Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 33

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Nịnh xuống lầu ăn sáng.

 

Cô vừa xuống đã thấy người đàn ông cách đó không xa, đôi mắt Chu Nhiên rất sâu, quay đầu nhìn cô một hồi.

 

Nhạc Nịnh khựng lại, dường như không ngờ buổi sáng sớm thế này lại có thể nhìn thấy anh.

 

Bên tai là tiếng lải nhải của mẹ Chu, bà vừa từ bếp đi ra. “Sao đột nhiên buổi sáng lại về thế, làm mẹ hết cả hồn.”

Tay bà còn cầm đồ, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay được nghỉ à?” Chu Nhiên ho nhẹ: “Không ạ.”

Anh dời mắt đi nói: “Lát nữa phải đến đơn vị.”

 

Mẹ Chu kinh ngạc không thôi, nhỏ giọng hỏi: “Vậy con về làm gì, không mệt sao?”

 

Chu Nhiên sờ sờ chóp mũi, cũng không biết là chột dạ hay sao, đè giọng nói: “Ăn sáng.”

 

Mẹ Chu: “…”

 

Bà còn định nói gì đó, thì nhìn thấy Nhạc Nịnh đang đứng ở cầu thang.

 

Trong nháy mắt, mắt mẹ Chu sáng lên.

 

“Nịnh Nịnh dậy rồi hả cháu, mau xuống ăn sáng.” “Vâng ạ.”

Nhạc Nịnh nén cười: “Cô vất vả rồi.” “Không vất vả.”

Mẹ Chu vui vẻ nói: “Có người ăn sáng cùng là tốt rồi.”

 

Chu Nhiên thuận tay kéo chiếc ghế bên cạnh ra, Nhạc Nịnh cũng không từ chối, ngồi xuống.

 

Mẹ Chu liếc mắt, bừng tỉnh hiểu ra điều gì đó, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

 

“Mau nếm thử xem, cháo hôm nay ngon lắm.” “Vâng ạ.”

Ba Chu ra ngoài sớm hơn họ, nên không gặp mặt. Ba người cùng ăn sáng.

Ăn xong, Nhạc Nịnh giúp dọn dẹp bát đũa.

 

Vừa từ bếp đi ra, Chu Nhiên liền ghé sát tai cô, đè thấp giọng nói một câu: “Anh đi trước.”

 

Nhạc Nịnh: “… Ừm.”

 

Cô cũng không biết vì sao, đột nhiên lại có chút chột dạ và ngượng ngùng.

 

Chu Nhiên nghiêng mắt, nhìn hàng mi cong vút của cô, yết hầu trượt lên xuống: “Chú ý an toàn. Có việc gì thì gọi cho anh.”

 

“Vâng.”

 

Chờ Chu Nhiên đi rồi, Nhạc Nịnh mới muộn màng nhận ra anh nói chú ý an toàn là chỉ chuyện gì.

 

Hôm nay cô có việc.

 

Hoạt động tuyên truyền cho trường đại học mà bạn cô nói lần trước, chính là hôm nay.

 

Nhạc Nịnh trầm tư giây lát, gửi tin nhắn cho Nhạc Lạc, lúc này mới lên lầu trang điểm, chuẩn bị.

 

Dù sao cũng là tuyên truyền, Nhạc Nịnh nhìn đống mỹ phẩm bày trên bàn, phân vân vài giây rồi dùng những màu tương đối thông thường, càng đơn giản hàng ngày càng dễ phối.

 

Lớp nền vẫn trong veo sáng mịn như mọi khi, trang điểm mắt Nhạc Nịnh dùng bảng màu đất Kalahari của NARS, rất hợp hàng ngày, không quá lấp lánh, dù sao vai chính hôm nay không phải cô, lấn át chủ nhà là không tốt.

 

Còn lông mày, Nhạc Nịnh kẻ đơn giản kiểu mày ngang, về trường học tự nhiên phải cần kiểu lông mày trẻ trung có sức sống một chút.

 

Để chụp ảnh đẹp, cô còn cố ý nhấn nhá highlight, nhưng sợ quá sáng, Nhạc Nịnh còn dùng m*t trang điểm dặm lại chút.

 

Chuẩn bị xong xuôi, Nhạc Nịnh cũng khá hài lòng với lớp trang điểm của mình.

 

Cô nhìn mấy thỏi son trước mặt, suy nghĩ một lát, chọn MAC Chili, kinh điển, giá phải chăng lại tôn da trắng.

 

Nhạc Nịnh xuống lầu, mẹ Chu cứ nhìn cô chằm chằm. “Nịnh Nịnh.”

“Dạ cô.”

 

Mẹ Chu nhìn cô nói: “Hôm nay trang điểm thế này, còn ra dáng sinh viên hơn cả sinh viên nữa.”

 

Nhạc Nịnh bật cười, cong cong khóe môi: “Thật không ạ?” Mẹ Chu không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”

Nhạc Nịnh hôm nay mặc một chiếc áo lông màu trắng, là kiểu có mấy cục bông nhỏ, đặc biệt đáng yêu. Cô phối cùng một chiếc váy dài, để lộ đôi chân vừa trắng vừa thẳng.

 

Cực kỳ bắt mắt.

 

Mẹ Chu nhìn mấy lần: “Lạnh không cháu?”

 

Nhạc Nịnh cười: “Cô ơi, cháu mặc quần tất bên trong rồi ạ.”

 

Mẹ Chu nhìn kỹ lại, lúc này mới gật đầu: “Lấy cái áo khoác đi, giờ bên ngoài lạnh lắm.”

 

“Vâng ạ.”

 

Nhạc Nịnh chào mẹ Chu xong mới ra ngoài, đi được một đoạn, liền thấy Nhạc Lạc ở ngã tư tiếp theo.

 

Cô cố ý gọi Nhạc Lạc tới. “Chị.”

Nhạc Lạc giờ nhìn thấy Nhạc Nịnh là có hơi rén, cậu mở cửa lên xe, cười nịnh nọt: “Chị, em mang sữa đậu nành chị thích uống nè.”

 

Nhạc Nịnh liếc mắt một cái nhẹ tênh: “Xin lỗi, giờ chị không muốn uống.”

 

Nhạc Lạc: “…”

 

“Chị, hôm qua em thật sự không cố ý mà.”

 

Nhạc Lạc tủi thân nói: “Em đâu cố ý nói với anh Chu, chẳng phải là đang tiện nói chuyện thôi sao.”

 

Nhạc Nịnh liếc cậu một cái: “Im lặng chút đi.”

 

Nhạc Lạc: “… Vâng.” (Ủy khuất ba ba.jpg.)

Xe chạy đi một đoạn, Nhạc Nịnh nhận được điện thoại của Thư Âm.

 

Hoạt động tuyên truyền ở đại học là đã nhận lời từ hôm đó, Nhạc Nịnh tự nhiên sẽ không thất hẹn.

 

“Nhạc Nịnh, cậu đến đâu rồi?”

 

Nhạc Nịnh liếc nhìn: “Còn nửa tiếng nữa mới đến, cậu đến rồi à?” Thư Âm cười: “Chưa đâu, tớ sắp rồi, hỏi cậu trước thôi.”

Cô khẽ giọng nói: “Thời gian còn sớm, đến nơi có thể đi dạo trước.” “Biết rồi.”

Cúp điện thoại, Nhạc Lạc liếc nhìn hỏi: “Chị, sao hai người còn đến đại học làm tuyên truyền vậy?”

 

Nhạc Nịnh suy nghĩ giây lát, lắc đầu nói: “Thư Âm nhận quảng bá cho nhãn hiệu nội địa này, giá tương đối ổn định, bây giờ rất nhiều sinh viên thật ra không thích dùng hàng nội địa, cho nên làm chút tuyên truyền.”

 

Nhưng trên thực tế, hiện tại hàng nội địa có rất nhiều nhãn hiệu làm rất tốt.

 

Nhạc Nịnh thỉnh thoảng cũng dùng, lần trước cô mua son môi và phấn mắt của Perfect Diary, còn có các nhãn hiệu như Florasis (Hoa Tây Tử),

 

thật ra đều đã khá ổn.

 

Chẳng qua vì thành kiến lâu dài, khiến mọi người luôn có ảo giác hàng nội không bằng hàng ngoại.

 

Nhạc Nịnh cảm thấy, tuy vẫn còn chênh lệch, nhưng ít nhất tỷ lệ giá cả/hiệu năng hoàn toàn phù hợp, có thể bắt đầu thử nghiệm từ từ, chứ không phải là không thèm ngó ngàng tới.

 

Cô thì dùng cả hàng nội và ngoại, về cơ bản là thích cái nào dùng cái đó, tình yêu của Nhạc Nịnh với mỹ phẩm… quá bao la, hôm nay thích món này mai thích món kia, về cơ bản là mua không bao giờ hết.

 

Nhạc Lạc gật đầu: “Ồ.”

 

Cậu không hiểu mấy cái này, nhưng cũng yên lặng lắng nghe. “Nhiều bạn nữ cùng lớp bọn em thích chị lắm.”

Nhạc Nịnh nhướng mày cười: “Vậy à.” “Đương nhiên.”

Nhạc Lạc vẻ mặt tự hào: “Nhưng em không nói cho họ biết chị là chị gái em, lần trước em còn nghe họ nói muốn tìm chị xin chữ ký.”

 

Nhạc Nịnh bật cười: “Làm gì khoa trương thế, chị lại không phải minh tinh.”

 

Vào những lúc thế này, màn tâng bốc của Nhạc Lạc luôn có thể xuất hiện rất đúng lúc.

 

“Chị em còn xinh đẹp hơn minh tinh nhiều.”

 

Nhạc Nịnh liếc cậu một cái: “Đừng tưởng khen chị là chị tha thứ cho lỗi lầm hôm qua của em đâu.”

 

Nhạc Lạc: “…”

 

Hai chị em đấu võ mồm, đến Đại học C.

 

Đại học C là một trường rất nổi tiếng, có danh tiếng lớn ở địa phương, điểm trúng tuyển cũng rất cao.

 

Trước đây Nhạc Nịnh và Nhạc Lạc đã đến một lần, nhưng lúc đó hai người chỉ xem qua loa.

 

Lúc trước là nghĩ đến chuyện Nhạc Lạc chọn trường đại học, xem nên chọn trường nào, khi đó cậu cũng không có sở thích đặc biệt gì, nên Nhạc Nịnh đi cùng cậu xem vài trường, cảm nhận một chút không khí đại học.

 

Xuống xe, thời gian vẫn còn sớm.

 

Thời gian làm tuyên truyền là từ 10 giờ rưỡi đến 11 giờ rưỡi, dù sao cũng là cuối tuần, quá sớm chắc cũng không có ai.

 

Giờ này là vừa đẹp.

 

“Chị, em đi mua hai chai nước.” “Ừ.”

 

Nhạc Nịnh đỗ xe xong, nhìn điện thoại, có tin nhắn của Chu Nhiên, hỏi cô đến chưa.

 

Nhạc Nịnh suy tư một lát, nhướng mày trả lời Chu Nhiên. Nhạc Nịnh: [Đến rồi, anh không bận à?]

Chu Nhiên không trả lời ngay, khóe môi Nhạc Nịnh cong lên, gõ gõ điện thoại, nhưng không hỏi thêm gì.

 

Nhạc Nịnh trước đó đã nói với Chu Nhiên, Chu Nhiên tỏ vẻ sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng cũng không quá yên tâm.

 

Nghĩ vậy, cô bất giác mỉm cười.

 

Nhạc Nịnh xuống xe chờ Nhạc Lạc, kết quả Nhạc Lạc chưa thấy đâu, lại đụng phải Khâu Vĩ và đồng nghiệp.

 

Hai người đối mặt nhìn nhau, Khâu Vĩ đi về phía Nhạc Nịnh: “Nhạc Nịnh, sao cậu lại đến đây?”

 

Nhạc Nịnh cười, “À” một tiếng nói: “Đi cùng bạn làm tuyên truyền.”

 

Khâu Vĩ sững sờ, quay đầu nhìn nam đồng nghiệp bên cạnh: “Bây giờ có tuyên truyền gì sao?”

 

Nam đồng nghiệp dừng lại, khẽ nói: “Là mỹ phẩm thì phải, lúc trước nhìn thấy bên kia có biển quảng cáo.”

 

Nhạc Nịnh gật đầu.

 

Khâu Vĩ sững sờ, giới thiệu hai người: “Đây là Nhạc Nịnh, beauty blogger.”

 

Anh chỉ vào nam đồng nghiệp cao gầy bên cạnh, cười nói: “Đây là giáo sư trường, Hình Tùng, dạy tâm lý học.”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh nhìn người đàn ông cao gầy này thêm vài lần. “Chào anh.”

Chào hỏi xong, Khâu Vĩ nói: “Các cậu mấy giờ bắt đầu, ở chỗ nào?” Nhạc Nịnh cười: “Định đến xem sao?”

Khâu Vĩ gật đầu: “Ừ, có chút hứng thú.”

 

Nhạc Nịnh nói địa chỉ, khẽ nói: “Hoan nghênh nha, sau này làm tuyên truyền giúp bọn tôi nhiều hơn.”

 

Khâu Vĩ cười, buồn cười nói: “Tôi chắc không được rồi, lớp tôi phần lớn là nam sinh, thầy Hình chắc không thành vấn đề.”

 

Anh nói: “Lớp thầy Hình nhiều con gái, thầy Hình quan hệ với mọi người cũng tốt, chắc có thể làm tuyên truyền được, đúng không thầy Hình?”

 

Hình Tùng gật đầu, nhìn chằm chằm Nhạc Nịnh vài lần nói: “Tự nhiên là không thành vấn đề.”

 

Nói chuyện vài câu, Hình Tùng và Khâu Vĩ đi trước.

 

Không lâu sau Nhạc Lạc quay lại. “Chị, vừa rồi là ai vậy ạ?”

“Bạn học cũ, bây giờ là giáo sư ở đây.” “Oa.”

Nhạc Lạc khoa trương nói: “Lợi hại vậy.”

 

Cậu nhìn về phía Nhạc Nịnh: “Sao chị lại không phải là giáo sư?”

 

Nhạc Nịnh mỉm cười nhìn cậu, hừ một tiếng: “Có phải thấy ngứa đòn rồi không?”

 

Nhạc Lạc: “…” “Chị, uống nước.”

Không bao lâu, Thư Âm đến.

 

Thư Âm cũng rất xinh đẹp, Nhạc Lạc nhìn thấy còn nhỏ giọng bàn luận với Nhạc Nịnh hai câu, khen xinh.

 

Nhạc Nịnh dở khóc dở cười, chào hỏi Thư Âm.

 

Hai người một thời gian không gặp, thật sự có chút xa lạ.

 

Thư Âm nhìn trang phục hôm nay của cô, đùa nói: “Chanh, lát nữa định chụp ảnh chân dung trong trường à?”

 

Nhạc Nịnh nhướng mày: “Cũng không phải không thể nha.”

 

Một nữ sinh viên bên cạnh nói: “Chị Chanh, được đó ạ, trường tụi em siêu đẹp, giờ có một khu rừng nhỏ lá rụng hết rồi, chụp ảnh đặc biệt đẹp, bên sân thể dục cũng hợp chụp ảnh lắm.”

 

Một nữ sinh khác bổ sung: “Thật ra hồ nhân tạo trường tụi em cũng hợp mà, nhưng giờ lạnh quá.”

 

Nhạc Nịnh nghe mấy người nói chuyện phiếm, cười nói: “Được, chị ghi nhớ hết, lát nữa sẽ đi.”

 

“Ok ạ.”

 

Đi vào bên trong trường, thứ ập đến là hơi thở của vườn trường. Nhạc Nịnh thật sự có chút hoài niệm.

Cuộc sống đại học của cô không vui vẻ như vậy, về cơ bản là bị bài vở và một số chuyện linh tinh khác lấp đầy, cộng thêm thời gian đi trao đổi sinh ở nước ngoài, về cơ bản không có thời gian cho cô chơi bời, nhàn nhã tận hưởng cuộc sống đại học.

 

Buổi tuyên truyền buổi sáng thực chất là một buổi livestream, đương nhiên hiện trường cũng có rất nhiều sinh viên, cả nam lẫn nữ.

