“Tiện cái gì cơ?” Nhạc Nịnh hỏi lại theo phản xạ.
Chu Nhiên cười trầm thấp, âm thanh xuyên qua dòng điện truyền đến, tê tê dại dại. Anh ẩn ý đầy mình, nói với Nhạc Nịnh: “Em đến là biết.”
Nhạc Nịnh: “…”
Cô cứng họng, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn Nguyễn Thu. Nguyễn Thu đáp lại bằng một ánh mắt nghi vấn.
Cúp điện thoại, Nguyễn Thu hỏi: “Vừa rồi sao cậu nhìn tớ thế?”
Nhạc Nịnh cũng không ngờ Chu Nhiên lại mặt dày như vậy, cô sờ vành tai đang nóng lên: “… Chu Nhiên bảo cậu tiện đường đón anh ấy luôn.”
“Ý gì?”
Nhạc Nịnh hắng giọng, chột dạ nói: “Chính là… hôm nay cậu làm tài xế một ngày xem sao?”
Nguyễn Thu: “…”
Lên xe, Nguyễn Thu bắt đầu than thở với Nhạc Nịnh. “Tớ không ngờ đàn anh Chu lại là loại người này! Bắt tớ làm tài xế, để hai người ở đằng sau tình tứ phải không?”
Nhạc Nịnh: “… Hình như là vậy?”
Nguyễn Thu: “Hai người cứ bắt nạt đám FA đi.”
Nhạc Nịnh: “Tớ có thể giới thiệu đối tượng cho cậu mà.”
Nguyễn Thu lườm cô một cái: “Không cần, cảm ơn.” Cô nàng dỗi rồi.
Nhạc Nịnh ngồi bên cạnh cười tủm tỉm, chống cằm cong môi, nói thật, cô cũng thấy Chu Nhiên hơi quá đáng. Lát nữa nhất định phải “dạy dỗ” anh một trận mới được.
Nguyễn Thu ca cẩm Chu Nhiên suốt đường, đến chỗ Chu Nhiên đang đợi, cô nàng lập tức thu lại hết những lời vừa nói trên đường, thái độ cực tốt gọi một tiếng: “Đàn anh Chu.”
Chu Nhiên gật đầu, liếc nhìn người ngồi ghế phụ lái cười cười: “Muốn ngồi chỗ nào?”
Nhạc Nịnh: “…?”
“Không đổi.”
Chu Nhiên gật đầu, nhìn về phía Nguyễn Thu: “Vất vả rồi.” “Không không không… không vất vả.”
Chu Nhiên mỉm cười: “Đi thôi, nhà Kỷ Nhiên cách đây rất gần.”
Cả hai cô gái đều sững sờ. Một lát sau Nhạc Nịnh mới hiểu ra ý của Chu Nhiên, anh bảo Nguyễn Thu lái xe qua đây, không phải thật sự muốn đưa đón, mà là con đường này vốn dĩ là đường phải đi qua để đến nhà Kỷ Nhiên.
Nhạc Nịnh và Nguyễn Thu nhìn nhau, Nguyễn Thu nhìn chiếc xe dẫn đường phía trước, không nhịn được lẩm bẩm: “Đàn anh Chu… kín đáo ghê vậy?”
Nhạc Nịnh: “Sao lại nói thế?”
Nguyễn Thu: “Tuy là đường phải đi qua, nhưng cũng không cần thiết phải đợi chúng ta chứ, gửi địa chỉ là tớ đến được mà.”
Nhạc Nịnh: “…” Nghĩ ngợi, Nguyễn Thu quay đầu nhìn cô: “Có phải anh ấy không yên tâm lắm khi cậu ở trên xe tớ không?”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh lập tức tròn mắt: “Sao có thể, không đến mức đó đâu.” Cô bật cười nói: “Chắc là vì chuyện của Khâu Vĩ nên anh ấy không yên tâm?”
Nguyễn Thu im lặng một lát, gật đầu: “Có khả năng.”
“Ừm.” Không phải có khả năng, mà chắc chắn là như vậy. Nhạc Nịnh nghĩ đến những tin nhắn nhận được trong điện thoại cả buổi sáng, Chu Nhiên về cơ bản nửa tiếng lại gửi cho cô một tin, tóm lại là không bao giờ quá một tiếng. Ban đầu cô không thấy kỳ lạ, giờ nghĩ lại, mơ hồ thấy có điểm không đúng. Hai người tuy mới yêu, nhưng trước đó cũng ở chung một thời gian, Chu Nhiên không phải kiểu người dính lấy bạn gái. Ngược lại, anh rất kín đáo, tuy bụng dạ đầy ý đồ xấu, nhưng tuyệt đối không phải kiểu thể hiện ra ngoài, sẽ không để ai nhìn thấu dễ dàng.
Nhưng tin nhắn hôm nay, đúng là gửi thường xuyên hơn trước kia rất nhiều. Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ, mở WeChat ra xem. Cuộc trò chuyện của hai người về cơ bản cũng không có gì đặc sắc, chỉ đơn giản là “Đang làm gì”, “Ăn cơm chưa”, “Ăn gì” và những câu hơi tình cảm một chút như “Nhớ em”. Ngoài ra, thật sự không có gì đặc biệt.
Đang thất thần suy nghĩ, xe đã dừng lại. “Đến rồi à?”
Nguyễn Thu gật đầu: “Ngoài trời lạnh lắm, mặc ấm vào.”
Nhạc Nịnh cười: “Tớ mặc áo phao rồi.” Cô vừa định mở cửa xuống xe, cửa đã bị người bên ngoài kéo ra.
Chu Nhiên mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng ở cửa xe, cúi mắt nhìn cô: “Mặc ấm vào.”
Nhạc Nịnh: “…” Hai người này có tật xấu gì vậy. Cô dở khóc dở cười, chỉ chỉ: “Hôm nay em mặc áo phao rồi mà.”
Chu Nhiên ánh mắt trầm xuống đáp: “Ừm, còn lạnh không?” “Lạnh thì làm sao ạ?”
Chu Nhiên nhướng mày cười, nhìn thấy sự tinh nghịch trong mắt cô: “Vậy ôm một cái?”
Nhạc Nịnh mặt đỏ lên, lườm anh: “Ai thèm ôm anh chứ.” Cô lẩm bẩm, ngượng ngùng nói: “Nguyễn Thu còn ở bên cạnh kìa.”
Nguyễn Thu đầu không ngẩng, nhìn điện thoại nói: “Hai người cứ tự nhiên, tôi không nghe không thấy gì hết.”
“…”
Lúc sắp gặp Kỷ Nhiên, Nguyễn Thu có chút căng thẳng. Nhạc Nịnh thấy phản ứng của bạn buồn cười, vỗ nhẹ mấy cái an ủi: “Đừng căng thẳng, lát nữa cứ bình thường là được.”
Nguyễn Thu hít sâu một hơi: “Tớ nhất định sẽ.”
Nhìn thấy Chu Nhiên và Nhạc Nịnh, bố mẹ Kỷ vừa khóc vừa nắm lấy tay hai người kích động.
“Cảm ơn cảnh sát Chu.” “Cảm ơn, cảm ơn.”
Nhạc Nịnh nhìn dáng vẻ của hai bác, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không nói thành lời. Một cô con gái bảo bối tốt như vậy, cứ thế mà ra đi. Nhìn mái tóc bạc trắng của hai bác, Nhạc Nịnh hoảng hốt, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, họ đã quá gian nan rồi, làm sao để vượt qua đây. Đó là một sinh mệnh tươi trẻ mà.
Trong khoảnh khắc này, Nhạc Nịnh cảm thấy những kẻ đó tội đáng chết vạn lần. Bọn họ quả thực không phải người. Quá vô tâm.
Kỷ Nhiên đứng bên cạnh, trấn an cảm xúc của bố mẹ xong, mới ngước mắt nhìn về phía họ: “Xin lỗi, bố mẹ tôi cảm xúc không tốt lắm.”
Nhạc Nịnh lắc đầu, “Tôi hiểu.”
Kỷ Nhiên “Ừm” một tiếng, liếc nhìn hai cô gái, ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Thu một lát, chỉ cảm thấy cô ấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nhạc Nịnh nhìn theo, nhẹ giọng nói: “Đây là bạn của tôi, Nguyễn Thu.” Cô ngập ngừng, nói một câu: “Cô ấy đi cùng bọn tôi, muốn đến thăm Kỷ Quả, có được không?”
Kỷ Nhiên gật đầu, cười cười: “Đương nhiên là được.” Anh thấp giọng nói: “Chị tôi chắc sẽ rất vui khi có nhiều người đến thăm chị ấy.”
Lời này nghe ra, khiến những người có mặt đều cảm thấy chua xót.
Bố mẹ Kỷ không đi cùng họ, Kỷ Nhiên thì muốn đi thăm chị gái, bốn người cùng nhau xuất phát. Hai ngày trước, Kỷ Quả đã được an táng.
Lúc mấy người đến nghĩa trang, gió lạnh nơi đây cắt da cắt thịt, thổi qua mặt làm người ta cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Tay Nhạc Nịnh được Chu Nhiên nắm lấy, có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
“Lạnh à?”
“Ừm.” Nhạc Nịnh run mi mắt, ngẩng đầu nhìn hai người phía trước: “Hơi khó chịu.”
Chu Nhiên xoa đầu cô, tỏ vẻ thấu hiểu. “Lên trước đi.” “Vâng.”
Trên bia mộ của Kỷ Quả là bức ảnh nụ cười dịu dàng của cô ấy, rất xinh đẹp. Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm giây lát, không nỡ nhìn tiếp. Cô đặt bó hoa lên trên rồi kéo Chu Nhiên sang một bên.
Không lâu sau, Nguyễn Thu cũng đi theo qua. Chỉ còn lại Kỷ Nhiên, đứng yên tại chỗ. Mấy người quay đầu nhìn, thổn thức không thôi.
Thật ra trước đây ấn tượng của Nhạc Nịnh về Kỷ Nhiên chính là một mỹ nam trong phim truyền hình, diện mạo thanh tú, rất sạch sẽ và có khí chất. Tuy cô không mấy khi theo đuổi thần tượng, thỉnh thoảng chỉ xem show giải trí và phim ảnh, nhưng cũng biết sức ảnh hưởng của Kỷ Nhiên trong giới. Trong ấn tượng, anh ấy dường như rất ít khi có vẻ mặt suy sụp, nhưng hôm nay xem ra… rất rõ ràng.
Cô nhìn hơi lâu, lòng bàn tay truyền đến độ ấm khác lạ. Nhạc Nịnh khựng lại, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Chu Nhiên: “Đội trưởng Chu?” Lòng bàn tay anh quá nóng, khiến người ta không chú ý cũng khó.
Chu Nhiên không nói gì, cứ thế nhìn cô. Trong nháy mắt, chút cảm xúc bi thương của Nhạc Nịnh bị hòa tan. Cô liếc Chu Nhiên, chỉ cảm thấy người này hoàn toàn khác với thiếu niên trong ấn tượng. Cô chọc chọc cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Em có làm gì đâu.”
Chu Nhiên lười biếng nhướng mí mắt. “Đẹp trai lắm à?”
Nhạc Nịnh trầm tư vài giây, nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, Kỷ Nhiên là mỹ nam được mọi người công nhận mà.”
Chu Nhiên: “…” Anh cảm thấy Nhạc Nịnh cố tình chọc tức mình.
Không lâu sau, Kỷ Nhiên đi xuống. Nhìn thấy họ vẫn còn đợi, anh cười nhạt: “Phiền đội trưởng Chu và cô Nhạc rồi.”
“Việc nên làm mà.” Nhạc Nịnh nhìn anh nói: “Anh đi trước đi.”
Kỷ Nhiên gật đầu: “Tôi cũng nên quay về làm việc, cảm ơn mọi người.”
Nhạc Nịnh gật đầu. Cô liếc nhìn Nguyễn Thu, Nguyễn Thu gật đầu với cô.
Lúc trở về, Nhạc Nịnh lên xe của Chu Nhiên. Không vì lý do gì khác, phải dỗ người. Nguyễn Thu không ở lại lâu, chào hỏi hai người xong liền về nhà.
Thời gian không còn sớm, màn đêm buông xuống, gió đêm thổi lạnh lẽo lạ thường. Xe dừng lại, Nhạc Nịnh vừa định tháo dây an toàn xuống xe, người bên cạnh liền vươn một tay tới, theo sát… thân hình anh cũng nghiêng qua.
Nhạc Nịnh hoàn toàn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đang ghen tuông ngùn ngụt liền cúi đầu, hôn xuống. Môi anh lành lạnh, giống như thạch trái cây. Nhạc Nịnh hoảng hốt vài giây rồi chủ động nhượng bộ.
Chu Nhiên cúi đầu, quấn lấy đầu lưỡi cô dây dưa hồi lâu, mới buông người đang thở hổn hển ra. Một tay anh nâng mặt cô, hơi thở tiến lại gần, nhịp thở lệch đi. Nhìn gương mặt ửng hồng trước mặt, Chu Nhiên không nhịn được, yết hầu trượt lên xuống, chưa thỏa mãn lại hôn xuống lần nữa.
Nhạc Nịnh hé miệng, mặc cho anh xâm nhập. Không gian trong xe chật chội, nhiệt độ ngày càng tăng cao.
Một lúc lâu sau, Nhạc Nịnh đưa tay đẩy vai Chu Nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở: “… Đội trưởng Chu, hình tượng của anh.”
Nghe vậy, Chu Nhiên cắn nhẹ môi cô, như đang phát tiết. Nhạc Nịnh cười, không nhịn được nói: “Sao anh hay ghen thế.”
Chu Nhiên ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô một lát, thuận tiện tháo dây an toàn cho cô.
Nhạc Nịnh: “… Anh làm gì vậy?”
Chu Nhiên yết hầu trượt lên xuống, trầm giọng nói: “Về nhà.”
Nhạc Nịnh nhướng mày, liếc nhìn sắc mặt anh mới phát hiện, người này thật sự đang nói về nhà. Cô khó hiểu xuống xe, đi theo vào thang máy, Nhạc Nịnh vẫn chưa hiểu được thao tác này của Chu Nhiên. Cô còn tưởng… sau khi mình không sợ chết khiêu khích anh vừa rồi, người này sẽ còn tiếp tục giày vò cô.
Nhạc Nịnh suy nghĩ lung tung, bất giác đã đến cửa nhà. Cô đi vào, cúi đầu đổi giày. Vừa thay giày xong, đi vào phòng đến cạnh ghế sô pha, tay cô bị người nắm lấy, Nhạc Nịnh chưa kịp phản ứng, đã bị người đang bị k*ch th*ch hôn xuống lần nữa.
Không dứt.
Lúc bắt đầu, nụ hôn của hai người còn khá bình thường. Mơ mơ màng màng, Nhạc Nịnh cảm nhận được bên hông truyền đến cảm giác nóng bỏng khác lạ, người cô run lên, theo bản năng né đi.
Chu Nhiên khựng lại, dừng hẳn. Cô ngẩng đầu, đối diện với người trước mặt.
Chu Nhiên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của cô hồi lâu, cúi đầu hôn nhẹ nhàng: “Đói bụng không?”
“… Ừm.”
Chu Nhiên đứng dậy, mặt không đổi sắc kéo cô dậy: “Muốn ăn gì?”
Nhạc Nịnh khựng lại, nhìn bàn tay rút ra cùng vẻ mặt anh, muốn giải thích gì đó, lại cảm thấy thật vô ích. Hình như… cũng không biết giải thích thế nào. Cô không thể nói là cô không cố ý từ chối anh, chỉ là cô không thể bị chạm vào eo, Nhạc Nịnh siêu cấp sợ nhột, cách lớp quần áo bị người ta chạm vào một chút cũng sẽ la lên, huống chi là vừa rồi.
Cô nhìn Chu Nhiên vào phòng, định đi theo vào, lại cảm thấy có gì đó là lạ. Nhạc Nịnh đang thất thần, Chu Nhiên đã từ trong phòng rửa mặt đi ra, xoay người liền vào bếp. Bắt đầu nghiên cứu bữa tối ăn gì.
Nhạc Nịnh nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông hồi lâu, tâm trạng phức tạp xoa xoa chóp mũi.
Nhạc Nịnh Chanh: [Tớ có một vấn đề.] Quý Sơ Sơ: [Liên quan đến đàn anh Chu?]
Nguyễn Thu Thu: [cậu ấy hỏi chúng ta vấn đề, ngoài liên quan đến đàn anh Chu ra, còn có thể là ai nữa.]
Nhạc Nịnh nghẹn lời: [Hai người có phải coi thường tớ không, tớ ngoài anh ấy ra thì không còn chuyện khác để nói à?]
Nguyễn Thu Thu: [?]
Quý Sơ Sơ: [Cậu dám đọc những lời này trước mặt đàn anh Chu không.]
Nhạc Nịnh: … Đương nhiên là không dám. Cô cũng chỉ dám đùa giỡn với bạn bè thôi, ở trước mặt Chu Nhiên, cô vẫn rất nhát gan. Huống chi cô vừa rồi chỉ nhìn Kỷ Nhiên nhiều hơn vài lần, đã bị hôn hai ba lượt. Chịu không nổi, chịu không nổi.
Nguyễn Thu Thu: [Đàn anh Chu của cậu ghen rồi phải không? Cậu hỏi bọn tớ để làm sao dỗ anh ấy à?]
Quý Sơ Sơ hứng thú cực độ: [Sao thế sao thế, mau kể chuyện cho tớ hóng với.]
Nguyễn Thu Thu: [Chính là lúc bọn tớ đi thăm Kỷ Quả, Nhạc Nịnh nhìn Kỷ Nhiên chằm chằm rất lâu, lúc đó tớ đã thấy sắc mặt đàn anh Chu không ổn lắm rồi.]
Nhạc Nịnh nhướng mày, kinh ngạc vô cùng. Rõ ràng vậy sao?
Quý Sơ Sơ: [Chà, vậy chắc chắn rồi, Kỷ Nhiên với Chu Nhiên, cậu nói xem Nhạc Nịnh nhìn ai không tốt, lại đi nhìn trai đẹp, còn là trai đẹp trùng tên với mình nữa chứ, ai da, thảm quá.]
Nguyễn Thu Thu: [Đúng không đúng không, đồng cảm với đàn anh Chu ghê á.]
Nhạc Nịnh xem hai người nói chuyện, đột nhiên tỉnh ngộ – lẽ nào thật sự là lỗi của mình. Nhưng cô đâu có thích Kỷ Nhiên, chỉ là thổn thức thương cảm thôi mà. Bây giờ làm thế nào mà cứ như cô thật sự “ngoại tình” trước mặt anh vậy.
Nhạc Nịnh liếc nhìn bóng dáng trong bếp, lập tức bỏ điện thoại xuống.
“Chu Nhiên.”
Chu Nhiên quay đầu lại, nhìn cô một cái.
Nhạc Nịnh chột dạ, mím môi hỏi: “Có cần em giúp gì không?”
“Không cần.” Chu Nhiên nhàn nhạt nói: “Nước lạnh lắm,en ra ngoài ngồi nghỉ đi.”
“Không cần.” Nhạc Nịnh từ chối: “Em muốn giúp anh, em biết phụ việc mà.” Cô nói rất nghiêm túc.
Chu Nhiên nhìn chằm chằm cô hai giây, cười thành tiếng: “Được.”
Nhưng dù vậy, Chu Nhiên vẫn không để Nhạc Nịnh làm gì nhiều, chỉ nhặt rau mà thôi. Chuẩn bị xong, Nhạc Nịnh cũng không rời đi. Cô ánh mắt sáng rực nhìn Chu Nhiên, muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì với anh à?”
Nhạc Nịnh bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Em nhìn Kỷ Nhiên—” Chu Nhiên liếc cô một cái.
Nhạc Nịnh cứng họng nói tiếp: “Không có ý gì khác đâu, em chỉ đơn thuần thương cảm anh ấy một chút, không có suy nghĩ gì khác.”
Chu Nhiên giọng bình thản đáp: “Ừm, anh biết.”
“…” Nhạc Nịnh không nói gì, vậy rốt cuộc là anh có ghen hay không ghen vậy? Cô nhìn sắc mặt Chu Nhiên, người này lúc có cảm xúc, chưa bao giờ để lộ ra ngoài. Đây là điều Nhạc Nịnh biết từ nhiều năm trước, ấn tượng sâu sắc nhất của cô là có lần gặp phải chuyện gì đó, Chu Nhiên tức giận. Nhưng lúc đó Nhạc Nịnh thật sự không nhìn ra, mãi đến hôm sau mới muộn màng nhận ra, người này lúc đó đang tức giận, hơn nữa là kiểu giận dữ tột độ.
Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh c*n m** d***. Vừa cắn xuống, một bàn tay xuất hiện dưới môi cô, lòng bàn tay có vết chai, lúc véo cằm cô tê tê dại dại. Nhạc Nịnh ngẩn ra, giọng nói trầm thấp của Chu Nhiên truyền đến: “Đừng cắn.”
Nhạc Nịnh: “… A?”
Chu Nhiên cúi đầu hôn nhẹ: “Cắn Anh đi.”
Nhạc Nịnh trợn mắt lườm anh: “Anh vừa rồi có nghe em nói không đấy?”
“Nghe thấy.” Chu Nhiên đột nhiên cười: “Anh biết.” “Hửm?”
“Nhưng anh vẫn rất khó chịu.”
Nói xong câu này, Chu Nhiên không nói nhiều với Nhạc Nịnh nữa, xoay người làm món sườn xào chua ngọt cho cô. Nhạc Nịnh nhìn bóng lưng anh, l**m khóe môi ẩm ướt, nhếch lên.
Bữa tối là do Chu Nhiên làm. Nhạc Nịnh trước đây thật không ngờ tài nấu nướng của anh lại tốt đến vậy, sắc hương vị đều đủ cả. Ngon hơn nhiều so với những hộp cơm cô hay ăn.
Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh ngước mắt nhìn anh: “Lần sau anh dạy em nấu cơm đi.”
“Hửm?”
Nhạc Nịnh chủ động nói: “Em muốn học nấu cơm.”
Chu Nhiên nhướng mày, gắp cho cô một miếng sườn: “Tại sao?”
Nhạc Nịnh “A” một tiếng, còn chưa nghĩ ra tại sao, Chu Nhiên liền nói: “Không cần học, một người biết làm là được rồi.”
Nhạc Nịnh mắt long lanh, nhỏ giọng nói: “Vậy lỡ như…”
Lời còn chưa nói xong, đối diện đã truyền đến giọng nói trầm thấp: “Không có lỡ như.”
“Không phải.” Nhạc Nịnh muộn màng nhận ra ý của Chu Nhiên. Cô dở khóc dở cười nói: “Ý em là lỡ như anh bận quá không có thời gian ấy, buổi trưa em ở nhà mà.”
Sắc mặt Chu Nhiên khá hơn một chút, ngừng lại nói: “Thuê giúp việc là được.”
“Không cần.” Nhạc Nịnh lắc đầu: “Em không thích có người lạ ở nhà.” Mặc dù chỉ là nấu cơm dọn dẹp đồ đạc, Nhạc Nịnh cũng không thích lắm. Cô có thể chấp nhận giúp việc một tuần đến hai ba lần, nhưng không thể chấp nhận buổi trưa và buổi tối đều ở lại. Đây cũng là lý do tại sao cô không về nhà ở. Cô rất tận hưởng thế giới nhỏ bé của riêng mình, không cần bất kỳ ai đến làm phiền.
Chu Nhiên gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Nhạc Nịnh hứng thú bừng bừng: “Mai dạy em nhé, em học thật ra cũng khá nhanh.”
Chu Nhiên cười khẽ: “Được.” Có học được hay không tính sau, dù sao cứ coi như là chút tình thú giữa tình nhân là được.
Ăn cơm xong, Nhạc Nịnh thấy hơi lạnh, chui vào phòng tắm rửa. Lúc cô ra ngoài, Chu Nhiên không có ở phòng khách. Nhạc Nịnh liếc nhìn, cửa phòng sách hé mở. Nghĩ nghĩ, cô cũng không đẩy cửa đi vào, mà bật TV lên.
Chu Nhiên không thích xem TV, TV thường là thứ Nhạc Nịnh dùng để giết thời gian. Mà Nhạc Nịnh lại là người rất chuyên tâm, lúc xem kênh nào hay bộ phim nào đó, cũng không nhảy kênh xem cái khác, cho dù là quảng cáo, cô cũng có thể vừa xem vừa nghịch điện thoại, không ảnh hưởng chút nào.
Thế nên điều này dẫn đến, TV cô vừa bật, Chu Nhiên từ phòng sách đi ra, người xuất hiện trên TV, chính là Kỷ Nhiên. Ồ, buổi tối, phim truyền hình của Kỷ Nhiên vẫn đang chiếu tiếp.
Nghe giọng nói quen thuộc, nhìn gương mặt quen thuộc, Nhạc Nịnh cứng họng. Cô len lén, liếc nhìn Chu Nhiên.
Chu Nhiên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nghiêng mắt nhìn TV hai phút, lúc này mới đi về phía sô pha. Nhạc Nịnh căng thẳng mím môi dưới, muốn đổi kênh.
Điều khiển đâu mất rồi.
“Chu Nhiên, điều khiển đâu rồi?”
Chu Nhiên nhướng mí mắt, thần sắc tự nhiên: “Vừa rồi em bật TV thế nào?”
“Chạy đến cạnh TV bật chứ sao.” Nhạc Nịnh vẻ mặt vô tội: “… Em không biết là Kỷ Nhiên.”
Nghe thấy cái tên đó, vẻ mặt lãnh đạm của Chu Nhiên tối sầm đi hai phần. Anh nghiêng mắt, nhìn thấy nụ cười trên mặt Nhạc Nịnh, véo má cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cố ý à?”
Nhạc Nịnh chớp mắt, cười hì hì nói: “Anh không phải không ghen sao?” Chu Nhiên dùng ánh mắt cảnh cáo, nhìn sâu vào mắt cô.
Nhạc Nịnh vui vẻ. Cô nhếch môi, “Ồ” một tiếng nói: “Thôi được rồi thôi được rồi, đội trưởng Chu là bình giấm chua.”
“Nhạc Nịnh.”
Nhạc Nịnh bật cười, chui vào lòng Chu Nhiên. Chu Nhiên khựng lại, nhưng vẫn rất thành thật và tự nhiên đưa tay ôm cô vào lòng.
Tắm xong, trên người Nhạc Nịnh tràn ngập mùi hương trái cây. Là mùi sữa tắm, Chu Nhiên đã ngửi qua rất nhiều lần, mỗi lần nghe, luôn cảm thấy ngọt ngào lạ thường, khiến người ta muốn dí sát vào cắn hai miếng.
Người anh hơi cứng lại, vừa định hôn lên cái cổ lộ ra của cô, cũng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại. Thay vào đó, một nụ hôn ấm áp rơi xuống vành tai cô.
Người Nhạc Nịnh run lên, dụi đầu vào cổ anh nói: “Chu Nhiên.”
“Em nói đi.” Giọng Chu Nhiên trầm khàn, đáp lại, vòng tay ôm cô cũng dần siết chặt.
Nhạc Nịnh chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sao anh lại hay ghen thế?”
Chu Nhiên không nói gì.
Nhạc Nịnh ngẩng đầu, chủ động ngồi lên đùi anh, ngẩng đầu hôn qua: “Đừng ghen nữa.” Cô vừa hôn vừa dỗ: “Em chỉ thích anh thôi.”
------oOo------