Cưng Chiều Ngươi Không Đủ

Chương 30

CHƯƠNG 30

Âm thanh chấn động dần vang, dường như toàn bộ vách núi đều run lên. Phúc Lâm cư tọa lạc trên vách hắc sơn nghiêng ngã, sau một tiếng nổ toàn bộ vách đá liên quan Phúc Lâm Cư ầm ầm rơi xuống khiến đất run núi chuyển.

“Chết tiệt, xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hồng Nương kêu lên: “Võ lâm chánh phái đột kích sao?” Ngẩng đầu nhìn lại, mấy ngọn đèn bão phía trên chợt lóe chợt tắt hoặc đánh vòng, “Người tới một mình, đã nhập cốc, trọng thương mười sáu người, không có tử vong.” Tiêu Hồng Nương niệm ra ám hiệu, mới vừa rồi thất thố không thấy chủ thượng, lúc này bình tĩnh đối Phong Nhã khom người nói: “Chủ thượng, thuộc hạ xin ra ngoài một lát.”

Phong Nhã gật đầu. “Đi đi.”

Tiêu Hồng Nương thi lễ với cả hai rồi xoay người hướng tháp canh trong rừng, đồng thời phân phó thị nữ: “Hương nhi, an bài người trọng thương phía trên cốc, mang huynh đệ đi kiểm tra Ngũ Hành trận một lần nữa, nếu có hư hao lập tức tiến hành tu bổ.” Tiếng vang lớn như thế chỉ sợ đưa tới không ít kẻ nhiều chuyện, không làm tốt công tác phòng bị trước không được.

Phong Nhã nhìn giáo chúng ngay ngắn trật tự tăng cường tuần tra bên trong, hoặc tản ra theo đội hình hỗ trợ lẫn nhau hướng rừng rậm dò tìm âm thầm gật đầu, đối Thanh nói: “Chúng ta cũng đi.”

Thanh nhìn Y Ân cười nói: “Vẫn là để thủ hạ đi thôi.”

Phong Nhã cũng nhìn nó. Đất đá phía trên vách núi không ngừng rơi xuống ầm ầm không dứt. Y Ân thân hình nho nhỏ co rút phía sau Phong Nhã, tay nắm chặt góc áo hắn, bả vai run rẩy theo mỗi lần chấn động. Y nhi đời này trừ bỏ mẫu thân mắng rống chưa từng nghe qua tiếng động lớn như vậy, mặt đất không ngừng run chuyển, cảm giác giống như trời sụp, thật đáng sợ! Nếu không phải Phong Nhã ở bên cạnh, chỉ sợ nó đã sớm lui tới góc nào đó run rẩy.

Phong Nhã cúi người đem Y Ân bế lên nói: “Cùng đi.” So với đem Y Ân để lại đây mang theo bên người vẫn an tâm hơn. Huống hồ lấy năng lực của hắn không tin bảo hộ không được tiểu đông tây này.

Hai người lướt xuyên qua rừng, nghe tiếng đao kiếm đánh nhau phía xa vọng lại Y Ân liền ôm chặt Phong Nhã. Nó từng nghe qua loại âm thanh này, sau đó thì cùng phụ thân tách ra. Đi tới phía trước một chút liền nghe tiếng Tiêu Hồng Nương quát mắng: “Tần Sương Kích, hôm nay vây chết ngươi tại đây, bày trận.”

Tần Sương Kích! Phong Nhã dừng lại, nhìn Y Ân trong lòng rồi đưa nó cho Thanh ôm. “Ở chỗ này, thay ta nhìn nó.”

“Chủ thượng?” Thanh ngạc nhiên tiếp nhận Y Ân, khi kịp phản ứng thì Phong Nhã đã không thấy bóng dáng. Cúi đầu xem Y Ân không tránh không nháo dựa vào hắn liền ôn nhu ôm nó ngồi dưới tàng cây: “Được rồi, chúng ta ở chỗ này chờ.”

Y Ân khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực Thanh, nghe được xa xa tiếng đinh đương kim khí đánh nhau ngày càng dày đặc, tiếng người hô quát, song thủ giấu trong tay áo bất giác nắm chặt lại. Thật lo lắng, nó một chút cũng không muốn cho Nhã đi, chính là. . . . . Y nhi không thể gây thêm phiền toái cho Nhã.

“Tránh ra!” Phong Nhã mũi chân đặt trên nhánh cây phi lên, nhìn thấy rõ ràng Thập Nhị Tinh trận bị đả bại hết thất tinh bát lạc liền quát một tiếng rồi nhanh nhẹn đáp xuống, tất cả đều lui ra nhượng chỗ. Tần Sương Kích phóng lên hướng Phong Nhã xuất kiếm, đinh một tiếng lưỡng đạo dáng dấp tách ra. Tần Sương Kích hai tay cầm kiếm, tóc dài tung bay, ánh mắt mang vẻ không tin nổi cùng kinh hỷ nhìn Phong Nhã. “Nhã? Phải Nhã? Ngươi còn sống?”

Phong Nhã trong tay không biết khi nào đã xuất hiện kim chúc chiết phiến, khuôn mặt lạnh lùng phẫn hận nhìn Tần Sương Kích. “Lâm, Dịch, Sương, không thể tượng tượng được ta còn có ngày gặp lại ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment