Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 878



Chương 945
“Anh yêu Lê Minh Nguyệt, vậy em phải làm sao?” Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Hạ Linh càng nức nở nghẹn ngào hơn, cô vô cùng muốn giả thích chân tướng của chuyện năm đó.
Cô ấy rất muốn một lần được dũng cảm vì bản thân, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy khiên cô ấy bỗng hiểu được cái gọi là “đời người ngắn ngủi”, con người sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được ngày.
mai đến trước hay là chuyện bất trắc sẽ tới trước một bước.
“Thôi đi Hạ Linh, năm đó chính em là người bỏ đi trước!”

Hạ Dĩ Phong rõ ràng là đã mất kiên nhẫn, anh ta nhíu mày một cái.
Con gái vốn chính là một sinh vật nhạy bén, xuyên qua tròng mắt của anh Hạ Linh có thể nhìn thấy vẻ chán ghét, cô ấy cuối cùng cũng đã hiểu rõ Hà Dĩ Phong không còn yêu mình nữa rồi, sau này cũng sẽ không.

Hà Dĩ Phong yêu Hạ Linh nhìn cô với ánh mắt rất dịu dàng chứ chưa bao giờ dùng vẻ thiếu kiên nhẫn thậm chí là chán ghét này để nhìn Hạ Linh.
Yêu khiến con người ta trở nên thấp kém.

Cô ấy đã từng kiêu ngạo giống như một nàng công chúa trước mặt anh thế nhưng giờ thì sao? Bây giờ sự thảm thương của cô có bày hết ra trước mặt anh thì Hà Dĩ Phong cũng chẳng đau lòng dù chỉ một chút.
Lúc anh đưa cho cô khăn tay khiến cô có một chút ảo.
tưởng, thế nhưng anh lại nói trong lòng anh có người khác rồi chỉ coi cô là bạn bè mà thôi.
Anh ấy đã buông được rồi nhưng bản thân cô thì sao?
Ép sự tủi thân bản thân tích lũy bấy lâu nay xuống lồng ngực đến không cách nào phun ra, không rơi thêm dù chỉ một giọt nước mắt, hiện tại giải thích thì có ích gì, tất cả đều đã muộn rồi.
“Anh đi đi”

Những lời vốn muốn nói khi nói ra miệng đã biến thành ba chữ, hai mắt cô vô thần lạnh nhạt phun ra một câu.
“Hạ Linh..” Hà Dĩ Phong rõ ràng đã bị phản ứng của Hạ Linh làm cho giật mình, dáng vẻ của cô ấy bây giờ giống như: lòng đã nguội như tro, có phải mấy lời anh vừa nói có hơi quá đáng không nhỉ? Hà Dĩ Phong muốn há miệng an ủi thế nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Ra ngoài!” Hà Linh đè xuống tâm tình của mình, cô chỉ tay ra cửa.
Hà Dĩ Phong do dự một chút cuối cùng vẫn đi ra khỏi phòng, thế nhưng anh không rời đi mà ngồi ở liệt ở trên hàng ghế ngoài hành lang, trong lòng cũng buồn phiền không thôi.
“Alo, Minh Nguyệt, ngày hôm nay có lẽ anh sẽ không về đâu.

Chú Vân Hàng xảy ra chuyện, giờ đang ở viện rồi, anh ở đây chăm sóc chú ấy.
“Bị thương hả? Có nghiêm trọng không anh?”
“Vẫn đang hôn mê, trước tiên đừng nói cho Nhật Linh biết tình hình thực thế, em ấy đang không khỏe”
“Ừ em biế Vậy anh nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé, bên ngoài trời lạnh, đừng để bị cảm”
“Ừ em cũng vậy, à nhớ chăm sóc tốt cho Nhật Linh nữa nha”
Nghe được những lời quan tâm của Lê Minh Nguyệt, Hà Dĩ Phong cảm thấy trong lòng ấm lên.


Không phải là anh ta không muốn nói cho Lê Minh Nguyệt rằng bản thân quyết định ở lại là vì không yên tâm để Hạ Linh ở lại đây một mình.
Mà là do anh ta sợ rằng Lê Minh Nguyệt sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Anh ta thực sự muốn yên lành sống đến hết đời với Lê Minh Nguyệt.
Thế nhưng đám người của .Jackson cứ rục rịch muốn ngóc đầu dậy, ai mà biết được bọn chúng sẽ đến bệnh viện để trả thù Lê Vân Hàng hay không.
Mà Hạ Linh chỉ là một cô gái, nhất định không đối phó nổi bọn chúng.
Lâm Quân không trở về vốn đã khiến Nhật Linh không ngủ được, nay mơ hồ nghe thấy Lê Minh Nguyệt nghe điện thoại thế là cô lại ngồi dậy.


Bình Luận (0)
Comment