Con mèo trước mặt là một con mèo tam thể màu cam, béo tốt mập mạp. Nhạc Nịnh rất kinh ngạc.
Sao chỗ này lại có mèo?
Lúc mới đến đây Chu Nhiên chưa từng nói nơi này có mèo, càng không nói vị giáo sư này nuôi mèo.
Cô ngơ ngác vài giây, con mèo cam kia vẫn nhìn chằm chằm cô. Nhạc Nịnh suy nghĩ một chút, đi về phía đó.
Toàn thân con mèo đang vắt vẻo trên lan can ban công. Ban công ở đây được rào kín, có lưới chống trộm.
Một bên là mấy chậu cây xanh, ánh nắng không gắt, Nhạc Nịnh cẩn thận tránh né đi qua, mèo cam kêu một tiếng.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, theo bản năng đưa tay ra sờ. Con mèo né tránh.
Nhạc Nịnh dừng lại một chút, nhìn chú mèo nhỏ trước mặt: “Mày từ đâu tới vậy?”
Cô biết mèo con sẽ không trả lời mình, nhưng mèo là loài động vật có tính tình, chúng cũng rất thông minh, biết bạn đối tốt với nó hay không.
Không hiểu sao, Nhạc Nịnh cứ cảm thấy sự xuất hiện của con mèo ở đây rất kỳ lạ.
Cô cúi người nhìn mèo cam một lúc lâu, đến khi Chu Nhiên quay lại, cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Chu Nhiên sững sờ, nhìn cô: “Đang làm gì vậy?”
Nhạc Nịnh quay đầu lại, chỉ vào chú mèo béo trước mặt: “Ở đây có một con mèo.”
Chu Nhiên nheo mắt: “Là của cô giáo kia?” Nói xong, chính anh cũng ngớ ra.
“Không đúng, cô giáo này không nuôi mèo.”
Nhạc Nịnh gật đầu: “Cho nên em thấy rất kỳ lạ, lẽ nào là của hàng xóm?”
Cô nhìn Chu Nhiên hỏi: “Hàng xóm là ai ạ?”
Chu Nhiên nói: “Hàng xóm là một vị giáo sư lớn tuổi, tối qua vừa đúng lúc không ở đây.”
Anh nói: “Hiện tại ông ấy không có nhiều tiết ở trường, thỉnh thoảng về dạy học mới ở lại đây.”
“Vậy tầng trên tầng dưới thì sao?”
Chu Nhiên: “Bọn anh đã hỏi qua, không nghe thấy động tĩnh gì, cũng không phải của họ.”
Đã kiểm tra qua sao.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là, hiện tại mọi dấu vết đều chỉ ra rằng
—— cô giáo này tự sát.
Tất cả khóa cửa xung quanh đều đóng kín, nếu là bị sát hại, kẻ đó làm sao trốn thoát được.
Căn bản không có khả năng đó.
Hơn nữa, trên người nạn nhân cũng không phát hiện manh mối của người khác.
Nhạc Nịnh im lặng.
Cô nhìn con mèo trước mắt, lại lần nữa đưa tay qua. Lần này, mèo cam cho cô chạm vào.
Nhạc Nịnh bất ngờ, ngước mắt nhìn Chu Nhiên: “Nó thế mà lại cho em chạm vào nó.”
Chu Nhiên nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, thấp giọng hỏi: “Thích mèo à?”
“Thích chứ.” Nhạc Nịnh thuận miệng nói: “Anh không thấy mèo đặc biệt dễ thương sao?”
Chu Nhiên liếc nhìn con mèo trong tay cô, tầm mắt chuyển đến khuôn mặt cô, nhàn nhạt nói: “Cũng được.”
Nhạc Nịnh bĩu môi: “Anh không hiểu đâu.” Chu Nhiên cười khẽ: “Ừ.”
Nhạc Nịnh nghe tiếng cười này của anh, có chút không thể hiểu nổi.
Cô nhìn Chu Nhiên hai giây, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh một lát, rồi lặng lẽ dời đi.
“Mấy bạn học sinh kia ——” nói đến nửa chừng, Nhạc Nịnh đột nhiên dừng lại.
Chu Nhiên quay đầu: “Sao vậy?”
