Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 14

“Chúng tôi” – có lẽ là từ ngữ mập mờ nhất trên thế giới này.

 

Nó mang lại cho người ta một ranh giới mơ hồ không rõ ràng, phân chia cô cùng anh, phân chia anh cùng cô, biến thành “chúng tôi”.

 

Nhạc Nịnh liếc nhìn Chu Nhiên, không hề phản bác. Rốt cuộc sự thật là như thế.

Ngược lại là Dương Thanh Thanh, vẻ mặt khó tin, như thể việc Nhạc Nịnh và Chu Nhiên cùng đến là chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm.

 

“Hai người… cùng nhau đến?”

 

Cô ta nói, rồi nhìn sang Nhạc Nịnh: “… Vừa rồi sao Nhạc Nịnh còn nói đi một mình?”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh mỉm cười nhẹ: “Tôi đâu có nói thế.”

 

Vẻ mặt cô hiền lành vô hại, khẽ nói: “Là cậu hỏi sao tôi lại đi một mình.”

 

Cô chỉ vào Chu Nhiên: “Đàn anh Chu đi mua nước, cũng không biết khi nào về, nên tôi mới trả lời cậu như vậy.”

 

Nói rồi, cô còn cố ý lắc lắc cốc trà sữa nóng trong tay. Dương Thanh Thanh: “…”

Chu Nhiên không có hứng thú gì với cuộc chiến giữa phụ nữ, nhưng cũng biết lúc này mình nên làm gì.

 

Anh cúi đầu, nhìn Nhạc Nịnh: “Còn muốn đi dạo nữa không?”

 

Nhạc Nịnh liếc anh một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo: “Không, vào thôi.”

 

Chu Nhiên gật đầu, hai tay đút túi đứng bên cạnh cô: “Tôi nhớ trước đây em khá thích đồ của một tiệm bánh ngọt, có muốn đi thử không?”

 

Nhạc Nịnh: ?

 

Cô ngẩng đầu nhìn Chu Nhiên, vẻ mặt kiểu “anh đang nói cái gì vậy”.

 

Chu Nhiên giả vờ không thấy, dời mắt đi, ho khan một tiếng: “Đi không?”

 

“Anh mời à?”

 

Chu Nhiên: “Ừm.”

 

Nhạc Nịnh nghẹn lời, lúc này thật sự có chút như cưỡi lưng cọp khó xuống.

 

Không đi thì không hay lắm.

 

Đi thì lại tự mình đào hố chui vào.

 

Dương Thanh Thanh nhìn bộ dạng không coi ai ra gì của hai người, nụ cười trên mặt cứ thế cứng đờ, cô ta cảm thấy mình bây giờ trong mắt Nhạc Nịnh chẳng khác gì một trò cười.

 

Hai tay buông thõng siết chặt lại, cô ta cắn môi nhìn Chu Nhiên: “Sao đàn anh lại đi cùng Nhạc Nịnh được ạ?”

 

Cô ta níu giữ tia hy vọng cuối cùng.

 

Cô ta nghĩ chắc chắn là gặp giữa đường, không thể nào là… hai người đã gặp nhau từ trước, hẹn cùng nhau đến.

 

Chu Nhiên vẻ mặt lãnh đạm liếc cô ta, chủ động nói: “Tôi đến đón cô ấy, có vấn đề gì sao?”

 

Mặt Dương Thanh Thanh lập tức đen lại. Nói thật, Nhạc Nịnh lúc này có chút vui vẻ. Chính là… niềm vui rất thẳng thắn.

Cô liếc nhìn người bên cạnh, vô cùng bất ngờ —— Sao Chu Nhiên lại thông suốt thế nhỉ?

 

Mãi đến khi hai người tách ra khỏi đám đông, Nhạc Nịnh duy trì khoảng cách không xa không gần với Chu Nhiên, thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Chu.”

 

“Ừm?”

 

“Sao đột nhiên anh lại biết nói chuyện thế?” Chu Nhiên không hiểu, liếc cô: “Ý gì.”

Nhạc Nịnh cứng họng, ngẩng đầu nhìn anh: “Vừa rồi nói với Dương Thanh Thanh…”

 

Cô nói lấp lửng.

 

Chu Nhiên đứng bên cạnh cô, im lặng một lát rồi hỏi: “Tôi nói sai gì à?” “… Không có.”

Chu Nhiên gật đầu: “Ừm.”

 

Nhạc Nịnh bó tay, nói thẳng: “Ý tôi là sao đột nhiên anh lại biết nói chuyện như vậy.”

 

Ánh mắt Chu Nhiên mờ mịt nhìn cô hai giây: “Tôi nói không phải sự thật sao?”

 

Nhạc Nịnh: “…”

 

OK, ván này vẫn là Đội trưởng Chu thắng.

 

Cô nhìn Chu Nhiên, nhịn không được muốn cười.

 

Chu Nhiên nhìn cô chằm chằm một lát, gió thổi qua, mùi hương như có như không trên người cô thoảng đến, tươi mát thanh nhã, đặc biệt quyến rũ.

 

Mắt Chu Nhiên khẽ chớp, dời khỏi mặt cô. “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

 

“Không phải muốn ăn đồ ngọt sao?” Nhạc Nịnh: “…”

Mua đồ ngọt xong, Nhạc Nịnh và Chu Nhiên mới vào trường.

 

Hai người dù sao cũng không cùng lớp, không cùng khóa, Chu Nhiên đưa Nhạc Nịnh đến dưới khu nhà học rồi bị gọi đi mất.

 

Thời cấp ba của Nhạc Nịnh, khối 10 và 11 học chung một dãy nhà, khối 12 học ở dãy nhà khác, cách nhau cũng khá xa.

 

Cô cầm trà sữa tìm đến lớp thì Quý Sơ Sơ đã đến rồi.

 

Trong lớp còn có mấy bạn học khác, đang tụm lại nói chuyện phiếm. Trải qua sự bào mòn của năm tháng, mọi người đều đã có chút thay đổi. Lúc Nhạc Nịnh bước vào, quả thực đã thu hút sự chú ý của mọi người.

 

“Nhạc Nịnh?”

 

Có người nhận ra cô.

 

Nhạc Nịnh mỉm cười nhẹ, gật đầu: “Lâu rồi không gặp mọi người.”

 

“Trời đất ơi!” Có bạn nữ nhìn Nhạc Nịnh, mắt mở to: “Nhạc Nịnh cậu không thay đổi gì sao?”

 

Nhạc Nịnh “A” một tiếng, cười khẽ: “Có thay đổi mà.”

 

Bạn nữ nhìn gương mặt cô, nhịn không được nói: “Cậu bây giờ ra đường nói là học sinh cấp ba cũng tuyệt đối không ai nghi ngờ đâu.”

 

Bạn nam bên cạnh cũng gật đầu: “Vẫn xinh đẹp như ngày nào.” “Nói gì thế, rõ ràng là xinh hơn hồi cấp ba nhiều.”

Mấy bạn học bàn tán.

 

Nhạc Nịnh đi tới gần, bạn nữ nhịn không được hỏi: “Nhạc Nịnh ơi trên người cậu là nước hoa gì thế?”

 

“Thơm lắm, cảm giác rất tươi mát.” Nhạc Nịnh nhướng mày, có chút bất ngờ.

Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Là một loại của Guerlain.” “A? Loại nào thế?”

 

Nhạc Nịnh bị mấy người nhìn, có chút ngượng ngùng.

 

Loại nước hoa cô dùng hôm nay, nói đắt thì không quá đắt, nhưng so với nước hoa thông thường thì đúng là đắt.

 

Là phiên bản giới hạn hàng năm của Guerlain, chai và mùi hương đều có chút khác biệt, là mùi hoa linh lan cô thích nhất, đi trên đường cơ bản không đụng hàng.

 

Đang lúc lúng túng, Quý Sơ Sơ gọi từ bên cạnh: “Nịnh Nịnh.” Hai người nhìn nhau.

Quý Sơ Sơ cười nói: “Mau qua đây.”

 

Nhạc Nịnh cười cười với mấy bạn học khác: “Xin lỗi nhé, tớ qua chỗ Sơ Sơ.”

 

“Đi đi đi đi.” “Cảm ơn.”

Quý Sơ Sơ liếc cô: “Sao tự dưng cậu lại xịt loại nước hoa đắt tiền thế?”

 

Nhạc Nịnh bất đắc dĩ: “Chỉ là cảm thấy hợp với trang điểm và trang phục hôm nay thôi.”

 

Cô có sở thích nhỏ về phương diện này.

 

Nước hoa dùng mỗi ngày sẽ phối hợp với tâm trạng và trang phục.

 

Quý Sơ Sơ trêu chọc nhìn cô, cũng không chọc ghẹo nữa.

 

Cô nhìn chiếc bánh kem nhỏ Nhạc Nịnh đặt trên bàn: “Sao cậu còn đi mua đồ ngọt nữa thế.”

 

Nhạc Nịnh “Ồ” một tiếng, đưa cho cô bạn: “Cậu ăn đi.”

 

Quý Sơ Sơ liếc nhìn: “Đây không phải món cậu thích nhất sao?”

 

Nhạc Nịnh nghẹn lời, liếc nhìn chiếc bánh kem nhỏ: “Vậy lát nữa ăn sau.”

 

Quý Sơ Sơ: “…”

 

Nhạc Nịnh bị cô bạn nhìn đến không chịu nổi, đành phải kể lại chuyện vừa gặp Chu Nhiên.

 

Vừa kể xong, Quý Sơ Sơ liền cười phá lên. “Thật hả?”

“Ừm.”

 

Mắt Quý Sơ Sơ sáng lấp lánh: “Tiếc quá đi mất! Sao tớ lại không được thấy cảnh tượng đặc sắc này chứ.”

 

Nhạc Nịnh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô bạn.

 

“Chu Nhiên từ khi nào lại biết nói chuyện thế?”

 

Nhạc Nịnh cắn ống hút trà sữa, chớp mắt: “Không biết.”

 

Quý Sơ Sơ khoác tay lên vai cô trêu chọc: “Nói thật, tưởng tượng đến vẻ mặt như táo bón của Dương Thanh Thanh lúc đó, liền cảm thấy sảng khoái ghê.”

 

Nhạc Nịnh im lặng một lát, rồi gật đầu theo. “Đúng là sảng khoái thật.”

Nếu Dương Thanh Thanh không phải lúc nào cũng đến chỗ mình khiêu khích một chút, chỗ kia khiêu khích một chút, Nhạc Nịnh cũng không đến mức như vậy.

 

Nói thế nào nhỉ, cô cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

 

Hai người đang nói chuyện, trong lớp ngày càng có nhiều bạn học xuất hiện.

 

Những người còn ở thành phố này, gần như đều đến, dù sao cũng là cuối tuần.

 

Mười mấy người, cả nam lẫn nữ.

 

Điều làm Nhạc Nịnh bất ngờ là… cô phát hiện ngoài mình ra, mọi người đều có ấn tượng với Khâu Vĩ, thậm chí —— còn biết cậu ta từng thầm thích cô.

 

Và điều này dẫn đến việc sau đó khi phân chia chỗ ngồi, Nhạc Nịnh không hiểu sao lại bị xếp ngồi cạnh Khâu Vĩ.

 

Đương nhiên đây là chuyện sau này.

 

Lễ kỷ niệm trường thực ra chưa bắt đầu sớm như vậy, các hoạt động đều diễn ra vào buổi tối.

 

Nhạc Nịnh không có việc gì, đợi Nguyễn Thu Thu đến xong, cùng Quý Sơ Sơ ba người liền đi dạo quanh trường.

 

Trong lúc đó… nói trùng hợp cũng thật trùng hợp gặp phải đám người Chu Nhiên.

 

Giữa một đám tinh anh, mọi người đều vest vủng giày da chỉnh tề, thì Chu Nhiên lại mặc một bộ đồ thường phục, nhưng dù vậy, vẫn là người nổi bật nhất.

 

Lục Gia Tu nhìn thấy ba cô gái, cố ý gọi: “Các em gái cũng về trường tham dự à?”

 

Nguyễn Thu Thu cười, chủ động chào hỏi: “Vâng, đàn anh Lục còn về, sao bọn em lại không về thăm trường được chứ.”

 

Nghe vậy, Lục Gia Tu liếc nhìn Chu Nhiên đang vẻ mặt lãnh đạm, nói đùa: “Chủ yếu là anh Chu nhà bọn anh về trường, bọn anh không thể không đến.”

 

Hồ Dật gật đầu phụ họa.

 

Chu Nhiên liếc nhìn hai người, ánh mắt đầy cảnh cáo.

 

Lục Gia Tu chẳng sợ anh, ngược lại nhìn về phía Nhạc Nịnh: “Một thời gian không gặp, em gái ngày càng xinh đẹp nha.”

 

Nhạc Nịnh cười khẽ, khóe môi cong lên: “Đàn anh Lục cũng vậy, vẫn thích đùa như ngày nào.”

 

Lục Gia Tu ho khan.

 

Mấy người xung quanh cười rộ lên.

 

Bất chợt, Lục Gia Tu nhìn về phía các cô: “Lát nữa có muốn cùng ăn bữa cơm không?”

 

Quý Sơ Sơ liếc nhìn, khẽ nói: “Lớp bọn em có liên hoan.” “Ở đâu?”

Nguyễn Thu Thu nói địa điểm. Nghe vậy, Hồ Dật cười.

“Trùng hợp thế, bọn anh cũng đặt chỗ ở đó, hay là ghép bàn chung đi?”

 

Mấy anh chị khóa trên bên cạnh tò mò nhìn về phía Nhạc Nịnh và các bạn, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, vội vàng nói: “Được đó, để Lục tổng đi bao phòng lớn luôn.”

 

Đến cuối cùng, thật sự không hiểu sao lại gộp chung lại.

 

Bạn học lớp Nhạc Nịnh đối với việc có thể ăn cơm cùng phòng với đám người Lục Gia Tu, khỏi phải nói là hưng phấn đến mức nào.

 

Nguyễn Thu Thu vừa mới nói chuyện này, mọi người liền nhất trí đồng ý.

 

Lúc đến nhà hàng, Nhạc Nịnh vẫn còn hơi ngơ ngác. Sao lại gộp chung lại được nhỉ.

Khâu Vĩ đứng bên cạnh cô, hỏi nhỏ: “Sao vậy?” Nhạc Nịnh sửng sốt, vội vàng dời mắt: “Không có.”

Cô cười nhạt, còn chưa kịp nói gì, phía trước đã vang lên giọng trêu chọc của một bạn nữ khác: “Nhạc Nịnh, Khâu Vĩ, hai người ở phía sau nói thầm chuyện gì thế?”

 

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người phía trước đều quay đầu nhìn lại. Kể cả Chu Nhiên cách đó không xa, cũng liếc nhìn về phía cô.

Nhạc Nịnh mặt không đổi sắc, nhìn về phía bạn nữ kia: “Nếu biết là chuyện thầm kín, sao cậu còn muốn hỏi.”

 

Lời vừa dứt, mọi người đều có chút xấu hổ.

 

Dường như không ngờ Nhạc Nịnh lại không tiếp nhận lời nói đùa này. Bạn nữ kia sửng sốt, cắn môi nói: “Không phải, tớ không có ý đó.”

Dương Thanh Thanh cũng vội vàng nói: “Chỉ là hỏi một chút thôi mà, đùa chút thôi, Nhạc Nịnh cậu nói chuyện châm chọc người khác thế làm gì?”

 

Nhạc Nịnh nhướng mày, cũng chẳng kiêng dè đám người Chu Nhiên còn ở bên cạnh, cô thong thả ung dung kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười nhẹ: “Ngày đầu tiên cậu biết tôi vậy à?”

 

Dương Thanh Thanh nghẹn lời.