 

Không ít nam sinh cũng đi cùng bạn gái đến.

 

Fan của Thư Âm không ít, livestream vừa mở đã có rất nhiều fan tràn vào.

 

Khi nhìn thấy Nhạc Nịnh bên cạnh, mọi người càng trố mắt, kích động không thôi.

 

[A a a a Chanh hôm nay cũng ở đây à!]

 

[Trời ơi, Chanh hôm nay nhìn như học sinh cấp ba vậy.]

 

[Ô ô ô ô bộ đồ học sinh cấp ba này của Chanh hôm nay tui yêu!] [Tui muốn xem Chanh tui muốn xem Chanh.]

Nhạc Nịnh nhìn bình luận trong phòng livestream, cười khẽ: “Mọi người như vậy có phải là không nể mặt Âm Âm nhà ta quá không nha.”

 

Nhạc Nịnh nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Hôm nay vai chính là Âm Âm nhà chúng ta.”

 

“Không.”

 

Thư Âm cầm một hộp phấn mắt lắc lắc, đùa nói: “Tớ cũng không phải vai chính, hôm nay vai chính là cái này.”

 

Fan trong phòng livestream cười rộ lên, nhất trí nói mua.

 

Hai người phối hợp ăn ý, về cơ bản liếc mắt một cái là có thể biết đối phương đang nói gì. Một giờ trôi qua rất nhanh, không bao lâu, đồ Thư Âm bọn họ mang đến lần này đã bán hết sạch, lượt xem phòng livestream cũng bùng nổ, doanh số đột phá kỷ lục trước đây.

 

Đương nhiên, đây cũng không phải là mục đích duy nhất của buổi tuyên truyền và diễn thuyết hôm nay tại trường học.

 

Không chỉ vì tuyên truyền hôm nay, mà còn vì tương lai sau này.

 

Đồng thời cũng hy vọng mọi người có thể dần dần hiểu biết về các thương hiệu nội địa, thay đổi một số cái nhìn của mọi người về thương hiệu nội địa.

 

Sau khi tuyên truyền kết thúc, Thư Âm quay đầu nhìn cô: “Vất vả rồi.” “Không vất vả.”

Nhạc Nịnh cười: “Tớ về trường học cảm nhận một chút, cũng khá thú vị.”

 

Thư Âm bật cười, dịu dàng nói: “Lát nữa có muốn đi chụp ảnh không?” Nhạc Nịnh nhướng mày: “Nói thật, có chút hứng thú.”

“Vậy đi đi.”

 

Thư Âm nói: “Nhưng tớ chắc không đi cùng cậu được, ăn cơm cùng nhau nhé?”

 

“Thôi.”

 

Nhạc Nịnh cười: “Cậu đi lo việc của cậu đi, sau này có rảnh lại hẹn.” “Được.”

“Cảm ơn.”

 

Thư Âm tác phong nhanh gọn, nói đi là đi.

 

Nhạc Nịnh không có việc gì, vừa định tìm Nhạc Lạc ra ngoài ăn cơm, liền thấy Khâu Vĩ và Hình Tùng, cô không ngờ hai người thật sự đến đây tham dự.

 

Khâu Vĩ ngước mắt nhìn về phía cô, khẽ giọng nói: “Đều đến trường rồi, tôi mời hai người ăn bữa cơm nhé?”

 

Nhạc Nịnh dừng lại, khẽ giọng nói: “Hay để lần sau đi, em trai tôi còn đang đợi tôi ở đằng kia.”

 

Khâu Vĩ vừa định nói gì đó, Hình Tùng liền nói: “Cô Nhạc không ngại thì đi cùng luôn đi, có phải cô lần đầu đến trường chúng tôi không?”

 

“Không phải.”

 

Nhạc Nịnh khẽ giọng nói: “Trước đây đến rồi, nhưng không thăm quan nhiều.”

 

Cô nhìn quanh một vòng, suy nghĩ một lát, lại không từ chối nữa. “Vậy làm phiền hai vị.”

“Nên làm mà.”

