Sau khi bao cát được buộc chắc chắn, Nhạc Nịnh cũng lạnh mặt không thèm để ý đến Chu Nhiên.
Buổi huấn luyện bắt đầu, Nhạc Nịnh đương nhiên tụt lại phía sau cùng, cô chậm rì rì, thật sự có chút muốn xỉu.
Bên cạnh vẫn luôn có người, Nhạc Nịnh dù muốn không chú ý cũng khó.
Bước chân của người đàn ông rõ ràng rất lớn, nhưng cố tình… lại có thể duy trì khoảng cách ngang bằng với cô.
Chạy được một lúc, Nhạc Nịnh thật sự không nhịn được nữa. “Anh chạy bên cạnh tôi làm gì?”
Chu Nhiên liếc cô: “Vẫn chịu được chứ?”
Nhạc Nịnh lườm anh: “Sao hả, bây giờ mới hỏi anh không thấy hơi muộn sao?”
Chu Nhiên im lặng.
Nhạc Nịnh lẩm bẩm: “Chu Nhiên, chuyện này anh làm có phải quá đáng lắm không, hỏi cũng không hỏi tôi một tiếng đã đăng ký cho tôi rồi?”
Nghe vậy, Chu Nhiên dừng lại một giây, cũng không nói ra câu “Tôi đã hỏi em rồi”.
Anh cúi đầu nhìn Nhạc Nịnh, vì nắng gắt lại thêm vận động, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, nhưng dù vậy, vẫn xinh đẹp rạng ngời.
Anh liếc nhìn, rồi thu hồi ánh mắt: “Chịu không nổi thì đi nghỉ ngơi đi.” “Tôi chịu được.”
Tính cách Nhạc Nịnh từ nhỏ đã khá cứng rắn, không muốn chịu thua. Đã đến đây rồi thì cô sẽ kiên trì làm cho xong.
Sau khi bài tập chạy mang vật nặng kết thúc, Nhạc Lạc cũng mệt đến mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
“Chị, chị không sao chứ?” “Ừm.”
Nhạc Nịnh lúc này mệt không muốn nói chuyện, ngay cả bao cát cũng là Nhạc Lạc giúp cô tháo xuống.
“Đi ăn cơm.”
Hai người đi theo đoàn người vào nhà ăn, cũng giống như Nhạc Nịnh tưởng tượng, mọi người đều đặc biệt nghiêm túc, dù là ăn cơm cũng vậy.
Nhạc Nịnh không có khẩu vị gì, định lấy chút đồ ăn thanh đạm rồi tìm chỗ ngồi, còn chưa tìm được, cách đó không xa đã có tiếng gọi: “Cô Nhạc, qua bên này đi.”
Nhạc Nịnh ngẩng đầu nhìn, là Bành Cảnh Sơn. Bên cạnh… còn có Chu Nhiên.
Cô dừng lại một chút, lập tức đi qua.
Hai người ngồi xuống, Bành Cảnh Sơn liền nhìn khay đồ ăn của cô cười: “Ăn có chút này thôi à?”
Nhạc Nịnh gật đầu: “Không có khẩu vị lắm.”
“Buổi sáng mệt quá rồi phải không.” Bành Cảnh Sơn nói: “Nhưng đây là cường độ đã giảm nhẹ rồi đấy.”
Anh nói thẳng: “Nếu hôm nay hai người không đến, đám tân binh kia không được nhẹ nhàng như vậy đâu.”
“Cái gì?”
Nhạc Lạc trợn tròn mắt, không thể tin hỏi: “Cường độ hôm nay là đã giảm nhẹ rồi ạ?”
“Đúng vậy.”
Bành Cảnh Sơn cười cười: “Còn muốn làm quân nhân nữa không?” Nhạc Lạc im lặng.
Bành Cảnh Sơn nói: “Nếu không phải Chu Nhiên——”
Lời anh ta còn chưa nói xong, Chu Nhiên đã trực tiếp cắt ngang: “Ăn cơm trước đi, lát nữa đưa hai người đi nghỉ ngơi.”