 

Nhạc Nịnh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, không biết vì sao, chỉ một ánh mắt đó thôi cũng khiến Dương Thanh Thanh từ đáy lòng sinh ra chút sợ hãi.

 

Cũng may chủ đề dừng lại ở đó, mọi người cũng không hỏi tiếp nữa. Chẳng qua… vì lý do chỗ ngồi, Khâu Vĩ vẫn ngồi cạnh Nhạc Nịnh.

Cô thật ra không có ý kiến gì với Khâu Vĩ, người ta cũng chẳng làm gì, nhưng đối mặt với những ánh mắt cười như không cười, đầy ẩn ý của mọi người, Nhạc Nịnh lại cảm thấy có chút không thoải mái.

 

Bên kia là đám người Chu Nhiên.

 

Mọi lời trêu chọc bên này, toàn bộ không sót một chữ đều bị nghe thấy hết.

 

Lục Gia Tu liếc nhìn sắc mặt Chu Nhiên, trêu chọc: “Độ hot của em gái vẫn tốt như vậy nhỉ.”

 

Hồ Dật cùng anh ta tung hứng: “Dù sao cũng là tiểu tiên nữ.”

 

Anh ta quay đầu nhìn lại: “Nói thật, Nhạc Nịnh và hai cô bạn cô ấy khí chất đều không tồi.”

 

“Đúng không.”

 

“Đương nhiên, cũng khó trách em gái bị người ta nhớ thương.” Hồ Dật vuốt cằm cảm khái: “Anh chàng kia nhìn cũng rất nho nhã, bạn học cùng lớp lại có chủ đề chung và kỷ niệm chung.”

 

Tiếng nói vừa dứt, người đang im lặng bên cạnh cười nhạt một tiếng. Chu Nhiên lạnh lùng liếc nhìn hai người.

Lục Gia Tu buông tay, hạ giọng hỏi: “Chu Nhiên, có cần tôi…” Lời anh ta còn chưa nói xong, chuông điện thoại Chu Nhiên vang lên.

 

“Tôi ra ngoài một lát.”

 

Trước khi đi, Chu Nhiên liếc nhìn bàn bên kia.

 

Nhạc Nịnh đang nghiêng mặt nói chuyện với Khâu Vĩ, vẻ mặt… dịu dàng hơn nhiều so với lúc đối diện với anh.

 

Anh thu hồi ánh mắt, bắt máy. “Chuyện gì.”

Tạ Vi hôm nay ở cục cảnh sát xem video, khoảng thời gian này vẫn luôn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, họ chỉ có thể xem đi xem lại camera giám sát trước đó.

 

Hơn nữa để tìm được đột phá, họ thậm chí còn mở rộng phạm vi xem xét camera xung quanh hiện trường vụ án thêm một vòng.

 

Cuối cùng… hình như phát hiện ra điều gì đó.

 

“Đội trưởng Chu, em nhìn thấy một đoạn video, bây giờ gửi cho anh xem.”

 

Chu Nhiên trầm giọng nói: “Được.” Không lâu sau, video Tạ Vi gửi đến.

Vài phút sau, Chu Nhiên lặp đi lặp lại xem đoạn video đó.

 

Tạ Vi: 【 Đội trưởng Chu, có phát hiện vấn đề gì không? 】

Chu Nhiên hơi rũ mắt nhìn, đôi mắt đột nhiên xuất hiện trong video… quá quen thuộc.

 

Quen thuộc đến mức tối qua Chu Nhiên còn mơ thấy.

 

Tạ Vi: 【 Em biết chắc chắn không phải chị Nhạc Nịnh làm, nhưng… thời điểm đó sao chị Nhạc Nịnh lại ở bên kia chứ, còn đeo khẩu trang.

Đoạn video Tạ Vi gửi đến, có một khoảnh khắc vô tình quay được một giây khuôn mặt, là lúc khẩu trang bị rơi xuống, ‘cô ấy’ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn một cái, vừa đúng lúc bị quay lại.

 

Nhưng rất nhanh, người đó liền biến mất khỏi tầm nhìn của camera. Camera này, là sau khi mở rộng phạm vi mới phát hiện ra.

Chu Nhiên cau mày, dựa vào tường xem đi xem lại đoạn video mấy chục lần.

 

Anh nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng riêng, trả lời Tạ Vi: 【

Đợi tôi về rồi nói, trước đừng kinh động những người khác. 】

Tạ Vi: 【 Em biết rồi. 】

Lúc Chu Nhiên đẩy cửa phòng riêng bước vào, vị trí bên trong đều đã thay đổi.

 

Đám người Lục Gia Tu cũng đã nhập hội với bên Nhạc Nịnh, mọi người chen chúc nói chuyện phiếm, rất náo nhiệt.

 

Đột nhiên, có người lại réo tên Nhạc Nịnh, dò hỏi cô có bạn trai chưa. Nhạc Nịnh nhìn mọi người, lắc đầu: “Chưa có.”

Bạn nữ vừa hỏi cô có phải đang nói thầm với Khâu Vĩ không “A” một tiếng, nhìn về phía Chu Nhiên vừa bước vào: “Nhạc Nịnh cậu thích kiểu người như thế nào?”

 

Nhạc Nịnh mỉm cười: “Đẹp trai.”

 

Bạn học cười: “Chung chung quá, là kiểu đẹp trai nào cơ.” “Đúng vậy.”

Đột nhiên có người tò mò nhìn cô: “… Kiểu đẹp trai như đàn anh Chu sao?”

 

Nhạc Nịnh nhìn về phía người đó, mỉm cười nhẹ: “Không, kiểu đẹp trai như đàn anh Lục.”

 

Lục Gia Tu đang xem kịch vui bên cạnh: ???

 

Anh ta quay đầu nhìn Nhạc Nịnh, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông nào đó đang đứng ở cửa.

 

Lục Gia Tu hít sâu một hơi, nhìn Nhạc Nịnh: “… Em gái, tha cho anh một mạng được không?”

 

Nhạc Nịnh nhìn anh ta, cố ý giả ngu: “A?” Lục Gia Tu: “…”

Mọi người theo Lục Gia Tu quay đầu, cũng phát hiện ra Chu Nhiên. “Đàn anh Chu qua đây ngồi ạ.”

Ánh mắt Chu Nhiên lãnh đạm quét qua hai người đàn ông bên cạnh Nhạc Nịnh, thần sắc lạnh lùng.

 

Anh “Ừm” một tiếng, bước chân dừng lại, đi về phía đó, trong ánh mắt kinh ngạc của các bạn học, anh ngồi xuống bên cạnh Nhạc Nịnh.

 

Đột nhiên, có người hỏi: “Đàn anh Chu có bạn gái chưa? Năm đó Nhạc Nịnh theo đuổi anh…”

 

Dương Thanh Thanh cũng quay đầu nhìn Chu Nhiên.

 

Cô ta vừa cố ý hỏi dò bạn bè, biết Chu Nhiên chưa có bạn gái.

 

Cô ta nghĩ, vừa rồi Chu Nhiên nói vậy đơn giản là muốn giữ mặt mũi cho Nhạc Nịnh, nhưng bây giờ nhiều bạn học thế này, cô ta không tin Chu Nhiên còn giữ cho Nhạc Nịnh mặt mũi lớn như vậy.

 

“Chưa có.”

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Chu Nhiên đặt tay lên lưng ghế Nhạc Nịnh, nhìn quanh một vòng, đa số ánh mắt mọi người đều lóe lên tín hiệu hóng chuyện.

 

Người bên cạnh anh hơi thở cũng có biến đổi nhỏ.

 

Anh lòng dạ biết rõ, nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi có người mình thích rồi.”

 

Mọi người hít một hơi khí lạnh, cũng có người hả hê nhìn Nhạc Nịnh, chờ xem trò cười của cô.

 

Chu Nhiên đột nhiên cười, cúi đầu nhìn gò má người bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Em không nói cho họ biết à?”

 

Nhạc Nịnh kinh ngạc ngẩng đầu, “Nói gì?”

 

Chu Nhiên nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi đang theo đuổi em.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment