả một đêm rồi, trong mắt cô đầy tơ máu đỏ.

“Cảm ơn”
Để không làm ảnh hưởng đến bệnh nhân thì trong phòng bệnh không được có quá nhiều người, họ chỉ có mỗi mình Lê Nhật Linh vào đó.

Lê Nhật Linh không tìm một cái giường tới đầy thật, cô không muốn làm ồn tới Lâm Quân.

Cô đẩy một chiếc ghế tới và ngồi bên mép giường để làm ấm cho bàn tay đang được truyền dịch lạnh như băng, rồi tựa vào đầu giường nhìn Lâm Quân Cô muốn ở bên cạnh Lâm Quân, muốn tận mắt nhìn thấy anh tỉnh lại và cũng muốn người đầu tiên anh nhìn thấy khi mở mắt ra chính là mình.

Khoảnh khắc Lâm Quân gặp tai nạn cô mới phát hiện ra rằng những thứ cô luôn canh cánh trong lòng cũng không quan trọng đến mức đó.

Có lẽ cô đã muốn quá nhiều, nhưng thay vì mất đi Lâm Quân thì Lê Nhật Linh muốn anh bình yên sống trên đời này.

“Em thấy không, anh thật lòng yêu em đấy…”


Bình Luận (0)
Comment