Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 82



Tin tức mới trong phút chốc ùn ùn kéo đến tràn ngập thành phố Hà Nội, Hạ Lan Châu cũng nhìn thấy tin tức này, cô cười híp mắt gọi điện thoại chúc mừng Lê Nhật Linh.

“Cậu xem, tớ đã nói với cậu rồi, có cơ hội thì nên cưới trước đi rồi yêu sau, vậy mà cậu lại không tin tớ. Có lời tiên đoán và ban phước như thần của tớ, cậu quả nhiên là càng ngày càng hạnh phúc hơn nha. Bà Lâm thật là tốt, đối xử với cậu như con gái ruột thịt, người bình thường sợ nhất là vấn đề con dâu mẹ chồng, nhưng ở chỗ cậu thì nó lại không phải vấn đề, may mà nhờ có cái miệng ngọt của tớ, nói cái gì linh cái đấy.”

“Đúng vậy, cậu quả thực rất lợi hại.”

“Tớ lợi hại như vậy, có phải cậu nên mời tớ ăn một bữa cơm để cảm ơn hay không nha.”

Lê Nhật Linh nhớ tới tình hình của mình, nên từ chối cô ấy: “Lúc khác nhé, gần đây tớ đi đứng không được tiện cho lắm, vẫn là đề sau này bàn tiếp đi.”


“Vậy được rồi, tớ sẽ đợi chân cậu hồi phục lại vậy.” Hạ Lan Châu có chút thất vọng, nhưng không ép buộc cô ấy thêm nữa, sau đó hiểu chuyện tắt điện thoại.

Hoàng Ánh bưng một chén canh bồ câu hầm cho cô: “Nhật Linh, con nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

Nếu như trên thế giới có một cuộc thi dành cho các bà mẹ chồng thì xếp hạng nhất chính là Hoàng Ánh. Từ sau khi bị gãy xương, mỗi ngày Hoàng Ánh đều tìm cách nấu những món canh hầm bổi bổ cho cô, mong cô sớm ngày hồi phục, không muốn đề cho cô phải chịu khổ.

“Mẹ à, là bạn của con gọi tới.”

“Cô gái nhà họ Hạ đấy à?”

“Đi ra ngoài giải sầu một chút cũng được, chứ ở trong nhà buồn bực suốt cũng không tốt đâu.”

“Chân con đi đứng không tiện… Nên vẫn là thôi mẹ ạ.” Từ khi gặp tai nạn xe cộ tới nay, sắp ba tháng rồi cô không hề đi ra khỏi nhà hoạt động, kỳ thực cô cũng cảm thấy buồn bực khó chịu lắm, nhưng không còn cách nào cả.

“Đứa nhỏ ngốc, để mẹ sắp xếp mấy người đi cùng con. Con cứ đi chơi với bạn đi, còn lại để cho bọn họ ở bên ngoài chờ là được, khi không lên xe được thì gọi tài xế ra giúp con. Hơn nữa, con cũng không phải là hoàn toàn không thể di chuyển, chẳng phải là con vẫn còn một chân nữa sao?”

Hoàng Ánh khuyên cô như thế nên khiến cô cũng hơi động lòng.


Mấy tháng này, dưới sự chăm sóc tận tình tỉ mỉ của Hoàng Ánh, chân của cô đã khôi phục lại rất tốt, có thể chậm rãi hoạt động, chỉ là đi lại có chút không tiện mà thôi.

Cô lại gọi điện thoại cho Hạ Lan Châu, hẹn trưa mai gặp nhau ở trung tâm thương mại Phong Minh.

Hạ Lan Châu nhận được điện thoại liền vô cùng vui vẻ nhảy dựng lên rồi hú hét một tiếng, kết quả là không chú ý, suýt chút nữa thì bị trượt chân ngã xuống. May mà có người ở sau lưng đỡ được cô: “Cần thận một chút, làm sao mà lại hấp ta hấp tấp như hồi bé vậy.”

Giọng nói dịu dàng vô cùng quen thuộc đó chính là Hạ Huy Thành.

“Em biết rồi, về sau em sẽ cần thận hơn.”

“Ừm, vậy là tốt rồi.”

Trong điện thoại vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của hai người, sau đó liền tắt máy.

Lúc đầu sau khi về nước được mấy ngày, cô sợ nhìn nhất chính là nhìn thấy Hạ Huy Thành, cũng sợ nghe giọng nói của anh ấy. Bởi vì luôn cảm thấy có lỗi với anh ấy, cô sợ mình không khống chế được cảm xúc của bản thân…

Hiện tại, cô dường như đã nghĩ thông suốt rồi, cô cảm thấy rất bình tĩnh khi nghe thấy giọng nói của anh ấy. Cuộc đời của cô và Hạ Huy Thành đã kết nối với nhau một đoạn thời gian, khi chia tay ba năm trước liền chặt đứt luôn. Cô vẫn luôn không thể khống chế cảm xúc của mình, nó không ngừng quấy phá trong lòng cô, vừa khiến cô sợ hãi vừa khiến cô mong đợi, nhưng nó chẳng qua chỉ là sự không cam lòng của cô, không cam lòng cứ như vậy chia tay anh ấy, cứ như vậy gả cho một người mình không yêu.

Nhưng bây giờ cô còn có cái gì mà không cam lòng?


Người nhà họ Lâm tốt như vậy, nếu cô còn ôm bất kỳ loại cảm xúc gì với Hạ Huy Thành, chỉ người mà cô phải thực sự xin lỗi chính là người nhà họ Lâm.

Ngày thứ hai, Lê Nhật Linh rốt cuộc cũng rời khỏi nhà họ Lâm, đi ra ngoài giải sầu một chút.

Kết thúc tháng ngày đen tối, Hạ Lan Châu đẩy xe lăn của cô ra, đưa cô đến bên cạnh chiếc xe chuyên dùng của nhà họ Lâm, Hạ Lan Châu đỡ cô, rồi để cho tài xê cất xe lăn vào trong xe.

Mặc dù chỉ còn một chân có thể hoạt động, bước đi có chút không tiện, nhưng đứng đợi lên xe thì không phải vấn đề gì quá lớn.

Dưới sự nâng đỡ của Hạ Lan Châu, khi cô chuẩn bị chui vào trong xe, thì bốn phía bỗng nhiên xông ra mấy người.

Có người cầm máy ghi âm, có người cầm camera, có người cầm máy ảnh, chen chúc đi về phía cô.




Bình Luận (0)
Comment