Cưng Chiều Ngươi Không Đủ

Chương 45

CHƯƠNG 45

Tiếng bước chân đát đát chạy xa. Y Ân nằm trên mặt đất mở to hai mắt sợ hãi, chống tay ngồi dậy. Làm sao đây. . . . . mẫu thân. . . . . mẫu thân đến đây. . . . .

Chuyện cũ tưởng như đã quên bỗng chốc hiện ra trước mắt. Y Ân vội bịt chặt hai tai, thanh âm mắng chửi sắt nhọn của mẫu thân dường như vang lên, xuyên qua hai tay thẩm thấu tận xương tủy.

Một lần, rồi lại một lần việc nguyền rủa đánh mắng không chút nào che dấu sự chán ghét. Ác mộng ngỡ như qua đi bây giờ đã bắt đầu trở lại. . . . .

Thân thể cứng ngắc theo bản năng trốn xuống dưới thạch bàn dù biết rằng vô ích. Mẫu thân sẽ lập tức tìm thấy, còn có phụ thân. . . . .

Ngày hôm qua có vị tỷ tỷ không cẩn thận làm đau Y nhi, phụ thân liền tức giận nói nàng lần sau không cần tái xuất hiện. . . . . Y Ân run rẩy cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống! Y nhi cắn đệ đệ phụ thân yêu thương nhất, phụ thân không biết sẽ tức giận ra sao! Có hay không nói với Y nhi: ‘Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa’?

Nhã đã không cần Y nhi, nếu ngay cả phụ thân cũng chán ghét, Y nhi cái gì cũng không còn!

Rõ ràng Y nhi đã cố gắng ngoan ngoãn, nhưng sao mọi người vẫn chán ghét Y nhi?

Phong Nhã tay cầm bút lông run run khiến mực nước tích lạc trên mặt giấy Tuyên Thành (loại giấy dùng để viết chữ, vẽ tranh ở thời cổ, xuất hiện từ thời nhà Đường) trắng nõn. Phiền não đem bút lông thảy đến giá bút, Phong Nhã nhanh chóng đi ra ngoại thính. Mặc kệ! Ba ngày đã là cực hạn của hắn, tiểu đông tây sợ cũng được, tức giận cũng tốt, hắn trước tiên phải ôm nó cắn vài cái rồi nói sau! Nếu vẫn cứ như vậy tránh mặt hắn nhất định sẽ tương tư đến phát điên!

Vừa bước ra đại môn thì đụng phải một người. Người nọ hiển nhiên đứng chờ đã lâu, tà tà dựa vào cửa nhìn hắn, khóe miệng lạnh lùng gợn lên, trào phúng nói: “Sao? Cắn rứt xong rồi?”

Phong Nhã hừ một tiếng, nhanh lướt qua lại bị hắn dùng chân chặn ngang cửa. “Có chuyện tìm ngươi.”

Phong Nhã dừng lại, lui về sau vài bước ý bảo có chuyện gì thì nói mau. Tần Sương Kích thu chân, đứng trước mặt hắn nói: “Ta muốn đập ngươi.” Dứt lời thì vọt người tới trước, Phong Nhã không kịp đề phòng nên bị trúng một quyền, cả người ngã sấp ra sau, xô ngã cả thư trác.

“Mẹ nó, ngươi điên hả?” Phong Nhã xoay người nhảy lên, tức giận mắng rồi vung ta đánh về phía hắn. Hai người không dùng nội lực, cũng không sử dụng chiêu thức, quyền cước qua lại nếu nói là cao thủ so chiêu không bằng nói phường vô lại đánh nhau còn giống hơn. Ảnh vệ ngay lúc Tần Sương Kích động thủ đã lập tức vây quanh, có chút ngạc nhiên xem hai đại nam nhân võ công cái thế giờ không khác gì trẻ con ẩu đả, xác định đánh như thế mười ngày nửa tháng cũng không gặp nguy hiểm gì thì một người trong số đó phất tay, tất cả ảnh vệ lại lui về chỗ tối.

Ảnh vệ lui ra không lâu hai người cũng đình chỉ đánh nhau, sóng vai ngồi trong thư phòng hỗn loạn như vừa bị lốc xoáy quét qua thở hỗn hển. Phong Nhã chửi nhỏ: “Ngươi hôm nay phát điên cái gì?”

“Không có việc gì, đột nhiên muốn đánh ngươi thôi.” Tần Sương Kích đứng dậy phủi phủi vạt áo, nhấc chân muốn đi lại bị Phong Nhã giữ chặt, khẩn trương hỏi: “Có phải Y nhi xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không có gì.” Tần Sương kích phủi tay hắn ra lạnh nhạt nói: “Bất quá nghĩ người nào đó không cần nó nên có trộm khóc vài lần.”

Phong Nhã nghe mà lòng nhói đau. Tưởng tượng tiểu đông tây bộ dáng đáng yêu, sợ hãi trốn ở góc phòng khóc, nhịn không được muốn ôm nó hung hăng hôn vài cái cho đến khi nở nụ cười, cũng như muốn cắn vài cái thật mạnh để có thể nghe tiếng khóc nhu thuận của nó.

Vừa nghĩ tới đó chân đã nhanh chóng chạy đến Thính Phong Lâu. Hai ngươi đi chưa được mấy bước thì ảnh vệ đột nhiên xuất hiện. Ảnh vệ nửa quỳ trên mặt đất hướng Phong Nhã dập đầu rồi vội vàng la lên: “Thiếu chủ xảy ra chuyện, Thanh điện hạ thỉnh chủ thượng lập tức đến Thính Phong Lâu.”

Ảnh vệ vừa mới nói thiếu chủ gặp chuyện thì Phong Nhã đã không thấy bóng dáng. Thiếu chủ ở đây hiển nhiên là Y Ân. Vì không biết Y nhi từ khi nào lại thành Thiên Điện thiếu chủ nên Tần Sương Kích phản ứng hơi chậm nửa nhịp, sau lấy lại tinh thần cũng vội vàng đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment