Mọi suy nghĩ của Nhạc Nịnh dường như bị người trước mặt cuốn đi mất rồi.
Lúc Chu Nhiên cúi xuống.Ban đầu, thực ra anh vẫn còn chừa lại một đường lui, có lẽ là cho cô thời gian để đẩy anh ra, hoặc vì lý do nào khác.
Hôn một lúc, Nhạc Nịnh bất giác nức nở khe khẽ, và ngay giây tiếp theo, Chu Nhiên đã tách môi cô ra, tiến vào sâu hơn.
Cơ thể cô run lên, một cảm giác khó tả dâng tràn.
Giống như… giống hệt như trong cuốn tiểu thuyết Nguyễn Thu đưa cho cô vậy, tê dại, nhưng lại khiến người ta tham luyến.
Sự mạnh mẽ của đàn ông vào những lúc thế này hoàn toàn không hề nể nang, thế tấn công mãnh liệt, khác hẳn với thái độ “nước ấm nấu ếch” mà anh đã đối xử với Nhạc Nịnh suốt thời gian qua.
Đầu óc Nhạc Nịnh như ngừng hoạt động trong tức khắc, ngoan ngoãn bị người trước mặt dẫn dắt “chạy”.
Nụ hôn của anh chẳng hề khách sáo chút nào, ít nhất Nhạc Nịnh nghĩ vậy.
Ban đầu chỉ là lướt qua, nhưng sau đó… Nhạc Nịnh có cảm giác đêm nay mình có thể trở thành người đầu tiên chết vì thiếu oxy, vì bị hôn.
Lông mi cô run rẩy, cô đẩy nhẹ người đàn ông trước mặt.
Chu Nhiên nới lỏng một chút, cho cô không gian để th* d*c.
Hơi thở hai người quyện vào nhau. Anh lùi ra, nhưng không dừng lại hẳn.
Chu Nhiên hôn lên khóe môi cô, dịu dàng đến cực điểm, đầu lưỡi lướt qua cánh môi cô, từng chút, từng chút một, rồi lại ngậm lấy môi cô.
Lần này, anh dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều.
Tim Nhạc Nịnh đập thình thịch theo từng động tác của anh, hoàn toàn mất kiểm soát, như thể mọi thứ lập tức trở nên hỗn loạn.
Một lúc lâu sau.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của hai người. Chu Nhiên nhìn người trong lòng, mặt và cổ đều đỏ ửng, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên đôi môi bị hôn đến mức đỏ mọng quyến rũ của cô.
Yết hầu anh khẽ trượt xuống.
Cảm nhận được ánh mắt của Chu Nhiên, Nhạc Nịnh cắn chặt môi, đôi mắt ươn ướt lườm anh một cái.
Không khí ái muội tràn ngập khắp căn phòng.
Chu Nhiên đưa tay chạm nhẹ vào má cô, lông mi Nhạc Nịnh run lên: “Nhạc Nịnh.”
Nhạc Nịnh không đáp, nhắm chặt mắt không muốn nhìn anh.
Chu Nhiên cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mi mắt cô, giọng nói khàn đặc: “Không nhịn được.”
Lồng ngực Nhạc Nịnh run lên, cảm nhận bờ môi ấm áp của anh dừng trên mí mắt mình.
Chu Nhiên vừa định mở miệng nói tiếp thì điện thoại đặt bên ngoài reo vang.
Cả hai đều sững sờ. Nhạc Nịnh dùng một tay đẩy anh ra, thở gấp nói: “Điện thoại của anh kìa.”
Chu Nhiên cũng biết cuộc gọi vào giờ này không thể bỏ lỡ, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Anh bước nhanh ra phòng khách. “Alo.”
Đầu dây bên kia là giọng Tạ Vi: “Đội trưởng Chu, Đại học C có vụ án mới.”
Bàn tay cầm điện thoại của Chu Nhiên siết chặt, giọng nói khản đặc: “Tôi đến ngay.”
Anh quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đang mở. “Nhạc Nịnh.”
Nhạc Nịnh bật đèn đầu giường, ngước mắt nhìn anh: “Anh đi nhanh đi, vụ án quan trọng nhất.”
Chu Nhiên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Về rồi nói chuyện với em sau. Tối nay đừng đi đâu cả, có người gõ cửa cũng đừng mở.”
“Vâng.”
Anh ngừng lại một chút, không quên hỏi: “Có sợ không?” “Không sợ.” Nhạc Nịnh lắc đầu: “Anh đi nhanh đi.” “Được.”
Thời gian không cho phép Chu Nhiên trì hoãn thêm. Chẳng mấy chốc, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Nhưng dường như trong phòng vẫn còn vương vấn hơi thở của người đàn ông, cả trong khoang miệng cô… cũng toàn là hương vị của anh.
Nghĩ đến đây, mặt Nhạc Nịnh càng đỏ hơn.
Cô đưa tay vỗ vỗ lên giường, hối hận không kịp. Đều tại Nguyễn Thu!!
A a a a a a a!!!
Nhạc Nịnh đưa tay, vô thức chạm lên môi mình.
Nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông…
Bất chợt, trong đầu Nhạc Nịnh hiện lên một đoạn văn đọc được buổi chiều, nói rằng hôn môi sẽ gây nghiện, môi đàn ông thực ra rất mềm, như thạch trái cây, khiến bạn nếm rồi lại muốn nếm nữa.
Nhạc Nịnh c*n m** d***.
Nhắm mắt lại, toàn là hình ảnh của hai người vừa rồi.
Cô hít sâu một hơi, dứt khoát đứng dậy vào bếp, rót một cốc nước lạnh uống cho bình tĩnh lại.
Nhưng uống xong… hình như cũng không bình tĩnh hơn là mấy.
Đứng ở phòng khách vài giây, Nhạc Nịnh nhắm mắt, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Cô cảm thấy mình nhất định phải tìm việc gì đó làm mới được.
Nguyễn Thu vừa định đi ngủ thì đột nhiên nhận được một loạt biểu tượng cảm xúc tấn công.
Toàn là hình con dao, còn tag cả tên mình. Nguyễn Thu Thu: […? ]
Quý Sơ Sơ: [Nguyễn Thu làm chuyện gì xấu rồi à.] Nhạc Nịnh: [Cậu hỏi cậu ấy ấy!]
Nguyễn Thu Thu: [… Tớ mạnh dạn đoán thử nhé… Cuốn sách chiều nay tớ đưa cậu có tác dụng rồi? Có tiến triển lớn với đàn anh Chu rồi?]
Nhạc Nịnh: [.]
Sơ Sơ Nha: [Oa!!! Mau mau mau, xảy ra chuyện gì rồi, giờ này mà đàn anh Chu đã xong việc nhanh thế?]
Nhạc Nịnh trợn tròn mắt, thực sự không muốn nói chuyện với hai người này nữa.
Trong đầu hai người này toàn nghĩ cái gì đâu không, cái gì mà xong việc nhanh thế!!
Nhạc Nịnh Chanh: [Hai cậu có thể có tư tưởng lành mạnh một chút được không?]
Nguyễn Thu Thu: [Tớ cũng muốn lành mạnh lắm chứ, nhưng cậu biết là khó lắm không, mau nói đi mau nói đi.]
Nhạc Nịnh đỏ mặt gõ chữ: [Không có! Các cậu nghĩ nhiều quá rồi, Chu Nhiên có nhiệm vụ.]
Nguyễn Thu Thu: [??? Cho nên cậu đang tiếc nuối hả?]
Sơ Sơ Nha: [Tớ thấy đúng rồi đó, cách màn hình cũng cảm nhận được oán khí của cậu ấy, đây gọi là gì nhỉ, dục cầu bất mãn.]
Nguyễn Thu Thu: [Tớ đồng ý với cách nói này.]
Nhạc Nịnh bị hai người chọc tức đến không chịu nổi, dứt khoát không thèm nói chuyện với họ nữa.
Hừ.
Cô tắt WeChat, đảo mắt một vòng, điện thoại lại rung lên.
Nhạc Nịnh vừa nghĩ đến Nguyễn Thu và Sơ Sơ, định tắt máy thì phát hiện người gửi tin nhắn không phải hai người họ, mà là Thư Âm.
Cô ngẩn ra, có chút bất ngờ khi Thư Âm lại tìm mình vào giờ này. Vừa mở ra, Nhạc Nịnh liền thấy một tin nhắn khiến mình kinh ngạc. Thư Âm: [Chanh ơi! Cậu biết không, Đại học C xảy ra án mạng rồi.] Đồng tử Nhạc Nịnh co lại, vô cùng bất ngờ.
Nhạc Nịnh: [Tớ không biết, sao cậu biết?]
Thư Âm: [Tớ vừa thấy tin tức, lần trước đi tuyên truyền có hai sinh viên kết bạn WeChat với tớ đó, tớ vừa thấy họ đăng vòng bạn bè, nghe nói cảnh sát đến rồi.]
Nhạc Nịnh hít một hơi lạnh.
Cô đột nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại Chu Nhiên vừa nhận, lẽ nào lại là một cô gái?!
Nhạc Nịnh: [Là sinh viên trong trường à?]
Thư Âm: [Chưa chắc nữa, hơn nữa có tin đồn là tự sát, cũng có người nói khác, tạm thời chưa rõ.]
Thư Âm: [Tớ chỉ thấy trường chúng ta mới đến cách đây không lâu, nói cho cậu biết một tiếng, thật đáng sợ.]
Thư Âm: [Vụ án mạng lần trước còn chưa có kết quả, sao bây giờ lại có nữa rồi.]
Nhạc Nịnh cũng không biết.
Cô nghĩ đến những việc Chu Nhiên bận rộn suốt thời gian qua, vô cùng hy vọng có thể nhanh chóng phá án, bắt hung thủ quy án, đừng để lòng người hoang mang.
Theo bản năng, cô chạm vào vị trí trái tim đang đập mạnh vì căng thẳng của mình, không hiểu sao, Nhạc Nịnh đột nhiên có linh cảm ——
Nếu vụ án này có liên quan đến ba vụ án trước đó, vậy thì lần này nhất định sẽ có đột phá mới.
Cô đi ra phòng khách nhìn ra ngoài, nhìn khu dân cư tối đen như mực, cô thầm niệm trong lòng.
Mong sớm ngày phá án, sớm ngày phá án.
Nhạc Nịnh để đèn phòng khách sáng, sau khi nói với Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ một tiếng, hai người cố ý mở voice chat nhóm với cô.
Ba người làm việc của mình, nhưng điện thoại vẫn kết nối, Nhạc Nịnh dường như cũng bớt sợ hơn.
Sau đó, Nhạc Nịnh cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào.
Khi tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng hẳn, cô nhìn điện thoại, đã hết pin tự động tắt máy.
Nhạc Nịnh cắm sạc điện thoại, đi ra ngoài. Nhìn tủ giày ở cửa, Chu Nhiên chưa về.
Mắt cô lóe lên, có dự cảm không tốt.
Nhạc Nịnh ngồi xổm xuống cạnh chỗ sạc, bật điện thoại lên. Vừa khởi động xong, vô số tin nhắn tràn vào.
Nguyễn Thu, Quý Sơ Sơ, Thư Âm, thậm chí cả mẹ Chu và Đường Quang Viễn…
Cô lần lượt mở ra trả lời, nhìn khung chat WeChat của Chu Nhiên không hề có động tĩnh, Nhạc Nịnh suy nghĩ một lát, gửi một tin nhắn cho Tạ Vi.
Nhạc Nịnh: [Các anh vẫn đang bận ạ?] Đợi vài phút, vẫn không có hồi âm.
Tầm mắt Nhạc Nịnh tiếp tục lướt xuống, đột nhiên thấy nhóm chat lớp cấp ba, cái nhóm bị cô cài đặt chế độ không làm phiền, có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Nhạc Nịnh đột nhiên nhớ ra, Khâu Vĩ là giáo sư ở Đại học C. Ngón tay cô dừng lại, mở nhóm chat ra.
Vừa mở ra, Nhạc Nịnh liền thấy Khâu Vĩ xuất hiện.
Rất nhiều bạn học có lẽ cũng đã nghe tin, lập tức hỏi thăm Khâu Vĩ.
[@Khâu Vĩ, nghe nói trường cậu xảy ra chuyện, là tự sát hay mưu sát vậy ạ?]
[@Thầy Khâu phải chú ý an toàn nhé!] [@Khâu Vĩ là nữ sinh bị hại hả?]
[Trời ơi, thật đáng sợ quá, cảm giác sau này tớ cũng không dám ra ngoài nữa.]
[Vụ án trước đó cũng chưa phá được à, hiệu suất làm việc của cảnh sát chậm thật đấy.]
[Tớ nghe nói vụ án này hình như do đàn anh Chu Nhiên phụ trách, anh ấy lợi hại như vậy mà cũng chưa phá được, hung thủ này quá gian xảo sao?]
[Hơi sợ nha, các bạn nữ sau này phải chú ý đó, buổi tối đừng ra ngoài.] Lướt xuống dưới, Khâu Vĩ trả lời.
Khâu Vĩ: [Tôi không sao, tình hình cụ thể chưa rõ lắm, hiện tại tất cả giáo viên và sinh viên đang được lấy lời khai từng người một.]
[Vậy không phải khối lượng công việc rất lớn sao ạ?] Khâu Vĩ: [Đúng vậy, nhưng hình như chỉ có cách này.]
[Người chết là ai vậy, sinh viên hay giáo viên?]
Nhạc Nịnh nín thở, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chờ Khâu Vĩ trả lời.
Chỉ là đợi hai phút, tin nhắn của Khâu Vĩ chưa thấy đâu, cô lại nhận được một tin nhắn riêng.
Là cô bé fan hâm mộ ở Đại học C lần trước đã nhắn tin riêng cho cô. Lâm Ô Ô: [Chị Chanh ơi chị Chanh ơi chị đâu rồi.]
Lâm Ô Ô: [Hu hu hu chị Chanh ơi em muốn nói với chị một chuyện không may, chị còn nhớ cô giáo lần trước em nói rất thích xem video trang điểm của chị không?]
Lâm Ô Ô: [Cô ấy tối qua mất rồi.]
Nhạc Nịnh nhìn thấy, bàn tay cầm điện thoại run lên. Nhạc Nịnh: [Chị đây.]
Hơi thở cô nghẹn lại, có chút không thể tin đây là sự thật. Nhạc Nịnh: [Là bị giết sao?]
Lâm Ô Ô: [Tạm thời chưa biết, nhưng trong trường lan truyền rồi, cô giáo mất rồi.]
Lâm Ô Ô: [Cô giáo của bọn em siêu thích video của chị Chanh đó ạ, thỉnh thoảng trong giờ học cô còn tán gẫu với bọn em, khen chị Chanh xinh suốt, lớp em rất nhiều bạn nữ là nhờ cô giáo mới biết đến chị Chanh đó.]
Nhạc Nịnh nhìn, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô nhất thời không nói nên cảm giác của mình là gì, chỉ cảm thấy khó chịu, không thoải mái.
Nhìn từng đoạn tin nhắn Lâm Ô Ô gửi đến, cô hiểu rằng Lâm Ô Ô hẳn cũng đã bị sốc, nhất thời không thể chấp nhận được nên mới tìm Nhạc Nịnh nói nhiều như vậy.
Hít sâu một hơi, cô kiên nhẫn an ủi Lâm Ô Ô.
Hai người trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Nhạc Nịnh đột nhiên nói: [Nói chuyện trên Weibo không tiện lắm, chị lo sẽ bỏ lỡ tin nhắn của em, em có ngại thêm WeChat hay QQ không?]
Lâm Ô Ô: [Đương nhiên là không ngại ạ! Chỉ cần chị Chanh không chê em phiền là được, đương nhiên em đảm bảo sẽ không nói phương thức liên lạc của chị Chanh cho người khác đâu.]
Nhạc Nịnh không lo lắng chuyện này.
Nếu lo lắng, cô đã không chủ động đề nghị. Hai người trao đổi phương thức liên lạc.
Nhạc Nịnh tạm thời cũng không thể chạy đến hỏi Chu Nhiên, cô đoán Chu Nhiên chắc vẫn đang bận.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Ô Ô, Nhạc Nịnh ngồi xếp bằng trên sofa trầm tư hồi lâu, cô xem lại một lần nữa toàn bộ cuộc đối thoại giữa mình và Lâm Ô Ô, rồi đi vào phòng làm việc.
Nhà Chu Nhiên có phòng làm việc, nhưng đây là lần đầu tiên Nhạc Nịnh bước vào.
Lúc cô chuyển đến, Chu Nhiên đã giới thiệu qua, nhưng lúc đó cô thực sự không có hứng thú với phòng làm việc, chỉ đứng ở cửa nhìn qua cách bài trí.
Trong phòng làm việc của Chu Nhiên có không ít sách về án hình sự, còn có sách tâm lý học vân vân, cô nhìn lướt qua, còn bất ngờ thấy cả truyện ma.
Nhạc Nịnh: …
Cô nhướng mày, không hiểu lắm cuốn truyện ma này của Chu Nhiên là thế nào.
Tùy ý xem qua một lượt, Nhạc Nịnh ngồi xuống trước bàn làm việc.
Bên trong bàn của Chu Nhiên được sắp xếp vô cùng gọn gàng, ngay cả vị trí đặt sách cũng rất cố định.
Cô nhìn một chút, lôi ra một cuốn sổ từ ngăn kéo, thấy là sổ trắng, cô lấy cây bút trong ngăn kéo, bắt đầu hệ thống lại những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Những gì cô biết không nhiều, cảnh sát cũng có ý thức bảo mật, Chu Nhiên thỉnh thoảng có nói cũng không nói quá nhiều, Nhạc Nịnh tôn
trọng nghề nghiệp của anh, nên tạm thời chỉ có thể viết ra những gì mình biết.
Chẳng mấy chốc, cô dừng bút.
Trên trang giấy kẻ ngang vốn sạch sẽ, xuất hiện những dòng chữ thanh tú.
1, Vụ án giết người đêm mưa, gần khu chung cư. Nạn nhân là nữ nhân viên văn phòng làm việc gần đó, xinh đẹp, gia cảnh tốt, người địa phương.
2, Người giống hệt mình lảng vảng gần hiện trường vụ án giết người, ám chỉ bản thân.
3, Cặp đôi sinh viên đại học báo án, phát hiện thi thể thứ hai trong hồ, vẫn là nữ nhân viên văn phòng trẻ trung xinh đẹp, nhà thiết kế mới nổi.
4, Vụ án mạng Đại học C. (Nạn nhân là fan của mình.)
Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm vào dòng thông tin cuối cùng, đọc đi đọc lại, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cô giáo là fan của mình, vậy thì điều này có liên quan đến manh mối thứ hai không?
Là trùng hợp, hay là cố ý sắp đặt?
Nhạc Nịnh nhíu chặt mày suy nghĩ, luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng hơn.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa vang lên tiếng động.
Cô giật mình, cảnh giác đứng dậy.
Vừa ngước mắt nhìn qua, bóng dáng Chu Nhiên đã xuất hiện ở cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chu Nhiên có chút bất ngờ, giọng nói khàn đi vì cả đêm không ngủ, giọng mũi rất nặng.
“Làm phiền em à?”
“Không có.” Nhạc Nịnh đi về phía anh: “Xong việc rồi ạ?” Chu Nhiên gật đầu, đi về phía bếp.
“Tạm thời thôi.”
Anh rót một cốc nước, cúi mắt nhìn Nhạc Nịnh: “Tối qua có sợ không?” Nghe vậy, Nhạc Nịnh cười.
“Em sợ cái gì chứ?”
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, vì cả đêm không ngủ, trên mặt Chu Nhiên đã xuất hiện lún phún râu.
Một chút thôi, không rõ ràng lắm, hơi khác với vẻ ngoài sạch sẽ, sảng khoái thường ngày của anh.
Nhưng Nhạc Nịnh không thấy xấu, ngược lại cảm thấy càng thêm nam tính.
