Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 1

Bắc Thành, mùa thu.

 

Buổi tối, ngoài cửa sổ đang đổ mưa, tiếng mưa rơi trên kính đặc biệt chói tai, nhiệt độ cũng dần chuyển lạnh, trên đường hiếm có người qua lại.

 

Khác với bên ngoài, bên trong trung tâm thương mại GFS đang diễn ra một sự kiện làm đẹp long trọng.

 

Không khí giữa sảnh náo nhiệt, ánh đèn lộng lẫy, thiết kế đầy phong cách, chiếu rọi lên những sản phẩm đang được trưng bày trên quầy mà không khiến người ta cảm thấy chói mắt.

 

Còn có tiếng nhạc thư giãn du dương, êm tai, cũng không quá ồn ào.

 

Bên trong rất đông người, không ít hot face và nghệ sĩ đều đang hoạt động trong đó, trò chuyện vui vẻ.

 

Nhạc Nịnh bị cảm, đầu hơi đau. Lúc phần chính của sự kiện kết thúc, cô liền tìm một góc khuất để ngồi chờ.

 

Mới ngồi xuống chưa đến mười phút, Nguyễn Thu đã cầm hai ly rượu vang đỏ đi từ phía bên kia tới.

 

“Sao cậu lại trốn một mình ở đây?” Cô nàng đưa một ly cho Nhạc Nịnh.

Nhạc Nịnh nhận lấy, đặt sang một bên: “Đau đầu.”

 

Nghe vậy, Nguyễn Thu lo lắng nhìn cô: “Vẫn chưa khỏi cảm à?” “Ừm.” Cô bị cảm mấy hôm rồi, lúc này giọng mũi vẫn còn hơi nặng. “Vậy hay là về trước đi?”

Nguyễn Thu nói: “Dù sao sự kiện cũng vào phần hậu trường rồi, có thể đi được rồi đó.”

 

Nhạc Nịnh lắc đầu, nhấp một ngụm rượu nói: “… Cậu quên rồi à, lát nữa tớ còn có một buổi phỏng vấn.”

 

Nguyễn Thu: “…” Thật sự là quên mất.

Nhạc Nịnh là beauty blogger nổi đình nổi đám mấy năm gần đây, tuy chỉ là một vòng tròn nhỏ người biết đến, nhưng độ nổi tiếng vẫn rất cao.

 

Cô vào nghề chưa đến hai năm, số lượng fan trên Weibo, Bilibili và Tiểu Hồng Thư đều đã lên đến hàng triệu.

 

Quan trọng hơn là, fan của cô trước nay đều rất năng động, chỉ cần là đồ vật cô giới thiệu thì không có món nào không cháy hàng.

 

Cũng chính vì thế, Nhạc Nịnh được không ít nhãn hàng mời hợp tác.

 

Sự kiện hôm nay chính là của một nhãn hàng thường xuyên hợp tác, Nhạc Nịnh không chỉ tham dự mà còn trở thành một trong những người đại diện tuyên truyền cho sự kiện lần này, sau đó còn có một buổi phỏng

 

vấn, để quảng bá mạnh mẽ hơn cho nhãn hàng, đồng thời cũng coi như là một phúc lợi tri ân fan, sẽ có một vài câu hỏi riêng tư.

 

Nguyễn Thu hết cách: “Vậy tớ đi rót cho cậu cốc nước nhé?” Nhạc Nịnh lắc đầu: “Không cần đâu, tớ nghỉ một lát là được.”

Hàng mi cong vút của cô run rẩy, vì không khỏe nên khuôn mặt nhỏ nhắn dù đã trang điểm cũng trắng hơn bình thường vài phần, giống như một tiểu mỹ nhân ốm yếu, yếu đuối đáng thương.

 

Nguyễn Thu không hề khoa trương chút nào.

 

Nhạc Nịnh sinh ra đã xinh đẹp, da trắng lạnh, mặt trái xoan, mắt hạnh vừa to vừa tròn, khiến cô trông vừa trong sáng vừa quyến rũ.

 

Vì từ nhỏ học múa, dáng ngồi thẳng hơn người bình thường rất nhiều, lúc này mặc lễ phục trễ vai, chiếc cổ thiên nga thon dài và xương quai xanh tinh xảo, đặc biệt thu hút sự chú ý.

 

Giơ tay nhấc chân còn có chút phong vị cổ điển, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.

 

Nguyễn Thu nhìn chằm chằm một hồi lâu, có chút mê mẩn.

 

Rõ ràng cô đã nhìn mười mấy năm rồi, nhưng mỗi lần xem đều có cảm giác kinh diễm khác nhau.

 

Nguyễn Thu lấy lại tinh thần: “Vậy được rồi, có chuyện gì thì cậu gọi tớ ngay nhé.”

 

Nhạc Nịnh vừa định nói chuyện, điện thoại đặt trên bàn liền rung lên một cái, lại còn liên tục.

 

Nhạc Nịnh nhướng mày, người sẽ nhắn tin cho cô như vậy chỉ có vài người.

 

Trong đó một người đang ở ngay bên cạnh.

 

Nguyễn Thu cười một tiếng: “Là Nhạc Lạc phải không?”

 

Nhạc Lạc là em họ của Nhạc Nịnh, mới lên lớp 12. Cậu nhóc rất thích bám dính lấy Nhạc Nịnh, có chuyện gì không tìm ba mẹ mà luôn tìm Nhạc Nịnh đầu tiên.

 

Hai người tuy là chị em họ, nhưng không khác chị em ruột là mấy. Nhạc Nịnh không nói gì, mở khóa điện thoại.

“Là nó.”

 

Nguyễn Thu cười, ngồi xuống đối diện cô: “Nói gì thế? Hôm nay thứ sáu, nghỉ học về nhà rồi à.”

 

Nhạc Nịnh mở tin nhắn ra, xem xong thì nhíu mày.

 

Nhạc Lạc: 【 Chị ơi, chị hỏi giúp em chưa. Học trường cảnh sát tốt hay trường quân đội tốt hơn ạ? 】

 

Nhạc Lạc: 【 Trường cảnh sát thì trường nào tốt hơn? Chị xem giúp em chưa. 】

 

Nhạc Lạc: 【 Chị đang ở đâu thế, em qua đón chị, tối nay em ngủ nhà chị nhé. 】

 

 

Nguyễn Thu nhìn vẻ mặt này của cô, có chút bất ngờ: “Nói gì vậy?” Nhạc Nịnh đưa điện thoại cho cô nàng xem.

Xem xong, Nguyễn Thu bật cười.

 

“Nhạc Lạc còn có ý định này cơ à?” Cô nàng cười trêu chọc: “Nhìn không ra nha, thằng bé này rốt cuộc là muốn làm quân nhân hay cảnh sát đây?”

 

Nhạc Nịnh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đưa ra một đáp án: “Đại khái là muốn phục vụ nhân dân.”

 

Nguyễn Thu bật cười thành tiếng.

 

Nhạc Nịnh cũng cười theo, tâm trạng tồi tệ do bị cảm cũng tốt hơn vài phần.

 

Cô nói: “Thằng bé gần đây xem không ít tin tức xã hội, khí chất thiếu niên hừng hực, muốn đòi lại công lý cho người bị hại, sớm ngày bắt được tội phạm.”

 

Nguyễn Thu cứng người, lại có chút không biết nên khen Nhạc Lạc có dũng khí hay là khen thằng bé bốc đồng thì đúng hơn.

 

Cô nàng nghĩ nghĩ, khẽ giọng nói: “Nhưng nói thật, gần đây tin tức xã hội đều quá tàn khốc.”

 

Nhạc Nịnh gật đầu.

 

Gần đây bất kể là trên TV hay trên Weibo, đều xuất hiện rất nhiều tin tức không nỡ nhìn thẳng.

 

Án h**p dâm, án mạng, còn có đủ loại vụ án lỡ tay giết người vì những lý do vớ vẩn, vụ nào cũng khiến người xem tê cả da đầu, không dám tưởng tượng.

 

Hai người trò chuyện, Nhạc Nịnh có chút đau đầu: “Tớ biết hỏi ai xem trường cảnh sát tốt hay trường quân đội tốt bây giờ?”

 

Nguyễn Thu cười ở bên cạnh, đột nhiên, mắt cô nàng sáng lên. “Vào nhóm chat cấp ba ấy.”

Cô nàng nói: “Tớ nhớ không lầm thì bạn học cấp ba của chúng ta hình như có mấy người tốt nghiệp xong vào trường cảnh sát với trường quân đội đó, cậu có thể hỏi thử xem, nhưng cụ thể là ai thì tớ không nhớ rõ.”

 

Nhạc Nịnh dừng một chút, mơ hồ nhớ tới một người ——

 

Thiếu niên mặc đồ thể thao, cao hơn bạn bè cùng trang lứa một chút, có khí thế hơn một chút, có cảm giác giữa độ thiếu niên và người trưởng thành.

 

Anh với khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, chạy từ sân bóng xuống, tùy ý lấy chiếc khăn sạch bên cạnh lau mồ hôi, lúc nhìn thấy Nhạc Nịnh, khóe môi nhếch lên, kéo dài giọng điệu: “Em gái khóa dưới, lại đến đưa nước cho anh à?”

 

Chữ “lại”, vừa nhấn nhá vừa trêu ghẹo, đầy vẻ lưu manh. Mọi người xung quanh hò hét, huýt sáo.

Nhạc Nịnh xấu hổ muốn chạy, nhưng vẫn đưa nước qua, thiếu niên nhìn lướt qua, giọng nói trong như suối nguồn, ngữ điệu lười biếng: “Cảm ơn nhé, anh không cần.”

 

“…”

 

“Nịnh Nịnh?”

 

Tiếng gọi bên tai làm Nhạc Nịnh hoàn hồn, cô mím môi dưới, theo bản năng cầm ly rượu bên cạnh đưa lên miệng uống, để trấn tĩnh, lời nói hàm hồ: “Vậy à, tớ quên rồi.”

 

Nguyễn Thu: “…”

 

Cầm lấy điện thoại, Nhạc Nịnh dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Thu.

 

Nguyễn Thu ngầm hiểu, chủ động nói: “Để tớ hỏi cho.”

 

Tính cách Nhạc Nịnh tương đối kiểu người lạ chớ lại gần, ngoài hai người bạn thân là Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ ra, cô không quá thân thiết với phần lớn bạn học trong lớp.

 

Cũng có thể là vì thời cấp ba quá nhiều nam sinh thích cô, dẫn đến sự ghen ghét của các bạn nữ, mọi người cũng đều không thích nói chuyện với cô.

 

Nguyễn Thu mở nhóm chat lớp ra, ném câu hỏi vào, rất thành thạo mà gửi một bao lì xì.

 

Lập tức, phần lớn người trong nhóm đều xuất hiện.

 

Giữa vô vàn câu trả lời, Nhạc Nịnh vô tình thấy được tên của mình…

 

Là ủy viên văn nghệ lớp họ, Dương Thanh Thanh trả lời: 【 Hỏi cái này á? Nguyễn Thu cậu không phải thân với Nhạc Nịnh lắm sao, hỏi cậu ấy

đi, đàn anh Chu Nhiên mà cậu ấy từng yêu thầm trước đây không phải tốt nghiệp trường cảnh sát hình sự sao, nghe nói bây giờ ở phân cục rất có tiếng tăm, vụ án mạng gần đây hình như anh ấy đang phụ trách điều

tra đó. 】

Ủy viên văn nghệ nói xong đoạn này, dường như cảm thấy chưa đủ, lại đâm thêm một nhát vào tim Nhạc Nịnh.

 

【 Đúng rồi, Nhạc Nịnh bây giờ tìm được đối tượng chưa, không lẽ vẫn còn nhớ nhung đàn anh Chu đấy chứ? 】

 

Nhạc Nịnh: …

 

Nhớ nhung em gái nhà cậu ấy!

 

Gương mặt trắng nõn của Nhạc Nịnh bị hai đoạn tin nhắn này làm cho tức giận, cô cầm lấy điện thoại, vừa định đáp trả lại, điện thoại đã bị Nguyễn Thu giật lấy.

 

“Bình tĩnh bình tĩnh.”

 

Nguyễn Thu nhìn cô: “Cậu không phải sợ nhất người khác đến add WeChat cậu sao, cậu mà gửi tin nhắn ra ngoài bây giờ, không sợ đám

 

con trai trong lớp lại đến làm phiền cậu một lượt à?” Lời này là có căn cứ.

Nguyễn Thu thêm Nhạc Nịnh vào nhóm, sau đó —— đám con trai trong lớp cả có người yêu lẫn chưa có đều ùn ùn gửi yêu cầu kết bạn cho Nhạc Nịnh.

 

Nhạc Nịnh không đồng ý một ai, bị chê là máu lạnh, không thân thiện.

 

Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ chỉ có thể nói trong nhóm là cô không thích dùng WeChat, về cơ bản đều không online, chỉ là một nick clone (chết), mọi người lúc này mới thôi ý định.

 

Hôm nay tin nhắn này mà gửi đi, chẳng phải là lộ tẩy sao.

 

Nguyễn Thu nhìn sắc mặt lạnh tanh của cô, vội vàng nói: “Đừng gấp, để tớ giúp cậu chửi cậu ta, lâu như vậy không gặp, con nhỏ Dương Thanh Thanh này sao vẫn đáng ghét như vậy.”

 

Nguyễn Thu: 【 Nhạc Nịnh nhà bọn tớ bận lắm, chút chuyện nhỏ này không thể làm phiền cậu ấy được. 】

Nguyễn Thu: 【 Còn nữa, cái gì gọi là nhớ nhung đàn anh Chu Nhiên, Nịnh Nịnh nhà bọn tớ yêu thầm anh ta lúc nào, đó là công khai theo đuổi được chưa! 】

Nhạc Nịnh nhìn tin nhắn trong nhóm: …

 

Cô liếc sang người bên cạnh đang chửi hăng say, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hôm nay các cậu định nhân lúc tớ ốm, muốn lấy mạng tớ phải không?”

 

Nguyễn Thu ngớ người, chớp chớp mắt: “Nhắc đến đàn anh Chu Nhiên thôi mà, đã đòi mạng cậu rồi?”

 

Cô nàng trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên: “Không thể nào, cậu thật sự vẫn còn nhớ nhung đàn anh Chu Nhiên à?”

 

Nhạc Nịnh nghiến răng: “Ai nhớ nhung anh ta?”

 

Cô tức giận nói: “Tớ đến cả mặt mũi anh ta bây giờ trông thế nào cũng quên mất rồi, ai thèm nhớ nhung.”

 

Nguyễn Thu bị mắng đến tiu nghỉu, vội vàng gật đầu: “Ờ ờ, không nhớ nhung là tốt rồi.”

 

Một lát sau, cô nàng không yên tâm hỏi: “Nếu cậu thật sự còn nhớ nhung, tớ đi xin phương thức liên lạc cho cậu nhé?”

 

Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm cô nàng, hít sâu một hơi nói: “Tớ thà nhớ nhung con chó hoang ven đường, cũng sẽ không nhớ nhung anh ta.”

 

Nguyễn Thu: “… Cậu đừng có mà tự vả mặt đấy nhé.”

 

Nhạc Nịnh lườm cô nàng một cái, Nguyễn Thu lập tức im miệng. Đúng là kiêu ngạo, còn không cho nói.

Sau khi Nguyễn Thu chửi xong Dương Thanh Thanh, Dương Thanh Thanh im lặng một hồi lâu, lúc xuất hiện trở lại thì ném ra một đoạn video.

 

Dương Thanh Thanh: 【 Nói thật, nếu không phải tớ sắp kết hôn, tớ nhất định phải cua bằng được đàn anh Chu Nhiên. 】

Chỉ một lát sau, phía dưới liền có rất nhiều bạn học phụ họa: 【 Vãi chưởng vãi chưởng, đây là đàn anh Chu Nhiên sao? Đẹp trai quá đi mất.

【 A a a a a a đây mẹ nó là đại soái ca mà! 】

【 Vãi, tớ thích gu này, cảm giác bao nhiêu năm trôi qua,đàn anh Chu Nhiên không những không bị lệch đi chút nào, ngược lại càng ngày càng có sức hút. 】

【 A a a a tôi chết mất, hình tượng người đàn ông tôi yêu nhất đây rồi.

Dù đã tốt nghiệp đại học, phụ nữ mà nổi điên lên thì cũng chẳng liên quan gì đến đàn ông.

 

Trong nhóm đủ loại bình luận lộ liễu trồi lên.

 

Nguyễn Thu cẩn thận liếc nhìn Nhạc Nịnh, thấp giọng hỏi: “Chúng ta cũng xem thử nhé?”

 

Nhạc Nịnh lạnh mặt: “Có gì hay mà xem.” Nguyễn Thu: “Cậu không xem thì tớ xem.” Nhạc Nịnh: “…”

 

Cô dừng một chút, vén mái tóc dài xoăn lại nói: “Vậy tớ sẽ cố xem thử vậy.”

 

Nguyễn Thu nhìn bộ dạng này của cô, thực sự có chút muốn phàn nàn.

 

—— Đúng là làm khó cậu xem đấy.

 

Cô nàng mở video lên, video quay cũng khá rõ ràng, ban đầu màn hình hơi rung lắc, vài giây sau thì ổn định lại.

 

Trong video, người đàn ông mặc áo đen quần đen, dáng người thẳng tắp, vai rộng chân dài, tỉ lệ cơ thể quả thực có thể nói là tuyệt đỉnh.

 

Động tác của anh nhanh nhẹn, một tay vượt qua lan can, vững vàng đáp xuống trước ống kính.

 

Ống kính quay cận cảnh, khuôn mặt người đàn ông lộ rõ ra.

 

Ngũ quan lập thể, tinh xảo cương nghị, mày hơi nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm nửa khép, khiến người ta không nhìn rõ được suy nghĩ nơi đáy mắt anh.

 

Một lát sau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền ra từ trong video.

 

Anh nói với người đang quay phim một câu: “Tắt đi, xóa đi.”

 

Lời ít ý nhiều, giọng nói thiên trầm, trước sau như một lạnh lùng, nhưng thêm phần trầm ổn, bớt đi chút lưu manh.

 

Nguyễn Thu không nhịn được, xem đi xem lại mấy lần.

 

Nhạc Nịnh không khoa trương như vậy, xem một lần liền dừng lại.

 

Một lát sau, Nguyễn Thu ngồi xổm bên cạnh phát ra một tiếng cảm khái: “Nói thật, năm đó sao cậu lại không cua được người ta thế nhỉ.”

 

Nguyễn Thu nhìn cô từ trên xuống dưới, đưa ra câu hỏi xoáy vào tâm hồn: “Năm đó cậu… vừa trong sáng vừa xinh đẹp, lại còn hơi chút e thẹn, trêu một cái là mặt đỏ, sao đàn anh Chu Nhiên lại không thích nhỉ?”

 

Đàn ông không phải đều chuộng gu này sao.

 

Nói rồi, Nguyễn Thu đột nhiên nghĩ tới một điểm mấu chốt.

 

“Đúng rồi, đến giờ cậu vẫn chưa nói cho bọn tớ biết, rốt cuộc đàn anh Chu Nhiên đã từ chối cậu như thế nào.”

 

Nhạc Nịnh: “…”

 

Cô nhìn ánh mắt hóng chuyện của Nguyễn Thu, nhấp một ngụm rượu: “Thật sự muốn biết à?”

 

Nguyễn Thu: “Đương nhiên muốn!”

 

Nhạc Nịnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhớ lại cảnh tượng mình bị từ chối năm đó, thực sự có chút khó nói thành lời.

Nguyễn Thu nhìn cô chằm chằm, sốt ruột nói: “Cậu mau nói đi.” Nhạc Nịnh “Ồ” một tiếng, lập tức đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống

Nguyễn Thu, bắt chước động tác của Chu Nhiên năm đó, giọng nói hơi lạnh: “Lớp 10?”

 

Nguyễn Thu mặt mày ngơ ngác nói: “… Ừm?”

 

Nhạc Nịnh gật đầu, ánh mắt lướt qua cô một cái, mặt không biểu cảm nói: “Quá nhỏ.”

 

Nguyễn Thu: “…”

 

Cô nàng dừng lại, tầm mắt dừng ở một vị trí nào đó trên người Nhạc Nịnh, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cho nên đây là… lý do mấy năm nay cậu nỗ lực nâng ngực?”

 

Nhạc Nịnh: “???”

 

Bình Luận (0)
Comment