Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 65



Hạ Huy Thành Lâm Quân nhanh chóng thay bộ quần áo khác, cầm lấy chìa khoá xe đặt ở trên bàn, trông thấy cô đang ngoan ngoãn đứng đợi ở cửa, nhìn bản thân đến ngây người ra: “Còn ngơ ra làm cái gì, cô không thấy đói à!”

“Đói chứ sao không! Chúng mình đi thôi.” Cô giấu đi tâm trạng của mình, nở một nụ cười với anh.”

Khoé môi anh cong lên, giơ bàn tay dày rộng của anh ra nắm tay cô dắt cô cùng ởi ra ngoài Đi chưa được hai bước đã dừng lại, chỉ tay vào khoá mật mã trên cánh cửa, nói với cô rằng: “Mật khẩu mở cửa là ngày sinh nhật của tôi đấy.”

Cô gật đầu không nghĩ ngợi gì, làm ra vẻ mình đã biết điều đó từ trước.

Nhưng anh đâu có dễ dàng bị cô lừa như thế, anh thầm nghĩ rồi cau mày nhìn cô hỏi: “Thế sinh nhật tôi là ngày mấy tháng mấy nhỉ?”


” Ừ thì…” Cô không ngờ Lâm Quân lại hỏi chi tiết đến vậy, lập tức cứng họng không nói được gì. Cô làm sao mà biết được ngày sinh của anh chứ, cô còn đang định quay lại tìm mẹ chồng hỏi nữa kìa.

Anh biết thừa điều đó, ngừng một chút rồi nói với cô: “Nghe cho rõ đây, tôi chỉ nói một lần thôi nhé. Ngày sinh của tôi là hai mươi mốt tháng năm.”

Lê Nhật Linh gật đầu, ” chắc chắn sẽ nhớ kĩ mà.”

“Tốt nhất là như vậy.” Anh kết luận.

Rồi họ cùng nhau đi thẳng đến thang máy di chuyển xuống hầm để xe, Lâm Quân tự mình lái xe đưa cô ởi ăn.

Được cưng chiều như vậy, Lê Nhật Linh cảm thấy rất vui nhưng cũng không kém phần lo sợ. Lần đầu tiên nhận được đối xử tốt như vậy, nếu như bình thường người này cũng mang dáng vẻ như ngày hôm nay, thì có lẽ thời gian mà cô ở cùng với anh cũng đã không khó khăn như vậy.

Thỉnh thoảng Lâm Quân lại liếc nhìn cô qua tấm kính chiếu hậu, trông thấy ánh mắt cứ thay đổi thất thường của cô, anh biết rằng cô đang giấu anh lén suy nghĩ về điều gì đó.

Anh không hiểu được, con người dễ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài như Lê Nhật Linh thì trước đây sao có thể tự tay bỏ thuốc độc, lại còn không để lại một dấu vết nào.

Khi đó, cô giả bộ ngây thơ, không biết, không liên quan dính dáng gì hết trông cứ y như thật vậy.

Nhưng tất cả cũng đã là quá khứ cả rồi, chỉ cần cô ấy cứ ngoan ngoãn như vậy, thì những chuyện trước đây anh có thể không điều tra nữa.


Lâm Quân không hỏi xem cô ấy muốn ăn gì mà lái thẳng xe tới điểm đến.

Chỉ là sau khi bước vào nhà hàng thì lại không tự quyết như thế nữa, anh bảo phục vụ đưa thực đơn cho cô chọn món.

Lê Nhật Linh mở ra xem, chọn lấy hai món rồi im lặng không chọn nữa, dáng vẻ lấy lòng khiến anh phải mở lời.

Lâm Quân rất vừa ý với hành động nhỏ này của cô, vui vẻ cười lớn.

Lâm Quân vậy mà cười rồi, nhưng nó không giống với kiểu cười khẩy, cười khinh chút nào. Nụ cười ấm áp giống như ngày hôm nay, từ trước đến nay thật sự cô chưa từng thấy bao giờ. Lê Nhật Linh ngây người ra, cô hình như chẳng làm gì cả, sao tự nhiên lại trở nên vui vẻ như thế?

Nhà hàng lên món rất nhanh, mùi vị cũng khá ngon, Lê Nhật Linh thật sự đói lắm rồi, thế nên khỏi phải nói, thoáng một cái cô đã ăn xong.

Lâm Quân tính tiền rồi dẫn cô ra ngoài, vô tình đụng phải bọn người Hạ Huy Thành và Hạ Lan Châu.

Hạ Lan Châu cười híp mắt kéo lấy cánh tay của Hạ Huy Thành, nói gì đó trông rất thân mật với Hạ Huy thành, còn vẻ mặt của anh ta thì dịu dàng lắng nghe lời cô ấy nói.

Lê Nhật Linh biết rõ con người Lâm Quân cực kì nhạy cảm với bị cắm sừng, cho dù là một cái liếc nhìn hay lời chào hỏi xã giao cũng đều có thể khiến anh nổi điên lên. Cô chỉ nhìn liếc một cái rồi mau chóng thu ánh mắt lại, làm ra vẻ như không có việc gì xảy ra, quay đầu nhìn về nơi khác.

Đúng như dự đoán, người đàn ông nhỏ nhen bên cạnh “hừ” lên một tiếng.


Cô biết thế nào cũng như vậy, nên đã chủ động khoác tay anh rồi nói nhỏ một câu: “Chúng ta đi thôi.”

Tất nhiên Lâm Quân sẽ không làm theo ý cô muốn, anh cong môi, nhướn mày nhìn cô: “Cô sợ à?”

“Tôi không có.” Cô vỗ ngực khẳng định.

Lâm Quân dừng bước, một tay ôm lấy cô: “Vậy thì cô gấp cái gì chứ? Gặp bạn cũ sao lại không chào hỏi một tiếng chứ?”

Cô không có chút phòng bị nào cứ vậy mà sà vào trong lòng anh, hít một hơi thật sâu. Nếu giống như những gì cô nghĩ, thì bộ dạng lúc này của Lâm Quân chắc chắn là ghen rồi.

Nhưng khi mà người ta biết ghen, thì họ bắt buộc phải có tình cảm với nhau mới được.

Con người Lâm Quân ý hả? Chắc chắc sẽ không có tình yêu là gì, với anh mà nói, chỉ có ham muốn thể xác bên ngoài, chứ không hề biết yêu thật lòng là gì.




Bình Luận (0)
Comment