Chu Nhiên cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Thật sự không sợ?” Nhạc Nịnh liếc anh một cái: “Bây giờ đây là trọng điểm sao?” “Ừ.”
Nhạc Nịnh: “…”
Cô cạn lời, vừa định trợn mắt, Chu Nhiên đột nhiên đưa tay xoa đầu cô, giọng nói mang theo ý cười, thanh âm trầm thấp: “Về nhà rồi, đây mới là trọng điểm.”
Không hiểu sao, Nhạc Nịnh lại hiểu được ý tứ trong lời nói này.
Mắt cô lóe lên, mím môi dưới: “Không sợ đâu, tối qua Nguyễn Thu với Quý Sơ Sơ gọi điện thoại với em cả đêm.”
Nói xong, cô nhìn về phía Chu Nhiên: “Hôm nay anh còn phải về đội không ạ?”
“Có điện thoại thì đi.” Chu Nhiên nhắm mắt lại, đầu hơi đau. Nhạc Nịnh nhìn quầng thâm dưới mắt anh, vô cùng xót xa. “Hay là anh đi tắm rửa ngủ một giấc trước đi?”
Chu Nhiên mở mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, như muốn hút cô vào trong đó.
“Còn em?” Anh hỏi.
“Em?” Nhạc Nịnh chỉ vào mình, không chút do dự nói: “Em xem TV một lát.”
Chu Nhiên “Ừ” một tiếng, lúc này mới nói: “Được.”
Nhạc Nịnh vẻ mặt mờ mịt, không hiểu tại sao Chu Nhiên lại hỏi như vậy.
Chẳng lẽ sợ mình buồn chán quá?
Cô nhìn bóng lưng anh đi vào phòng, chớp chớp mắt, khóe môi cong lên.
Chu Nhiên thực sự đi tắm rồi ngủ, Nhạc Nịnh nghe động tĩnh, người này tắm xong đi ra hỏi cô có ăn sáng không, nhận được câu trả lời khẳng định xong, cửa phòng cũng không đóng, cứ thế ngủ thiếp đi.
Nhạc Nịnh ngồi trên sofa phòng khách, liếc nhìn cánh cửa phòng đang mở hé, trong lòng thầm nghĩ —— Chu Nhiên chẳng lẽ không lo cô thừa cơ xông vào làm gì anh sao?!
Không đúng!
Nhạc Nịnh lắc lắc đầu, tự thấy mình thật hết nói nổi. Tại sao mình lại phải thừa cơ xông vào làm gì anh ấy?!
Không phải mình theo đuổi anh ấy, là anh ấy theo đuổi mình!
Hơn nữa còn chưa được đồng ý đã hôn mình!!
Đôi mắt Nhạc Nịnh lập tức trợn lớn, vừa rồi thế mà lại quên nói chuyện đại sự này!
Cô vỗ trán mình, mệt mỏi.
Bị chiếm tiện nghi rồi còn ngốc nghếch “đếm tiền” giúp Chu Nhiên.
…
Giấc ngủ này của Chu Nhiên hơi dài.
Anh bị tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức.
Thực ra tinh thần anh luôn rất tốt, cũng rất ít khi bị cảm.
Tối qua lúc ra ngoài có lẽ hơi vội, gió bên ngoài lại lớn bất thường, ở lại hiện trường Đại học C cả đêm cũng không để ý, lúc này đầu có chút chóng mặt.
Anh mơ màng mở mắt ra nhìn, cánh cửa phòng vốn không đóng đã được khép hờ lại, tiếng nói chuyện bên ngoài đứt quãng truyền đến.
“Dì ơi, Chu Nhiên hình như bị sốt rồi ạ.” “Có cần đưa anh ấy đi khám không ạ?”
“Không cần ạ?” Nhạc Nịnh có chút lo lắng, nhìn mẹ Chu đang hoàn toàn thả lỏng trước mặt: “Thật sự không sao ạ?”
Mẹ Chu xua tay, cười nói: “Thật sự không sao, Chu Nhiên một hai năm mới ốm một lần, đừng lo lắng.”
Bà cúi đầu nhìn Nhạc Nịnh, trong mắt tràn đầy ý cười: “Ở bên này cháu cảm thấy thế nào?”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh lập tức hơi ngượng.
Cô thực sự không ngờ mẹ Chu sẽ đến. Lúc Chu Nhiên ngủ, điện thoại anh reo một tiếng, Nhạc Nịnh nhìn qua, thấy tên mẹ Chu, cũng không đánh thức anh dậy mà trực tiếp nghe máy.
Kết quả vừa nói được hai câu, mẹ Chu đã nói muốn qua đây.
Mẹ Chu nhìn gương mặt dần đỏ lên của cô, ý cười trong mắt càng đậm.
“Trưa nay muốn ăn gì?” Bà chủ động chuyển đề tài: “Hôm nay dì nấu canh cho hai đứa nhé.”
Nhạc Nịnh chớp chớp mắt: “Dạ được ạ, cháu nấu cùng dì.”
Mẹ Chu: “Được, nhưng thực ra không cần đâu, nhà chúng ta không yêu cầu phải biết nấu cơm, hưởng thụ là được rồi.”
Nhạc Nịnh ho nhẹ một tiếng, làm như không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói: “Dì ơi, chúng ta vào bếp đi ạ.”
Mẹ Chu bật cười: “Được.”
Mẹ Chu rất kiên nhẫn khi nấu nướng, thực ra bà cũng là sau này mới học được.
Trước kia cũng là tiểu thư nhà giàu, nhưng sau khi ở bên bố Chu Nhiên, vì lý do công việc, thời trẻ bôn ba không ít, dần dần cũng học được.
Nhạc Nịnh đứng bên cạnh xem một lúc, cuối cùng đợi đến lúc mẹ Chu muốn thể hiện tài nghệ thì bị gọi ra ngoài.
Cô nhìn đồng hồ, đi về phía phòng Chu Nhiên.
Nhạc Nịnh rón rén, vừa đến gần mép giường Chu Nhiên, người trên giường liền mở bừng mắt.
Hoàn toàn bất ngờ, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Con ngươi Chu Nhiên sâu thẳm, cứ thế nhìn cô chằm chằm. Nhạc Nịnh sững sờ, há miệng nói: “… Anh… vừa tỉnh ạ?” Chu Nhiên: “Ừ.”
“Cũng không hẳn.” Nhạc Nịnh: “…”
Cũng không hẳn là có ý gì.
Chu Nhiên nhìn biểu cảm bĩu môi của cô, cười khẽ: “Mẹ anh đến à?”
“Vâng, đang hầm canh cho anh đó.” Nhạc Nịnh nhìn anh: “Anh bị sốt biết không?”
“Không biết.” Nhạc Nịnh: “???”
Cô kinh ngạc nhìn Chu Nhiên, hoàn toàn không thể ngờ anh lại thuận theo như vậy.
Cô đột nhiên chớp chớp mắt, không thể tin hỏi: “Cái gì gọi là không biết?”
Khóe miệng Chu Nhiên nở nụ cười, đáy mắt sáng lên vài phần: “Em đo nhiệt độ cho anh à?”
Nhạc Nịnh: “…”
Trong nháy mắt, cô xù lông nhảy ra khỏi mép giường: “Ai đo nhiệt độ cho anh, em cảm nhận được.”
Nghe vậy, Chu Nhiên gật gật đầu, giọng nói khàn khàn hỏi: “Cảm nhận thế nào?”
Nhạc Nịnh: “…”
Cô nhìn vào đôi mắt ẩn chứa ý cười của Chu Nhiên, xác định một chuyện.
Tên đàn ông xấu xa này đang trêu chọc cô.
“Dùng xúc giác cảm nhận được!” Cô tức giận vỗ lên trán Chu Nhiên một cái, nghiến răng: “Như vậy, hiểu chưa.”
Giây tiếp theo, tay cô bị Chu Nhiên nắm lấy.
Bất chợt, cảm giác ấm áp truyền đến, giọng nói mang theo tiếng cười của người đàn ông cũng vang lên: “Ừ, cảm nhận được rồi.”
Nhạc Nịnh: “…”
Lại bị lừa rồi!!
------oOo------