Nhạc Nịnh nhíu mày, liếc nhìn Bành Cảnh Sơn, lại nhìn người đang cúi đầu ăn cơm ở phía đối diện xéo, luôn cảm thấy mình bỏ lỡ mất thông tin gì đó.
Ăn cơm xong, Tiểu Lục cùng Chu Nhiên đưa hai người về chỗ nghỉ, điều làm cô bất ngờ là lại có hai phòng riêng biệt.
Chu Nhiên liếc nhìn sắc mặt Nhạc Nịnh, khẽ nói: “Có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Nhạc Nịnh mỉm cười nhẹ: “Ồ.”
Chu Nhiên thấy thái độ này của cô cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
Ngược lại là Tiểu Lục, bị Nhạc Lạc kéo lại nói chuyện trong phòng. Sau khi nói chuyện xong, Nhạc Nịnh gọi người chuẩn bị rời đi lại. “Tiểu Lục.”
“Cô Nhạc cứ nói.”
Nhạc Nịnh chỉ ra bên ngoài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” “… Được.”
Ra đến bên ngoài, Nhạc Nịnh chỉ vào hai căn phòng trước mặt: “Chúng tôi ở thế này có phải lãng phí tài nguyên quá không?”
Cô mơ hồ nhớ rằng phòng nghỉ trong quân đội rất khó xin.
Tiểu Lục sửng sốt, an ủi cô: “Không sao đâu, cũng chỉ có một ngày, Đội trưởng Chu sợ hai người nghỉ ngơi không tốt, nên cố ý yêu cầu Đội trưởng Bành đi xin đấy ạ.”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh ngẩn người: “Cố ý xin?”
“Vâng vâng.”
Tiểu Lục gãi đầu, không hiểu rõ mối quan hệ giữa Nhạc Nịnh và Chu Nhiên, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng chúng tôi nói đây là lần đầu tiên đội trưởng Chu nhờ người giúp đỡ.”
Nhạc Nịnh nghe lời này, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô im lặng vài giây, đột nhiên nhớ lại lời Bành Cảnh Sơn nói dở lúc ăn cơm. Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh nhìn Tiểu Lục: “Đúng rồi, chúng tôi vào trải nghiệm cuộc sống huấn luyện, có phải rất khó không? Trước đây có người ngoài vào bao giờ chưa ạ?”
Tiểu Lục thành thật nói: “Chưa, người có thể vào trừ đồng nghiệp trong đơn vị thì chỉ có người nhà thôi.”
Anh ta nhìn về phía Nhạc Nịnh, ngượng ngùng nói: “Ban đầu tôi còn tưởng cô Nhạc là người nhà của Đội trưởng Chu, nhưng sau này lúc xin phép thì đội trưởng chúng tôi nói không phải.”
“Ý là sao?”
Tiểu Lục nói: “Vào sân huấn luyện đều phải có lý do chính đáng, ngoài người nhà ra thì chỉ có lý do huấn luyện thôi.”
…
Đến lúc Tiểu Lục đi rồi, Nhạc Nịnh nằm trên giường cuối cùng cũng nghĩ thông suốt ý nghĩa của đoạn hội thoại này.
Quản lý trong quân đội rất nghiêm ngặt, không cho phép người ngoài vào, muốn vào đều cần lý do chính đáng, mà Chu Nhiên sở dĩ có thể đưa cô và Nhạc Lạc vào… là vì dùng lý do huấn luyện, cho nên——
Cô gãi gãi tóc suy nghĩ, cho nên cái tên chó má kia không phải cố ý trả thù mới ném cô đi huấn luyện?
Là vì không có cách nào khác để sắp xếp chỗ cho chị em nhà cô?! Nhưng mà, anh không thể nói trước với cô một tiếng sao.
Anh đâu phải không biết nói!
Sớm biết thế nên đá thêm anh vài cái nữa.
Nhạc Nịnh nghĩ ngợi, cuộn chăn nằm nghỉ trên giường. Giường thật sự hơi cứng, không thoải mái chút nào.
Bất chợt, điện thoại bên cạnh rung lên. Nhạc Nịnh cầm lên xem, là một tin nhắn.