 

Nhạc Nịnh kéo Nhạc Lạc cùng đi ra ngoài, Khâu Vĩ cũng không sắp xếp gì quá cầu kỳ, chỉ dẫn hai người đến một con phố tương đối nổi tiếng bên cạnh trường, chỗ này hàng quán nhiều không đếm xuể, lớn nhỏ, đủ loại đều có.

 

Cuối cùng, chọn món cá nấu dưa chua mà Nhạc Nịnh yêu thích nhất.

 

Nhạc Lạc có chút kinh ngạc: “Anh Khâu, sao anh biết chị em thích ăn cá nấu dưa chua vậy?”

 

Lời vừa dứt, Khâu Vĩ bị Nhạc Nịnh véo một cái. Cậu hít sâu một hơi.

Khâu Vĩ cười nhạt, giọng điệu ôn hòa nói: “Khẩu vị của chị em trước giờ vẫn không thay đổi.”

 

Nhạc Nịnh dừng lại, đột nhiên cười: “Đúng là vậy thật.”

 

Ngồi xuống ăn cơm, tin nhắn của Chu Nhiên cuối cùng cũng trả lời. Chu Nhiên: [Vừa bận xong, em kết thúc rồi à?]

Nhạc Nịnh nhướng mày, cúi đầu trả lời: [Kết thúc rồi, chuẩn bị ăn cơm.] Chu Nhiên: [Ăn gì?]

Nhạc Nịnh: [Cá nấu dưa chua. Có người mời.] Chu Nhiên: [?]

Khóe môi Nhạc Nịnh nhếch lên, nhấp ngụm nước nhìn điện thoại. Giây tiếp theo, điện thoại Chu Nhiên gọi tới.

 

Cô cười cười, nhìn mấy người trước mặt: “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

 

Nói xong, Nhạc Nịnh cầm điện thoại chạy ra ngoài.

 

“Alo.” Giọng cô ngậm ý cười, trêu chọc nói: “Đội trưởng Chu, tìm tôi có việc sao?”

 

Chu Nhiên nghe giọng điệu này của cô, hừ cười một tiếng: “Ăn cơm cùng ai?”

 

Nhạc Nịnh nhướng mày: “Cùng bạn học cũ thôi.” Chu Nhiên sững lại, thu lại ánh mắt: “Vậy à.” “Đúng vậy.”

Nhạc Nịnh cười: “Đội trưởng Chu ăn cơm chưa?” “Chưa.”

Giọng Chu Nhiên bình thản nói: “Ăn không vô.” Nhạc Nịnh không nhịn được bật cười: “Thật hay giả?” “Thật.”

Nhạc Nịnh dở khóc dở cười: “Được rồi, tôi ăn cơm cùng Khâu Vĩ và đồng nghiệp cậu ấy, vừa hay gặp ở trường, không nỡ từ chối.”

 

Không đợi Chu Nhiên trả lời, Nhạc Nịnh liền nhanh chóng nói: “Tôi vào trước đây, lát nữa nói chuyện sau.”

 

Chu Nhiên: “…”

 

Nhìn cuộc gọi bị ngắt ngang, Chu Nhiên nghĩ đến câu thành ngữ Lục Gia Tu đưa cho anh lúc trước — tự làm tự chịu.

 

Nghĩ vậy, anh đau đầu day day trán.

 

Một bữa cơm, ăn không tính là vui vẻ, cũng không phải không vui. Ăn cơm xong, Nhạc Nịnh liền chào tạm biệt Khâu Vĩ.

Cô nghĩ nghĩ, vẫn kéo Nhạc Lạc chạy vào trong Đại học C đi dạo.

 

Còn cố ý đến mấy địa điểm mà mấy cô bé sinh viên lúc nãy nói để check-in chụp ảnh, kỹ năng chụp ảnh của Nhạc Lạc không tệ, hoàn toàn là do Nhạc Nịnh đào tạo ra.

 

“Chị, chị xem mấy tấm này được không.” “Được.”

Nhạc Nịnh cúi đầu xem, vô cùng hài lòng. “Cũng không tệ lắm.”

Cô nhìn quanh một vòng: “Hồ nhân tạo của Đại học C đi lối nào nhỉ, không phải nói bên đó cũng đẹp sao?”

 

Nhạc Lạc: “Bên hồ lạnh lắm.” “Sợ gì?”

Nhạc Nịnh không để ý nói: “Qua đó chụp mấy tấm, muốn đẹp thì không thể sợ lạnh.”

 

Nhạc Lạc: “…”

 

Thôi được, chị cậu nói có lý.

 

Hồ nhân tạo của Đại học C rất đẹp, nước hồ trong vắt, gió nhẹ thổi qua, còn có thể thấy mặt nước gợn sóng.

 

Nhạc Nịnh có chút kinh ngạc, liếc mắt nói: “Nước hồ đẹp thật đó.” Nhạc Lạc gật đầu: “Nước hồ ở đây lúc nào cũng đẹp.”

Cậu đột nhiên nhớ đến một tin tức lướt được trên mạng lúc trước, khẽ giọng nói: “Lúc trước còn lên báo mà?”

 

“Vậy à?”

 

Nhạc Nịnh không hiểu lắm: “Vì đẹp sao?” “Không phải.”

Nhạc Lạc nhíu mày nghĩ nghĩ: “Không nhớ là vì cái gì, dù sao hồ nhân tạo này của Đại học C trước đây không phải hồ nhân tạo, hình như là hình thành tự nhiên, sau này cải tạo xong thì lên hot search.”

 

“… Ồ.”

 

Nhạc Nịnh hứng thú cũng không lớn lắm, sau khi bảo Nhạc Lạc chụp ảnh xong, liền rời khỏi Đại học C.

 

Nhạc Lạc phải về nhà, Nhạc Nịnh đưa cậu đến trạm xe, suy nghĩ giây lát rồi vẫn bắt taxi đi về phía đội điều tra hình sự.

 

Cô không có ý gì khác, chỉ là đi xem “nhân viên văn phòng đáng thương” thôi.

 

Nhạc Nịnh đến nơi, Chu Nhiên vừa bận xong. Nhìn thấy tin nhắn của cô, liền lập tức đi ra.

Lần thứ hai đến đây, nhưng cảm giác so với lần đầu tiên… hình như có chút khác biệt.

 

Ánh mắt Chu Nhiên sáng rực nhìn chằm chằm cô một hồi, giọng nói trầm thấp hỏi: “Sao lại đến đây?”

 

Nhạc Nịnh hắng giọng, giấu đầu lòi đuôi nói: “Thì đi ngang qua ghé xem thôi.”

 

Chu Nhiên liếc cô một cái, cũng không vạch trần lời nói dối của cô.

 

Anh không nói, Đại học C và đội điều tra hình sự là hai hướng khác nhau.

 

Nhạc Nịnh nói xong, chính mình cũng thấy chột dạ.

 

Cô ngó vào bên trong: “Có thể vào không?”

 

Chu Nhiên cười: “Có thể, muốn vào dạo một vòng à?”

 

Nhạc Nịnh im lặng vài giây, nhìn về phía anh: “Anh mấy giờ tan làm?” “Bây giờ.”

“Hả?”

 

Chu Nhiên hai tay đút túi, mỉm cười nhìn cô: “Bây giờ tan làm, có muốn đi đâu chơi không?”

 

Nhạc Nịnh sững sờ, suy nghĩ hoàn toàn không theo kịp. “Hôm nay thứ bảy.”

Chu Nhiên nhắc nhở nói: “Chuyện gấp bận xong rồi, chuyện khác cũng không gấp.”

 

Cho nên có thể nghỉ ngơi.

 

Cảnh sát cũng là người, lúc chưa có manh mối, cũng có thể nghỉ ngơi.

 

Nhạc Nịnh muộn màng “Ồ” một tiếng, đá đá mũi chân Chu Nhiên lẩm bẩm: “Vậy sao anh không nói sớm.”

 

Chu Nhiên cười, đưa tay xoa đầu cô: “Anh không ngờ em sẽ qua đây.” Đây là sự thật.

 

Chu Nhiên ban đầu định làm xong việc sẽ đi tìm cô. Kết quả còn chưa kịp đi, Nhạc Nịnh đã chủ động đến. Hai người liếc nhau, Nhạc Nịnh ngạo kiều quay đầu đi.

Chu Nhiên nhếch môi, trong mắt ẩn chứa ý cười, giọng nói dịu dàng: “Đợi anh vài phút nhé?”

 

“… Ừm.”

 

Chu Nhiên quay đầu nhìn cô: “Có muốn vào trong ngồi một lát không, anh dặn dò cấp dưới hai câu rồi đi.”

 

“Không cần.”

 

Nhạc Nịnh không chút nghĩ ngợi từ chối: “Tôi ở ngoài đợi anh là được.” “Được, lên xe đợi đi, bên ngoài lạnh.”

“Ừm.”

 

Vài phút sau, Chu Nhiên lại đi ra. Hai người lên xe.

Nhạc Nịnh tự nhiên chuyển sang ghế phụ, cô thật ra không thích lái xe lắm, nhưng đôi khi không lái xe lại không tiện.

 

Nhìn bàn tay người đàn ông đặt trên vô lăng, trong mắt Nhạc Nịnh lóe lên tia cười: “Đi đâu đây?”

 

Chu Nhiên: “Đi ăn cơm với anh trước nhé?”

 

Nhạc Nịnh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh: “Anh còn chưa ăn cơm?” “Ừm.”

Nhạc Nịnh khựng lại, cô liếc nhìn thần sắc người bên cạnh, sâu sắc nghi ngờ Chu Nhiên cố ý làm vậy.

 

Điều này làm cô… lại có chút cảm giác áy náy. Chu Nhiên cười, liếc cô một cái: “Lúc đó bận quá.” Nhạc Nịnh: “… Anh muốn ăn gì, để tôi xem.”

“Gì cũng được.”

 

Chu Nhiên dừng lại: “Tìm ở khu quảng trường đi.” Nhạc Nịnh sững sờ: “Vì sao?”

Chu Nhiên ho nhẹ: “Tiện thể đến đó đi dạo?” Nhạc Nịnh: “…”

Cô cười khẽ, gật gật đầu: “Được.”

 

Cô cúi đầu xem, cuối cùng chọn một cửa hàng mà Chu Nhiên khá thích. Đỗ xe xong, hai người đi về phía trung tâm thương mại.

Giờ này người ăn cơm không nhiều lắm, dù sao giờ cơm đã qua lâu rồi. Trong quán cũng chỉ có hai người Chu Nhiên và Nhạc Nịnh.

 

Cô thật ra chưa ăn no, lúc này cũng không nhịn được nếm mấy miếng. Chu Nhiên cười như không cười nhìn cô.

Nhạc Nịnh: “… Anh nhìn cái gì?” Chu Nhiên lắc đầu: “Đói bụng à?” “Chưa ăn no.”

Nhạc Nịnh tương đối thẳng thắn: “Cảm giác ăn cơm với người không quen… hơi khó chịu.”

 

Chu Nhiên gật đầu: “Hôm nay cảm giác thế nào.” “Khá tốt.”

Nhạc Nịnh nói: “Đại học C ngày càng đẹp.”

 

Mắt cô cong cong: “Địa điểm check-in chụp ảnh tuyệt vời.”

 

Nói rồi, Nhạc Nịnh lấy điện thoại ra cho Chu Nhiên xem: “Anh xem, mấy tấm này có phải rất đẹp không?”

 

Chu Nhiên cúi đầu nhìn, người trong ảnh cười rất ngọt, mỹ diễm động lòng người.

 

Chu Nhiên luôn biết Nhạc Nịnh rất đẹp, phong cách nào cũng có thể cân được.

 

Từng tấm ảnh, đều đẹp đến cực điểm. Anh dừng lại, thấp giọng nói: “Đẹp.”

Nhạc Nịnh nhướng mày, nghe lời này của anh vô cùng bất ngờ: “Thật sao?”

 

“Ừm.”

 

Nhìn thần sắc người đàn ông, khóe môi Nhạc Nịnh nhếch lên, cố ý làm khó hỏi: “Anh nói người hay nói phong cảnh?”

 

Chu Nhiên liếc cô một cái, bàn tay thon dài véo nhẹ má Nhạc Nịnh, cảm nhận sự mềm mại mịn màng, có chút yêu thích không nỡ buông tay. Yết hầu anh trượt lên xuống, giọng nói trầm khàn: “Nói em.”

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment