Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 972



Chương 1048
 
“Cái tội cố tình gây thương thích này cũng không nghiêm trọng” Luật sư Hùng gõ cây bút rồi ung dung mở miệng nói: “Ngoại trừ phải đền bù phí tổn hại danh dự và tổn thất tinh thần ra, cũng cần phải phiền bà Hạ tuổi tác cao vất vả chạy đến đồn cảnh sát vài lần” Hơn nữa với sức ép trong nhà Hà Dĩ Phong, chuyện này e rằng không thể giải quyết một cách dễ dàng như vậy được.
 
Nhưng điều Hà Dĩ Phong muốn không phải là phí tổn thất tinh thần.

Nhà họ Hà bọn họ không thiếu tiền, huống chỉ còn có tập đoàn Lâm Thị.
 

“Chuyện ngày hôm qua là do tôi sai, tôi sẽ mở buổi họp báo để giải thích với mọi người.

Nếu như chủ tịch Phong có gì không vừa lòng thì có thể nổi giận với tôi, đừng làm khó mẹ tôi” Hạ Huy Thành mở miệng nói rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Hà Dĩ Phongm, mặc dù phải chịu thua nhưng anh ấy cũng không có ý sợ hãi gì.
 
“Nổi giận với anh? Anh tưởng anh có thể không đếm xỉa đến sao?” “Hà Dĩ Phong!” Lê Nhật Linh nhanh chóng chạy từ trong xe taxi ra, Lê Minh Nguyệt ở phía sau cô cũng thở hổn hển đi theo.

Cô ấy khoanh tay với Hà Dĩ Phong, tỏ ý mình thật sự không ngăn cản nổi Lê Nhật Linh.
 
Hà Dĩ Phong nhíu này, còn tưởng những lời mà mình dạy Lê Minh Nguyệt có thể giấu diếm được Lê Nhật Linh.

Anh ta cũng không biết Lê Nhật Linh quá đề phòng như vật, mà còn là Lê Minh Nguyệt… Ngốc nghếch quá.
 
“Nhật Linh” Lê Nhật Linh đi đến, ánh mắt của Hạ Huy Thành rơi xuống gương mặt của cô.

Mặt của cô đang bôi thuốc cho nên anh ấy không có nhìn thấy vết sưng tấy trên gương mặt cô vào ngày.
 

hôm qua.

Trong lòng Hạ Huy Thành cũng từ từ chìm xuống.
 
“Vẫn chưa xảy ra chuyện gì chứ?” Lê Nhật Linh nhìn Hạ Huy Thành vài lần, mím môi rồi nhìn về hướng Hà Dĩnh Phong.
 
Hà Dĩnh Phong khoát tay, không còn khí thế hung hăng với người nhà họ Hạ như vừa nãy nữa.

Giọng nói của anh ta cũng trở nên dịu dàng hơn: “Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi không chịu được cảnh em chịu ấm ức, Lâm Quân không ở đây nên tôi và Lê Minh Nguyệt cũng coi như là nhà mẹ đẻ của em” Trái tim vốn vẫn đang vô cùng lo lắng của Lê Minh Nguyệt bị những lời nói xạo của Hà Dĩ Phong làm cho bật cười khúc khích, cô không khỏi liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi biết anh đang lo lắng cho tôi” “Sao lại không lo lắng được chứ?” “Nhưng chuyện này hôm nay thì bỏ đi, tôi cũng không xảy ra chuyện gì cả” Lê Nhật Linh cười.

Không phải là cô muốn buông tha cho mẹ của Hạ Huy Thành, nhưng cô nể mặt Hạ Huy Thành nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
 
Lúc đầu cô sợ Lâm Quân và Hà Dĩ Phong biết chuyện này sẽ không muốn để yên, hơn nữa Lâm Quân vốn có một chút ghen tức đối với Hạ Huy Thành.

Ai biết được sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
 
“Không được!” Hà Dĩ Phong lại lắc đầu kiên quyết từ chối.

 
“Tại sao?” Ánh mắt Lê Nhật Linh liếc về phía mẹ của Hạ Huy Thành, gương mặt bà ta trở nên trắng bệch.

Bà ta nắm lấy tay của Hạ Lan Châu ở bên cạnh, vô thức muốn lùi về phía sau.

Theo như lời nói của luật sự Hùng, tội danh cố tình gây thương tích thì phải nhận hình phạt.
 
Một bà lão như bà ta đến bây giờ đã không chịu nổi cảnh bị hành hạ giày vò, bà ta không thể ăn nổi cơm tù được đâu.
 
Mà Hạ Huy Thành cũng bước lên phía trước: “Tôi tình nguyệt chịu trách nhiệm hoàn toàn chuyện ngày hôm qua.

Mẹ tôi đã lớn tuổi ôi hy vọng chủ tịch Phong sẽ không làm gây khó xử quá về chuyện này”


Bình Luận (0)
Comment