Chu Nhiên: 【 Ngủ rồi? 】 Nhạc Nịnh: 【 Có việc? 】 Chu Nhiên: 【 Đang ở cửa. 】 Nhạc Nịnh: …
Nói thật, nếu không phải vừa rồi cô thấy hơi chột dạ, cô tuyệt đối sẽ không dậy mở cái cửa này cho Chu Nhiên.
Cửa vừa mở ra, Nhạc Nịnh tức giận hỏi: “Đội trưởng Chu giữa trưa gõ cửa phòng người khác không sợ bị bàn tán à?”
“Bàn tán cái gì?”
Giọng Chu Nhiên nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc. Nhạc Nịnh cứng họng, cúi đầu nhìn đồ trong tay anh.
Chu Nhiên đưa cho cô, nói ngắn gọn: “Uống hai ống, bảo Nhạc Lạc cũng uống hai ống, phòng bị say nắng.”
Anh dừng một giây, tiếp tục: “Bên trong có chút đồ ăn, em ăn đi.”
Nhạc Nịnh theo bản năng định từ chối, Chu Nhiên nhàn nhạt nói: “Có thể giận dỗi với tôi, đừng hành hạ cơ thể mình.”
Nhạc Nịnh: “…”
Cô từ từ ngước mắt nhìn Chu Nhiên: “Tôi giận dỗi với anh khi nào?”
Cô cười lạnh: “Đội trưởng Chu còn việc gì không, không có việc gì thì tôi nghỉ ngơi đây.”
Chu Nhiên lặng lẽ nhìn cô một hồi, đột nhiên cười. “Nghỉ ngơi đi.”
Nhìn Chu Nhiên xoay người xuống lầu, Nhạc Nịnh vẫn còn hơi ngơ ngác.
Cười cái gì?
Không nhìn ra cô đang nghiêm túc cãi nhau sao. Có gì đáng cười chứ.
Nhạc Nịnh tức không nhẹ.
Cảm giác này giống như đấm vào bịch bông vậy, tức điên người. Nhạc Nịnh đóng sầm cửa cũng không làm Nhạc Lạc tỉnh giấc.
Cô đứng trong phòng khách yên lặng một lúc, mới lấy đồ trong túi ra, ngoài mấy ống thuốc chống say nắng Hoắc Hương Chính Khí Thủy ra… còn lại, trừ một gói đường, là một hộp bánh quy nhỏ.
Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm một lúc, uống thuốc chống say nắng, còn lại đều không động đến.
Buổi chiều nắng còn gắt hơn buổi sáng.
Nhạc Nịnh và Nhạc Lạc vừa định ra cửa thì có một người đứng chặn ở đó.
Chu Nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Nhạc Nịnh: “Em còn muốn đi huấn luyện nữa không?”
Nhạc Nịnh cười, vặn lại: “Sao? Tôi không muốn đi huấn luyện là có thể không đi à?”
“Ừm.”
Nhạc Nịnh: “…”
Cô nghẹn lời, có chút tức giận nói: “Thế sao buổi sáng anh không hỏi?” Chu Nhiên im lặng vài giây, nhắc nhở: “Em xem lại WeChat đi.”
Hai người đối mặt vài giây, Chu Nhiên nhìn Nhạc Nịnh đang ngây ra, lại nhìn Nhạc Lạc nhắc nhở: “Tiểu Lục đang đợi cậu dưới lầu, hai người đi trước đi.”
Nhạc Lạc chớp mắt: “… Ồ.”
Nhạc Nịnh đang xem điện thoại, hoàn toàn không để ý người đã đi rồi.
Cô lấy điện thoại ra xem, cố ý lật lại lịch sử trò chuyện của mình với Chu Nhiên, khi nhìn thấy đoạn nào đó, cô im lặng.
Trước đó Chu Nhiên có gửi cho cô mấy tin nhắn.
Đại khái ý là đến đơn vị có thể sẽ phải trải nghiệm một chút, hỏi cô có ổn không, không được thì nói để anh đưa Nhạc Lạc đến một mình là được.
Nhạc Nịnh tưởng chỉ là chơi đơn giản, tự nhiên nói không vấn đề, hơn nữa cô đối với nơi này cũng tràn đầy tò mò và kính nể.