Nhạc Nịnh theo bản năng nhấc chú mèo béo lên, căng thẳng hỏi: “Sao con mèo này bị thương?”
Chu Nhiên lập tức đi tới. “Để anh xem.”
Sau khi Nhạc Nịnh bế con mèo lên mới phát hiện, chân sau của nó bị thương, không nghiêm trọng lắm, giống như bị vật gì đó quẹt phải.
Chu Nhiên cúi đầu nhìn: “Trước tiên ôm nó xuống xem sao đã.” Nhạc Nịnh nhìn anh: “Không hỏi xem là của nhà ai ạ?”
Chu Nhiên nhíu mày, nhìn về phía cảnh sát ở cửa: “Đi hỏi xem gần đây nhà ai nuôi mèo cam.”
“Vâng, đội trưởng Chu.”
Nhạc Nịnh rời khỏi căn phòng, ôm mèo con xuống lầu. Vừa xuống lầu, liền gặp hai vị giáo sư đang vội vàng đi tới.
Nhìn thấy Nhạc Nịnh, hai người có chút kinh ngạc: “Xin chào.” Nhạc Nịnh ngẩng đầu: “Chào hai cô ạ.”
Hai người sững sờ, nhìn cô: “Cô là người nhà của cô giáo Kỷ sao?”
Nhạc Nịnh ngẩn ra, nghĩ đến tên của vị giáo sư kia, Kỷ Quả, rõ ràng là một cái tên tràn đầy sức sống.
Cô lắc đầu, “Tôi không phải.”
Hai người “Ồ” một tiếng, nhìn con mèo cam trong tay cô thêm vài lần rồi nói: “Không phải à.”
“Tưởng cô là người nhà chứ.”
Một trong hai nữ giáo sư chỉ vào con mèo cam trong lòng cô nói: “Con mèo này nhận chủ rồi.”
“A?” Mắt Nhạc Nịnh lập tức sáng lên, nhìn hai vị giáo sư: “Con mèo này là cô giáo Kỷ nuôi sao?”
“Không phải.” Một vị giáo sư nói: “Con mèo này là mèo hoang, tôi từng thấy cô giáo Kỷ cho nó ăn hai lần trong trường.”
Nhạc Nịnh trực giác đây là một điểm mấu chốt.
Tuy không biết nguyên nhân gì, nhưng cô cứ cảm thấy đây là thông tin hữu ích.
“Là ở dưới lầu chung cư sao?”
“Không phải.” Một người nhìn phản ứng của cô, nghĩ nghĩ rồi nói: “Là ở bên sân thể dục, tôi chỉ tình cờ thấy hai lần thôi.”
Giáo sư nói: “Sau này tôi cũng từng thấy con mèo này, nhưng nó không cho người lại gần lắm, tôi còn bị nó cào một cái.”
Nhạc Nịnh vô cùng bất ngờ.
Cô nhìn con mèo cam trong lòng, vội vàng gật đầu: “Con mèo này chỉ thân với cô giáo Kỷ thôi sao?”
“Hình như vậy.” Vị giáo sư kia không chắc chắn nói: “Tôi chỉ thấy một hai lần, hai lần đó nó ở cùng cô giáo Kỷ.”
Bà nhìn Nhạc Nịnh: “… Cô là cảnh sát?”
“Không phải.” Nhạc Nịnh cười cười: “Cảm ơn hai cô, nhưng tôi là bạn của cảnh sát.”
Hai vị giáo sư lắc đầu: “Không có gì không có gì, ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ chết đi được, chúng tôi về dọn ít đồ, thời gian này không dám ở đây nữa.”
Nhạc Nịnh hiểu rõ.
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Hai cô có thân với cô giáo Kỷ không ạ?”
“Cũng bình thường thôi, cô giáo Kỷ là người rất dịu dàng, gặp mặt sẽ chào hỏi, nhưng chúng tôi không phải giáo viên cùng chuyên ngành.”
Ngụ ý khá rõ ràng, tuy có chào hỏi, nhưng cũng không thân thiết lắm. Nhạc Nịnh đáp lời: “Vậy ạ.”
Cô còn muốn hỏi thêm, nhưng hai vị giáo sư vội vàng, thúc giục rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Nhạc Nịnh đưa tay sờ sờ đầu mèo cam, lẩm bẩm nói: “Mèo béo nhỏ, mày thích cô giáo Kỷ nhất phải không?”
Cô nhìn nó: “Vậy mày có thể nói cho bọn tao biết rốt cuộc cô giáo Kỷ vì sao lại tự sát không?”
Chú mèo béo nhỏ cũng không biết có hiểu lời Nhạc Nịnh nói hay không, cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Không bao lâu, Chu Nhiên liền xuống dưới. Vẫn là không thu hoạch được gì.
Nhưng con mèo cam này xác thực là mèo hoang, không phải mèo nhà. Nhạc Nịnh và Chu Nhiên mang nó đi khám thú y, làm băng bó.
“Bây giờ làm sao?”
Chu Nhiên nhìn cô vẫn luôn ôm mèo con, đột nhiên có chút ghen tị với con mèo này.
Anh nhìn Nhạc Nịnh: “Muốn đưa về trường học?”
Nhạc Nịnh lắc đầu: “Không muốn, nhưng em sợ nó không muốn đi cùng người khác.”
Chu Nhiên nhíu mày nghĩ nghĩ: “Nếu em muốn, vậy ôm về nhà nuôi.”
Nhạc Nịnh bật cười, chỉ vào chú mèo béo: “Vậy lỡ nó không muốn thì sao?”
Chu Nhiên: “…”
Đến cuối cùng, hai người quyết định thử xem.
Mang mèo lên xe, chú mèo cam nhỏ trong lòng Nhạc Nịnh đặc biệt ngoan ngoãn, cũng không phản kháng gì mấy.
Có lẽ đây là duyên phận giữa người và động vật, rõ ràng là một con mèo cam nhỏ hung dữ, nhưng đối với Nhạc Nịnh lại rất dịu dàng.
Vẫn luôn cọ vào lòng cô.
Chu Nhiên nhìn một lát, đoán chừng sau này phải nuôi rồi. “Đến cửa hàng mua ít đồ cho nó?”
“Được.” Nhạc Nịnh rất phấn khích: “Mua đi mua đi, sau này em muốn nuôi nó.”
Cô trước kia cũng từng muốn nuôi mèo, nhưng vì mình quá lười, sợ chăm sóc không tốt, nên vẫn luôn suy nghĩ thôi, chưa có hành động.
Cho nên lúc này nhìn thấy, thật sự có chút yêu thích không nỡ buông tay.
Đến cửa hàng thú cưng, bao gồm thức ăn cho mèo và các vật dụng khác, Chu Nhiên mua đầy đủ.
Nhạc Nịnh phát hiện, hai vị giáo sư kia thật sự không nói sai, con mèo này rất hung dữ, cô ôm nó xuống đi dạo một vòng, mèo con tỏ ra hung hăng, nhân viên cửa hàng muốn sờ nó, nó liền meo một tiếng vươn móng vuốt cào người.
Cũng may nhân viên cửa hàng né kịp, mới không bị nó làm bị thương. Mua đủ đồ xong, trời đã khuya.
Chu Nhiên và Nhạc Nịnh về đến nhà. “Muốn ăn gì?”
Nhạc Nịnh đang chơi đùa với chú mèo béo: “Gì cũng được ạ.” Chu Nhiên: “…”
Liếc nhìn bóng lưng Nhạc Nịnh, Chu Nhiên đưa tay xoa xoa mắt… Anh không ngờ có ngày mình lại đi ghen với một con mèo.
Đương nhiên —— Chu Nhiên sẽ không nói ra.
Nhạc Nịnh không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Chu Nhiên, chuẩn bị xong ổ ngủ và đồ chơi cho chú mèo béo, bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho nó.
Hứng thú bừng bừng.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay chọc chọc đầu chú mèo béo: “Mày lớn lên đáng yêu quá đi.”
Cô nói: “Sau này đây là nhà của mày được không?” Chú mèo béo ngẩng đầu nhìn cô.
Đột nhiên vươn móng vuốt ra.
Nhạc Nịnh sững sờ, cũng xòe bàn tay mình ra.
Giây tiếp theo, móng vuốt của chú mèo béo đặt lên lòng bàn tay cô. Trong nháy mắt, trái tim Nhạc Nịnh như tan chảy.
Ô ô ô ô mèo con này đáng yêu quá đi!!
Nhạc Nịnh chơi với chú mèo béo vui đến quên trời đất, đến lúc Chu Nhiên nấu xong bữa tối, cũng không nỡ đứng dậy.
Chu Nhiên gọi một tiếng: “Nhạc Nịnh.”
“Nghe thấy rồi.” Nhạc Nịnh quay đầu lại nhìn anh: “Em đến ngay.”
Nói xong, cô đưa tay sờ sờ đầu mèo con: “Đợi lát nhé, tao ăn cơm trước đã.”
Chu Nhiên: “…”
Anh mặt không biểu cảm nhìn, có chút không biết nên phản ứng thế nào. Nhạc Nịnh rửa tay ăn cơm.
Vừa mới ngồi xuống, chú mèo béo đột nhiên từ ổ mèo đi tới, một chân nó còn bị thương, đi rất chậm rất chậm.
Nhạc Nịnh bất ngờ nhìn, chú mèo béo muốn leo lên ghế.
Cô có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện: “Chu Nhiên.”
“Ừ?” Chu Nhiên múc cho cô một bát canh.
Nhạc Nịnh mím môi dưới nói: “… Bàn ăn nhà anh có quy định gì không?”
Tay Chu Nhiên dừng lại, nhìn về phía con mèo đang cố gắng muốn lại lần nữa vào lòng Nhạc Nịnh: “Có.”
“Là gì?”
Giọng Chu Nhiên nhàn nhạt: “Mèo không được lên bàn.”
Nhạc Nịnh: “…”
Cô cứng họng, lườm Chu Nhiên một cái: “Nói cái gì vậy?” Cô nói: “Em có cho mèo lên bàn đâu.”
Chu Nhiên lại nhìn một cái, con mèo đã leo lên ghế, đang cố gắng bò lên đùi Nhạc Nịnh.
“Nhạc Nịnh.”
“A?” Nhạc Nịnh nhìn chú mèo béo không chớp mắt. Chu Nhiên bất đắc dĩ: “Ăn cơm trước đã.”
Nhạc Nịnh định phản bác, nhưng ngước mắt nhìn biểu cảm của Chu Nhiên, cô nhịn xuống.
Cô theo ánh mắt Chu Nhiên nhìn con mèo trong lòng, suy nghĩ vài giây rồi hỏi: “Đội trưởng Chu.”
Chu Nhiên “Ừ” một tiếng.
Khóe môi Nhạc Nịnh nhếch lên, trong mắt ẩn chứa ý cười: “Anh không phải là đang ghen với mèo đấy chứ?”
Chu Nhiên dừng lại, bất ngờ vì cô sẽ hỏi như vậy.
Nhìn biểu cảm đắc ý của Nhạc Nịnh, anh nói: “Không có.”
Giọng anh trầm trầm: “Sẽ nguội.” Nhạc Nịnh bĩu môi, tỏ vẻ không thú vị.
Tuy nói vậy, nhưng Nhạc Nịnh thật sự không làm bậy nữa. Cô cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, ăn xong chủ động rửa bát. Rửa bát xong đi ra, Chu Nhiên đã không còn ở phòng khách. Chú mèo cam nhỏ cũng ngủ rồi.
Nhạc Nịnh nhẹ nhàng đến gần, muốn đưa tay chạm một chút, nhưng không nỡ.
Cô sợ đánh thức con mèo dậy.
Nhìn vài giây, Nhạc Nịnh mới lưu luyến rời đi.
Cô nhìn một cái, Chu Nhiên đang ở ban công gọi điện thoại.
Nhạc Nịnh đứng dậy, vừa định về phòng,cô thấy đồ mua lúc chiều đi dạo phố.
Vừa rồi Chu Nhiên đã xách hết về.
Cô suy nghĩ vài giây, sau khi mang đồ của mình vào phòng, trong phòng khách còn lại mấy túi.
Lời dặn dò của mẹ Chu vẫn còn bên tai, Nhạc Nịnh xoa xoa mắt, vẫn là xách túi vào phòng ngủ của Chu Nhiên.
Bài trí trong phòng Nhạc Nịnh đã rất quen thuộc, cũng đã vào rất nhiều lần.
Nhưng lần này… luôn cảm thấy mình có chút chột dạ. Không nói được là nguyên nhân gì.
Phòng của Chu Nhiên rất sạch sẽ gọn gàng.
Người này dù sáng nay bị ốm dậy, chăn cũng gấp ngay ngắn chỉnh tề. Nhạc Nịnh: …
Không bì được, không bì được. Đáng sợ.
Cô vừa đặt đồ xuống, Chu Nhiên không tiếng động đi vào. Cả hai đều sững sờ.
Nhạc Nịnh nhanh chóng nói: “Đó là đồ mẹ anh mua cho anh, em sợ anh quên, tiện tay mang vào.”
Nghe vậy, Chu Nhiên cười một cái.
Anh nhìn vẻ mặt không bình tĩnh của Nhạc Nịnh, đè thấp giọng nói: “Tiện tay?”
Nhạc Nịnh: “………” Không.
Không phải tiện tay.
Cô trợn tròn mắt nhìn Chu Nhiên, chỉ trích: “Đội trưởng Chu tính toán chi li như vậy sao?”
Khóe miệng Chu Nhiên nở nụ cười, lắc đầu: “Không phải.”
Anh dừng lại một chút, cụp mắt nhìn Nhạc Nịnh: “Mua những gì thế?.” Người da mặt mỏng, Chu Nhiên cũng không thể ép quá chặt.
Nhạc Nịnh ậm ừ một tiếng: “Quần áo thôi.” Chu Nhiên gật đầu: “Em chọn sao?”
Nhạc Nịnh theo bản năng muốn nói “Đúng vậy”, lời đến bên miệng, cô kịp thời phản ứng lại —— với mối quan hệ mập mờ không rõ ràng hiện tại giữa mình và Chu Nhiên, nếu thật sự nói đúng rồi, vậy chẳng phải tương đương với việc đóng dấu sao.
Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh chột dạ nói: “Đương nhiên không phải.” Cô liếc Chu Nhiên: “Dì chọn.”
Chu Nhiên thờ ơ đáp một câu: “Vậy à.”
Nhạc Nịnh thấy anh đứng im không nhúc nhích, mí mắt giật giật: “Anh không xem sao?”
“Ừ.”
Nhạc Nịnh: “… Chẳng lẽ anh không tò mò mẹ Chu mua cho anh kiểu quần áo nào hay sao?”
Biểu cảm Chu Nhiên nhàn nhạt: “Không tò mò.” Nhạc Nịnh bội phục.
Thế này mà cũng không tò mò??
Nếu đổi lại là cô, đã sớm lục tung túi lên rồi, quả nhiên đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
Đối với ánh mắt nghi hoặc của Nhạc Nịnh, Chu Nhiên cười khẽ một tiếng, vừa như trêu chọc vừa như đùa giỡn: “Nếu là em chọn, anh sẽ tò mò.”
Nhạc Nịnh: “…”
Cô lập tức hiểu ý Chu Nhiên, Nhạc Nịnh há miệng, đối diện với sự dò xét và ý cười trong mắt anh xong, thẹn quá hóa giận nói: “Tùy anh, em về nghỉ ngơi đây.”
Cô đi sang một bên, còn chưa rời đi, cổ tay đã bị người giữ lấy.
Nhạc Nịnh giãy giụa một chút, không thoát ra được, ngược lại bị Chu Nhiên kéo cả người qua, ôm vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể đàn ông rất cao, sau khi về nhà anh đã cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một bộ đồ thường, vẫn là kiểu ngắn tay.
Nhạc Nịnh cũng không hiểu… mùa đông thế này, tại sao còn có người có thể mặc áo ngắn tay chống chịu được.
Tuy trong phòng có máy sưởi, nhưng Chu Nhiên ra ngoài cũng mặc như vậy mà!!
Cô bị ấn vào lòng Chu Nhiên một lát, Nhạc Nịnh cảm nhận được hơi thở của người đàn ông, và bàn tay anh đặt trên gáy mình.
“Đội trưởng Chu, lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người khác là không tốt đâu.”
Chu Nhiên bật cười, không ngờ đến lúc này rồi, Nhạc Nịnh còn có thể nói đùa kiểu này.
Giọng anh khàn khàn đáp lời: “Vậy cho em chiếm lại nhé?” Nhạc Nịnh: “… Em mới không cần.”
Chu Nhiên nhìn người đang lí nhí lên tiếng, cười khẽ: “Xin lỗi, một lát thôi.”
Nhạc Nịnh không nói nữa.
Trong phòng máy sưởi đủ ấm, cửa phòng đang mở. Ánh đèn phòng khách và trong phòng chiếu rọi, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, một lúc lâu sau, Chu Nhiên cũng không có dấu hiệu buông tay.
Chân Nhạc Nịnh mỏi nhừ, cô cảm giác cứ như đang huấn luyện quân sự vậy.
Đợi thêm một lúc nữa, Nhạc Nịnh thật sự không nhịn được, đưa tay chọc vào cánh tay Chu Nhiên: “Đội trưởng Chu, xin hỏi anh còn muốn ôm bao lâu nữa?”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ôm nữa em phải thu phí đấy.” “Thu bao nhiêu?” Chu Nhiên buông cô ra, trầm giọng hỏi.
Nhạc Nịnh cứng họng, ngẩng đầu liếc anh một cái, kiêu ngạo nói: “Em đắt lắm đấy.”
“Ừ, bao nhiêu.”
Nhạc Nịnh nhìn bộ dạng này của Chu Nhiên, nhất thời thật sự đoán không ra người đàn ông này rốt cuộc có ý gì.
Cô nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Một giờ mười vạn (100.000 tệ).”
Nếu cô nhớ không lầm, số dư thẻ ngân hàng của Chu Nhiên lần trước nhìn thấy tuy là 7 chữ số, nhưng cũng chỉ vừa đủ 7 chữ số.
Nếu anh muốn ôm, nhiều nhất cũng chỉ được mười tiếng. Lời vừa dứt, Chu Nhiên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Anh nhìn Nhạc Nịnh, nhận xét: “Hơi đắt.”
“Đó là đương nhiên.” Nhạc Nịnh lẩm bẩm: “Em là vô giá.” “Anh biết.”
Nói xong, Chu Nhiên xoay người.
Nhạc Nịnh nhìn một cái, vừa định đi, còn chưa ra khỏi phòng, trong tay đột nhiên bị nhét một thứ gì đó.
Cô sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Chu Nhiên.
Chu Nhiên bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của cô, lại ôm người trở về: “Chắc là có thể ôm được mấy ngày.”
Nhạc Nịnh: “………” “???”
“Không phải, anh có ý gì?” Nhạc Nịnh trợn tròn mắt nhìn anh.
Chu Nhiên hơi cúi mắt nhìn cô: “Không phải một giờ mười vạn sao?” Nhạc Nịnh: “Em nói đùa đấy!!”
Chu Nhiên: “Anh nói thật.” Nhạc Nịnh: “…”
Cô thoát khỏi vòng tay Chu Nhiên, đột nhiên có cảm giác bị vả mặt. Rõ ràng là mình nói ra, nhưng bây giờ cô lại có chút không muốn nhận.
“Cái gì gọi là anh nói thật?” Nhạc Nịnh cạn lời: “Anh làm thế này khiến em có vẻ rất ham tiền vậy, ôm một cái mười vạn tệ.”
Chu Nhiên buồn cười nhìn cô: “Không nghĩ vậy.” Anh hỏi: “Không phải em thích sao?”
Nhạc Nịnh: “… Không đúng.”
Cô kinh ngạc nhìn Chu Nhiên: “Anh là một cảnh sát… tại sao lương lại cao như vậy?”
Số tiền trong thẻ ngân hàng đủ để ôm mấy ngày, tuyệt đối không nhỏ. Nhạc Nịnh đột nhiên nghĩ đến căn nhà này.
Đây cũng là khu nhà giàu, chi phí mua nhà không hề thấp.
Tuy nói mẹ Chu có tiền, nhưng người đàn ông như Chu Nhiên, chắc sẽ không chấp nhận quà tặng của ba mẹ.
Anh sẽ không muốn làm kẻ ăn bám.
Chu Nhiên nhìn dáng vẻ tò mò của cô, kéo Nhạc Nịnh đến bên cạnh ngồi xuống.
“Ừ, kiếm được lúc trước.” “Là khi nào?”
Chu Nhiên nói: “Hồi đại học, Lục Gia Tu và Hồ Dật lúc đó khởi nghiệp không có tiền, anh và Thẩm Nam đã đầu tư một khoản.”
Hiện tại hai người tuy đã về nhà kế thừa công ty, nhưng công ty nhỏ lập ra hồi đại học cũng không tệ, ngày càng phát triển.
Tiền hoa hồng chia cho bọn Chu Nhiên tự nhiên cũng nhiều.
Hơn nữa nhà ngoại Chu Nhiên kinh doanh, từ lúc anh mới sinh ra đã có cổ phần chia hoa hồng… tuy Chu Nhiên không muốn, nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn là mẹ Chu xử lý, còn cố ý lập cho anh một tài khoản, Chu Nhiên chưa từng xem qua, cũng chưa dùng đến, nhưng cũng biết là không ít.
Nhạc Nịnh im lặng.
Cô còn tưởng mình giàu hơn Chu Nhiên, không ngờ… Chu Nhiên mới là đại gia ngầm.
Cô cúi đầu nhìn thẻ ngân hàng trong tay, đột nhiên cảm thấy vừa rồi nói ôm một cái mười vạn tệ là nói ít rồi.
Hối hận không kịp. “Đây là thẻ lương ạ?”
“Không phải.” Chu Nhiên nói: “Thẻ lương ít tiền, đây là thẻ nhận tiền hoa hồng kia.”
Nhạc Nịnh “Ồ” một tiếng, không nói nữa.
Chu Nhiên nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Có cho ôm không?” Nhạc Nịnh nghẹn lời, lườm anh một cái: “Không cho!!”
Cô trả thẻ lại cho Chu Nhiên, tức giận nói: “Em lại không thiếu tiền.”
Nếu thật sự cho ôm, chẳng phải khiến cô trông giống loại người… ai đưa tiền cũng có thể ôm một cái sao.
Nhạc Nịnh mới không ngốc. Ngược lại, lòng tự trọng rất cao.
Chu Nhiên nhìn chằm chằm cô một lát: “Được.” Anh nói: “Không hiểu lầm em.”
“Em biết.” Nhạc Nịnh liếc mắt: “Em về tắm rửa ngủ đây.”
Cô nhìn Chu Nhiên thêm vài lần nói: “Mẹ anh bảo em nhắc anh nhớ uống thuốc.”
Chu Nhiên cười: “Được.”
“Đo nhiệt độ, nếu còn sốt mai đi bệnh viện.”
Chu Nhiên không phản bác, vẫn ngoan ngoãn đáp ứng: “Được.”
Nhạc Nịnh bĩu môi, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Chu Nhiên luôn cảm thấy có chút không quen và kỳ quái.
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh không phản bác chút nào à?”
Chu Nhiên dở khóc dở cười, nhìn chằm chằm cô một lát nói: “Không dám.”
Nhạc Nịnh: “…”
Lập tức, cô không chút nghĩ ngợi đáp trả: “Anh lại chẳng phải chưa từng phản bác.”
Chu Nhiên cũng không tức giận, gật gật đầu nói: “Cho nên bây giờ không dám, lỡ như…”
“Lỡ như cái gì?”
Chu Nhiên cười khẽ: “Lỡ như em tức giận, anh chẳng phải lại hết hy vọng sao?”
Nhạc Nịnh vừa định hỏi hy vọng gì, liền phản ứng lại.
Cô mím môi dưới, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Chu Nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em mới không tin.”
Nói xong, cô cũng mặc kệ Chu Nhiên. “Em đi ngủ đây.”
“Được, ngủ ngon.” “Ngủ ngon.”
Nhạc Nịnh đỏ mặt, đứng dậy đi ra ngoài. Lần này, thì thuận lợi trở về phòng mình.
Tắm rửa xong đi ra, Nhạc Nịnh đột nhiên cảm thấy không đúng.
Rõ ràng là Chu Nhiên đang theo đuổi mình, sao lần nào cô cũng bị anh dẫn mũi vậy.
Nghĩ vậy, cô nhìn trần nhà một hồi lâu, tức giận. Đang suy nghĩ, điện thoại rung lên.
Nhạc Nịnh nhìn, là tin nhắn của Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu Thu: [Nịnh Nịnh, mai không cần dậy sớm.] Nhạc Nịnh sững sờ, vô cùng bất ngờ.
Cô nhìn lại lời nhắc, ngày mai là phải dậy sớm đi cùng Nguyễn Thu đến sự kiện của Kỷ Nhiên, vé cũng đã đặt từ sớm.
Nhạc Nịnh Chanh: [Sao vậy, cậu có việc đột xuất à?] Nguyễn Thu Thu: [Không phải, là Kỷ Nhiên có việc.]
Nhạc Nịnh ngẩn ra, còn chưa phản ứng lại, tin nhắn tiếp theo của Nguyễn Thu đã tới.
Nguyễn Thu Thu: [Tin hot trên mạng, chị gái Kỷ Nhiên qua đời rồi. Hình như chính là nữ giáo sư Đại học C kia, cậu biết tình hình thế nào không?]
Nhạc Nịnh kinh hãi.
Cô đọc đi đọc lại tin nhắn Nguyễn Thu gửi mấy lần, mới từ trên giường bò dậy.
“Thật hay giả?”
Nguyễn Thu trả lời điện thoại của cô: “Trên mạng nói vậy, phòng làm việc của Kỷ Nhiên cũng chỉ nói xin lỗi, xin nghỉ các kiểu, cụ thể không nói là vì lý do gì.”
Cô ấy có chút khó chịu: “Cậu biết cô giáo kia tên gì không?”
Nhạc Nịnh há miệng, nghĩ đến một người tuổi đời còn trẻ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, cũng thấy khó chịu.
“Họ Kỷ.”
Cô nói: “Tin hot trên mạng, có thể là thật.”
Đầu dây bên kia của Nguyễn Thu im lặng hồi lâu, một lát sau, cô ấy mới thở dài một tiếng: “Sao lại xui xẻo như vậy chứ.”
Nhạc Nịnh không lên tiếng.
Mãi đến khi cúp điện thoại, Nhạc Nịnh lê dép đi về phía phòng Chu Nhiên.
Chu Nhiên vừa nằm xuống, cô liền đẩy cửa ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Nhiên nhìn dáng vẻ mặc đồ ngủ của cô, ánh mắt trầm xuống vài phần, nói đùa: “Bây giờ cho anh ôm à?”
Nhạc Nịnh lườm anh: “Anh có biết người nhà của cô giáo Đại học C kia không?”
Chu Nhiên nghi hoặc: “Biết.”
“Cô ấy có em trai là minh tinh phải không?” Chu Nhiên gật đầu: “Ừ.”
Nhạc Nịnh: “… Anh biết minh tinh đó là ai?”
“Biết.” Chu Nhiên nhìn bộ dạng này của cô liền biết là đến làm gì. Anh giải thích: “Anh nhìn ảnh rồi, cũng đã đến nhà họ một chuyến.”
Anh nói: “Lúc đó Kỷ Nhiên chưa về nhà, ba mẹ họ cũng không biết nhiều về chuyện của con cái, lúc bọn anh đến tâm trạng họ rất suy sụp.”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh thở dài: “Thế này sao có thể không suy sụp được.” Cô bất đắc dĩ nói: “Lúc đó có Kỷ Nhiên không ạ?”
Chu Nhiên ngẩng đầu: “Đội trưởng Từ ở lại bên đó, lúc anh đi thì chưa về.”
“Ồ.” Nhạc Nịnh không nhịn được nói: “Chả trách hoạt động hủy bỏ.” “Ừ?”
Nhạc Nịnh nói: “Là ngày mai đó ạ, Kỷ Nhiên vốn có một buổi họp báo sự kiện, em và Nguyễn Thu mua vé định đi xem anh ấy.”
Chu Nhiên: “…”
Anh im lặng giây lát, ngước mắt nhìn người trong phòng: “Nhạc Nịnh.” “Gì ạ?”
Chu Nhiên nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em ở trong phòng anh nói về người đàn ông khác, có nghĩ đến hậu quả sẽ thế nào không?”
Nhạc Nịnh: “…”
------oOo------