Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 977



Chương 1053
 
Quá đáng sao? Thực sự là quá đáng! Nhưng cô không có cách nào, cô cũng từng mong muốn sẽ làm một người bình thường, hoặc là đó chỉ là một cuộc hôn nhân làm ăn, nhưng giờ cô đã yêu Hạ Huy Thành rồi, mọi chuyện đều đã thành như vậy rồi.
 
Có trách thì chỉ trách cô không giữ nổi trái tim của mình, lại động lòng với cuộc hôn nhân làm ăn này.
 
“Hôm qua con cũng có ở đó, Lê Nhật Linh là do con hẹn ra, cô ấy không có liên quan gì đến Hạ Huy Thành.


Con chỉ là có chút việc, đến muộn một chút, nào ngờ rằng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy” Lê Mỹ Vân lên tiếng giải thích.
 
Đã yêu anh rồi nên cô cũng cố gắng xây dựng hình tượng anh thật tốt trước mặt cha mẹ mình.

Chuyện này dường như là chuyện đương nhiên của mỗi cô gái đối với người mình yêu, ngay cả dù đó là lời nói dối.
 
“Mỹ Vân à! Con thực sự hồ đồ rồi! Con rõ ràng biết cậu ta có ý với Lê Nhật Linh, sao còn sắp xếp cuộc gặp cho hai người họ chứ” Bà Lý càng nói càng tức giận, hơi thở ngày càng dồn dập hơn.
 
“Ấy mẹt Đây là chuyện của con, mẹ đừng quản nữa” Lê Mỹ Vân bị nói đến phiên muộn trong lòng, giọng điệu lập tức khó chịu, cau mày.
 
“Mỹ Vân! Sao có thể nói với mẹ như vậy chứ!” Ông Lý đặt tờ báo trong tay xuống, mắt liếc nhìn Lê Mỹ ‘Vân.

Mặc dù Lê Mỹ Vân từ trước đến giờ vẫn hay nóng nảy, nhưng cũng không được hành xử một cách không biết phép tắc như vậy.
 
“Cái gì mà không phải chuyện của mẹ, mẹ nuôi con lớn ngần này rồi, đủ lông đủ cánh rồi.

Giờ mẹ nói nhiều như vậy không phải là đều vì muốn tốt cho con sao” bà Lý tức giận, khuôn mặt chứa đầy sự ấm ức.

 
“Không cần biết, con không đồng ý hủy bỏ hôn ước này, ngoài Hạ Huy Thành ra con không lấy ai khác đâu” Lê Mỹ Vân tức giận nhìn bà Lý, trong lòng đau khổ nhưng vân cố giữ thái độ cứng rắn.

Ban đầu cha mẹ bắt cô kết hôn, cô không đồng ý.

Giờ bảo cô từ chối cuộc hôn nhân này, cô cũng không đồng ý.

Người phụ nữ khi yêu đều mất lý trí như vậy đấy.
 
Cô quay người bước về phòng, giả vờ như không nhìn thấy gì.
 
Sau lưng cô chỉ còn tiếng than vãn của Bà Lý và tiếng an ủi của ông Lý.
 
Trong lòng cô quặn thắt, thầm hạ quyết tâm, ngỗ ngược lại với cả cha mẹ rồi, nếu như cô không có được Hạ Huy Thành, vậy chẳng phải những chuyện cô đã làm đều trở thành trò cười rồi sao.
 
Tối đó, Hạ Lan Châu bất an đi qua đi lại trong phòng, thi thoảng cô lại nghe ngóng tiếng động bên ngoài.


Hạ Huy Thành đã ra ngoài từ trưa mà giờ vẫn chưa về nữa, như thường lệ thì anh phải đến hỏi tội cô rồi chứ?
 
Sự bất thường này khiến cô càng cảm thấy bất an trong lòng.
 
Cô cầm điện thoại trong tay, cứ đi qua đi lại, sau đó đột nhiên dừng lại, dùng vân tay mở khóa màn hình, lướt đến mục chứa ảnh và xóa những bức ảnh chụp lén ngay lập tức.
 
Sau đó cô mới an tâm chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi.
 
“Cốc… cốc… cốc!” Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch khiến Hạ Lan Châu bất giác rùng mình.
 
“Ai vậy?” Hạ Lan Châu giả vờ như bị đánh thức bởi tiếng gõ, dáng vẻ vội vã hét lên.
 
“Là tôi, mở cửa ra!” giọng nói trầm mang theo chút tức giận, ngoài Hạ Huy Thành ra thì ai trong gia tộc họ Hạ có chất giọng này chứ?


Bình Luận (0)
Comment