Kết quả——
Môi Nhạc Nịnh mím thành một đường thẳng, một lát sau hỏi: “Câu nói trước kia của anh là ý này?”
“Ừm.”
Nhạc Nịnh nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Chu Nhiên, đột nhiên càng tức giận hơn.
“Thế lúc tôi đá anh sao anh không giải thích?” Chu Nhiên dừng lại, nhìn cô: “Không cần thiết.” Nhạc Nịnh: ???
Cái gì gọi là không cần thiết?!
Chu Nhiên không phải kiểu người thích giải thích, nếu không phải Nhạc Nịnh hỏi lần thứ hai, anh thậm chí sẽ không nhắc cô xem lại lịch sử trò chuyện đã quên mất.
Đối với Chu Nhiên, những chuyện này tương đối không cần thiết. Nhưng đối với Nhạc Nịnh thì khác.
Nhạc Nịnh vẫn luôn cho rằng mình đúng, kết quả cuối cùng là… mình mới là người sai.
Nghĩ đến đây, cô có chút không chịu nổi.
Chu Nhiên nhìn cô: “Buổi chiều đưa em đến nơi khác, đi không?”
Nhạc Nịnh khựng lại, tức giận hỏi: “Bây giờ không sợ vi phạm quy định à?”
Chu Nhiên khẽ cười, nhìn bộ dạng xù lông của cô: “Đã xin phép rồi.” Nhạc Nịnh trợn mắt lườm, vừa kiêu ngạo lại vừa chột dạ: “Đi đâu?”
Mãi đến khi bước vào một căn phòng rộng rãi, nhìn thấy các thiết bị được bày ra trước mặt, Nhạc Nịnh vẫn còn hơi ngơ ngác.
“Đây là đâu?”
“Sân huấn luyện chuyên nghiệp.”
Chu Nhiên liếc nhìn cô: “Đi thay đồ đi,tôi dạy em vài thứ.” Nhạc Nịnh: “… Phòng thân?”
“Ừm.”
Nhạc Nịnh nhíu mày, nhìn về phía Chu Nhiên: “Nhạc Lạc nói với anh à?”
Gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, Nhạc Nịnh trước đó có nói với Nhạc Lạc một câu, rằng có nên tìm chỗ nào học chút võ phòng thân không, lỡ gặp phải kẻ bắt cóc… ít ra cũng có thể kéo dài chút thời gian.
Chu Nhiên bất ngờ liếc cô, không nói có phải Nhạc Lạc đề cập hay không, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Có muốn thử không?”
Nhạc Nịnh cứng người, lặng lẽ nói: “Thử.”
Cô có thể không vừa lòng với bất cứ điều gì, chứ không thể không quan tâm đến an toàn của bản thân.
Chu Nhiên là cảnh sát hình sự, võ phòng thân các kiểu… chắc chắn dạy tốt hơn người khác.
Từ video lần trước là có thể nhìn ra, người này thân thủ mạnh mẽ, ra tay lợi hại đến mức nào.
Thêm vào đó là chút hiểu lầm nho nhỏ trước đó, Nhạc Nịnh lúc này cũng ngại nói không muốn anh dạy.
Đổi người lạ dạy, cô có lẽ càng không quen. Vậy nên đành tạm chấp nhận vậy.
…
Ngày hôm đó về nhà, Nhạc Nịnh nằm liệt trên giường hai ngày.
Lúc Nguyễn Thu Thu gọi điện đến, Nhạc Nịnh vẫn còn đang thoi thóp trên giường.
“Alo.”
Nguyễn Thu Thu nghe giọng nói yếu ớt của cô, bật cười: “Cậu sao thế hả, mới huấn luyện có một ngày thôi mà, vẫn chưa hồi phục à?”
Nhạc Nịnh trợn mắt nhìn trần nhà: “Cũng gần thế, gọi làm gì?”
Nguyễn Thu Thu cười: “Hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, mấy hôm nữa là kỷ niệm thành lập trường rồi còn gì, đi mua hai bộ quần áo đi.”
“… Ừ.”
Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ: “Cũng đúng, cậu qua đón tôi đi, tôi lười lái xe.” “Không thành vấn đề.”
Cô ngồi dậy trang điểm.
Nhạc Nịnh nhìn mặt mình, phân vân giữa đống mặt nạ hai giây, tìm một miếng For Beloved One đắp lên, cấp cứu làn da một chút.
Cô nhìn thời tiết bên ngoài, cố ý trang điểm một tông hồng đất mùa thu siêu dịu dàng.
Lúc Nguyễn Thu Thu nhìn thấy cô, suýt nữa tưởng mình hoa mắt. “Cậu hôm nay…”
“Sao?”
Nhạc Nịnh nháy mắt với cô bạn, phấn mắt màu hồng đất nhàn nhạt, trông dịu dàng không thể tả.
“Cậu hôm nay trông… hiền thục quá đi.”
Nhạc Nịnh cứng người, lườm cô bạn: “Tớ lúc nào không hiền thục?”
Cô vén tóc, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu: “Sao nào, yêu tớ chưa?”
“Cậu xịt nước hoa gì thế, mùi thơm đấy.”
Nhạc Nịnh cười: “Gucci Bloom, chai cậu đưa đó.” Nguyễn Thu Thu có chút bất ngờ: “Nó thơm vậy sao?” Lúc trước cô mua thấy hơi nồng, ném cho Nhạc Nịnh.
Nhạc Nịnh ừ hử một tiếng, thúc giục bạn: “Đi thôi, đi đâu ăn cơm?” “Tùy cậu thích.”
Nhạc Nịnh suy nghĩ hai giây: “Đến Thái Cổ Hối đi, muốn ăn cà ri gân bò.”
“… Ừ.”
Ăn cơm xong, Nhạc Nịnh và Nguyễn Thu Thu tiện thể dạo phố mua sắm.
Cô đi được hai bước lại dừng hai bước, Nguyễn Thu Thu nghi ngờ nhìn cô: “Cậu làm gì thế?”
Nhạc Nịnh lắc đầu, quay lại nhìn một cái, rồi nhìn cô bạn: “Tớ cứ có cảm giác có người đang theo dõi tớ.”
Nguyễn Thu Thu sửng sốt, theo bản năng nhìn ra sau. “Đâu có, là ảo giác thôi.”
Cô nói: “Không thể nào, chúng ta qua bên mỹ phẩm Armani xem đi, màu 206 mới ra tớ còn chưa mua được, đi xem nào.”
Nhạc Nịnh nhíu mày, cũng quả thực không nhìn thấy người nào khả nghi.
Cô “Ừm” một tiếng, theo Nguyễn Thu Thu vào cửa hàng. Vào đến quầy mỹ phẩm, hai người liền có chút thả phanh.
Nhạc Nịnh có tiền, lại thêm vấn đề nghề nghiệp nên mua mấy thứ này cũng không nương tay.
Thử vài màu son, cô còn tiện thể mua luôn kem nền và kem lót trang điểm.
Nguyễn Thu Thu vẫn đang thử đồ, Nhạc Nịnh nói: “Tớ đi vệ sinh một lát, cậu ở đây đợi tớ nhé.”
“Okela.”
Nhạc Nịnh cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh, trung tâm thương mại này người qua lại đông đúc.
Bất chợt, một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô.
Người Nhạc Nịnh cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, trên đỉnh đầu đã truyền đến giọng nói quen thuộc: “Phản ứng quá chậm.”
“…”
Nhạc Nịnh liếc mắt, chạm phải ánh mắt Chu Nhiên. “Sao anh lại ở đây?”
Nói xong, cô chỉ vào tay Chu Nhiên: “Đội trưởng Chu, nhân cơ hội để hiếm tiện nghi của người khác không thích hợp đâu nhỉ.”
Chu Nhiên cúi đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Có người theo dõi em, không phát hiện ra à?”
Nhạc Nịnh: “… Tôi tưởng là ảo giác.” Cô theo bản năng định quay đầu nhìn lại.
Chu Nhiên giữ chặt vai cô, giọng trầm xuống: “Đừng quay đầu lại, theo tôi.”