Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 69

Động tác của Cảnh Vân Chiêu rất nhanh, các bạn học còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Tưởng Hạ ôm bụng khom người kêu đau rồi.

Mà vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu lạnh dọa người, vung mạnh tay một quyền, sau đó cô nhấc chân hung hăng đánh xuống trên lưng của Tưởng Hạ, trong nháy mắt, Tưởng Hạ "Rầm" một tiếng nằm trên đất, vội vàng bò cách xa chân Cảnh Vân Chiêu, cả người hết sức nhếch nhác lăn lông lốc mấy vòng, con ngươi đều muốn trợn lên.

"Cảnh Vân Chiêu, có phải bạn điên rồi hay không hả!" Tưởng Hạ đau mở miệng trách móc, hung hăng mắng một tiếng.

"Tôi nhẫn nhịn bạn đã lâu rồi Tưởng Hạ à, hôm nay tôi nói cho bạn biết, nhẫn nại của tôi là có giới hạn!" Ánh mắt Cảnh Vân Chiêu hung dữ, bước tới mấy bước, một giây kế tiếp hướng về phía bụng của cậu ta, vừa hung hăng đạp một cái!

Trong nháy mắt, quanh thân mấy bạn học nhìn trợn tròn mắt.

Cảnh Vân Chiêu cũng rất có danh tiếng về phương diện đánh nhau, cũng là rất lợi hại, trước đây Lữ Giai tìm ba anh họ cũng không có thể thắng được, bọn họ cũng đều nghe nói qua!

Vì vậy một chốc lát này, ai dám lên trước khuyên can!?

Nhất là bên cạnh Cảnh Vân Chiêu còn có Tiêu Hải Thanh tham gia náo nhiệt, vừa thấy Cảnh Vân Chiêu động thủ thì không nhịn được, đi lên nắm hai chân của Tưởng Hạ, sức lực kia quả thật kinh người.

"Như vậy mới có thể ói ra chứ!" Tiêu Hải Thanh cười ngông cuồng, trong lòng vui vẻ.

Hai người phối hợp, không chỉ trong chốc lát, đầu óc của Tưởng Hạ đã bắt đầu đầu choáng váng muốn nôn mửa, trong bóng tối, mọi người bao quanh chợt nghiêng người cách xa cậu ta mấy bước.

Cảnh Vân Chiêu thở ra một hơi, sửa sang lại quần áo một chút, vẻ mặt khôi phục nhẹ nhàng, thật giống như 1 giây trước cũng không có xảy ra chuyện gì.

Một bên, Lê Thiếu Vân lộ ra ánh mắt kinh ngạc, chà xát tay, thưởng thức nhìn về phía Cảnh Vân Chiêu dựng lên một cây ngón tay cái.

"Công phu không tệ, học ai thế?" Lê Thiếu Vân sáp đến tò mò hỏi.

Cảnh Vân Chiêu liếc anh một cái, phủi bụi bặm như có như không trên người: "Thấy vật bẩn phản ứng tự nhiên, không có công phu gì."

Lê Thiếu Vân hé miệng, cười mê người, trong nháy mắt khiến mấy nữ sinh bên cạnh không nhịn được mặt đỏ lên, cố tình chính anh không có phát hiện, vẫn cười như hoa đào: "Hôm nay nhờ có em phản ứng kịp thời cứu chữa nữ sinh kia, miễn phiền toái đến khách sạn Hương Hải chúng tôi, vì biểu đạt cám ơn, tôi mời em ăn một bữa cơm thế nào?"

Lông mày Cảnh Vân Chiêu nhíu lại: "Không cần."

Cô cảm thấy Lê Thiếu Vân này có một khuôn mặt thật hoa đào, tốt nhất vẫn là cách khá xa một chút.

So với bây giờ, ánh mắt mấy bạn học nữ trợn trắng mắt tại chỗ rồi, cũng không phải là đang quyến rũ người chưa thành niên phạm tội sao?

Ánh mắt Lê Thiếu Vân tối lại, quan sát Cảnh Vân Chiêu, cảm giác người nữ học sinh này và những người khác không là một kiểu, hoặc là nói, có loại vô cùng lão luyện thành thục, hơn nữa công phu này cùng với khí độ, không quá giống một người bình thường, để cho anh không nhịn được nghĩ muốn tìm hiểu một chút.

Chỉ là Cảnh Vân Chiêu vừa mở miệng từ chối, Lê Thiếu Vân cảm thấy nên tỉnh táo thêm một chút.

Cũng cảm thấy mình mới vừa cảm thấy rất là khó hiểu, thân phận trước kia, đặc biệt anh cũng gặp rất nhiều người, mà nữ sinh trước mắt chỉ là cô bé mười lăm mười sáu tuổi còn chưa phát triển, còn không đến mức để cho anh tò mò chứ?

Lập tức, dẹp ý nghĩ.

Lúc này Tưởng Hạ ói không sai biệt lắm, gian nan bò dậy từ dưới đất, oán hận nhìn Cảnh Vân Chiêu.

"Lớp trưởng, bạn đã ói mấy thứ ói ra rồi, lúc trước chuyện này cũng rõ ràng rồi, dĩ nhiên nếu như bạn cảm thấy thân thể không thoải mái, sau lưng chính là bệnh viện, tùy bạn đi kiểm tra, chỉ là sắc mặt này của bạn, cũng không phải chuyện gì lớn, nếu bạn giả dối thật sự nói sai lời tôi nói, tôi không ngại bồi thường chút tiền, nhưng sau này ban đêm gió lớn lại độc đi đường làm phiền bạn cẩn thận một chút, gặp phải cái gì lưu manh. . . . . . Vậy coi như không xong." Cảnh Vân Chiêu không lo lắng mở miệng, không sợ hãi chút nào.
Bình Luận (0)
Comment