Cưng Chiều Riêng Em - Thời Tinh Thảo

Chương 51

Tại Nghĩa trang.

 

Thời tiết gần đây không tốt lắm, đường ở nghĩa trang cũng không dễ đi. Bên ngoài lạnh buốt, gió thổi làm người ta thấy hơi rét. Nhạc Nịnh ngước mắt nhìn về phía xa, hít sâu một hơi rồi mới kéo Chu Nhiên đi lên.

 

Thật ra thời gian Nhạc Nịnh đến thăm mẹ không nhiều, cô không phải kiểu người sẽ luôn sống mãi trong thế giới bi thảm của quá khứ. Từ sau khi chấp nhận sự ra đi của mẹ, Nhạc Nịnh trở nên lạnh nhạt đi rất nhiều. Cô không biểu hiện quá đau buồn, dần dần thời gian cũng trôi qua, ngoài việc đến thăm vào ngày sinh nhật và ngày giỗ của bà hàng năm, Nhạc Nịnh rất ít khi đến đây. Lần này, cũng là lần đầu tiên cô đưa người khác đến.

 

Cô nắm chặt tay Chu Nhiên, nhẹ giọng nói: “Thật ra mẹ em rất dịu dàng.”

 

Chu Nhiên “Ừm” một tiếng: “Có thể tưởng tượng ra được.”

 

Trong lúc nói chuyện, Nhạc Nịnh dừng lại trước một bia mộ. Chu Nhiên cúi đầu nhìn, thấy rõ bức ảnh trên bia mộ. Ngũ quan đoan chính, nét mặt dịu dàng, nhìn qua ảnh chụp, vẫn có thể cảm nhận được sự hiền hòa trong đôi mắt ấy. Anh nghiêng mắt, nhìn người bên cạnh.

 

Nhạc Nịnh có nét giống mẹ, cô giống mẹ bảy phần, ba phần giống Đường Quang Viễn. Mẹ cô cũng là một đại mỹ nhân, thuộc tuýp dịu dàng.

 

Nhạc Nịnh kéo Chu Nhiên đứng trước mộ một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, con đến thăm mẹ đây.” Đôi mắt cô cong cong, chỉ vào Chu Nhiên

 

bên cạnh nói: “Đây là bạn trai con, tên Chu Nhiên.” Nói xong, cô cười: “Đội trưởng Chu, chào hỏi đi chứ.”

 

“… Được.” Chu Nhiên lễ phép cất tiếng chào, giới thiệu bản thân. Lúc anh nói chuyện thần sắc nghiêm túc, chẳng giống chút nào dáng vẻ lưu manh thường ngày khi ở cùng Nhạc Nịnh, khiến người ta khá ngạc nhiên.

 

Chu Nhiên không ở lại bao lâu rồi nhường thời gian lại cho Nhạc Nịnh. “Anh qua bên kia đợi em, em ở lại với bác gái đi.”

 

“Vâng.”

 

Nhìn Chu Nhiên đi sang một bên chờ, Nhạc Nịnh lúc này mới từ từ thu hồi ánh mắt. Cô nhìn chằm chằm người phụ nữ dịu dàng trên bia mộ một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, anh ấy chính là người lần trước con kể với mẹ đó.”

 

“Có phải con rất không có tiền đồ không.” Nhiều năm trước, lần bị Chu Nhiên từ chối phũ phàng nhất, Nhạc Nịnh cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc. Cô một mình chạy đến nghĩa trang, ở lại cả ngày, nói xấu Chu Nhiên với mẹ nửa ngày trời mới hả giận. Cũng chính khoảnh khắc đó, sau khi về nhà Nhạc Nịnh không còn khổ sở chạy theo Chu Nhiên nữa. Cô cũng có sự kiêu ngạo nhỏ bé của riêng mình.

 

Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh cười khẽ: “Lần trước con nói với mẹ, đời này chắc chắn không ở bên người này, hình như làm không được rồi.” Cô chớp mắt, mím môi nói: “Ai bảo con giống mẹ chứ, quá cố chấp đúng không, mỗi lần cậu mắng con, luôn nói con với mẹ giống nhau như đúc, đã nhận định người nào hay việc gì, chín trâu cũng kéo không lại.”

 

“Anh ấy đối với con rất tốt, con cũng rất thích anh ấy, nhưng cứ nghĩ đến chuyện trước kia, vẫn luôn cảm thấy có chút không vui.”

 

“Giống như… có một nút thắt, vẫn luôn không mở ra được, cũng không thể mở ra.”

 

Nhạc Nịnh rất lâu rồi không đến nghĩa trang. Lần này khó khăn lắm mới đến một chuyến, rõ ràng không chuẩn bị nhiều lời để nói, nhưng vừa mở miệng, lời nói không tự chủ được mà tuôn ra. Cô lải nhải, cũng không sợ bị chê phiền, từ Chu Nhiên nói đến Đường Quang Viễn, rồi lại nhắc đến mấy người bạn như Nguyễn Thu, xem như đem chuyện gần đây đều kể hết một lượt.

 

 

Lúc Nhạc Nịnh qua chỗ Chu Nhiên, anh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Anh cúi đầu, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Nhạc Nịnh, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào: “Bây giờ muốn đi đâu?”

 

Nhạc Nịnh chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay anh không bận à?”

 

“Ừm.” Chu Nhiên nắm tay cô nhét vào túi áo mình: “Không bận, hôm nay ở bên em.”

 

Nghe vậy, Nhạc Nịnh cười. “Em cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đi.”

 

Chu Nhiên ngẩn ra, im lặng một lát nói: “Vậy đi theo anh?” “Vâng.” Nhạc Nịnh hoàn toàn tin tưởng Chu Nhiên.

Lúc rời khỏi nghĩa trang, thời gian đã không còn sớm. Lên xe, Nhạc Nịnh thấy không ít cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Đường Quang Viễn. Cô trả lời lại một câu, rồi trực tiếp để điện thoại ở chế độ im lặng.

 

Chu Nhiên nghiêng mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Khoảng cách hơi xa, ngủ một lát trước đi.”

 

“A?” Nhạc Nịnh sững sờ, “Đi đâu vậy ạ?”

 

Chu Nhiên cúi mắt cười: “Giữ bí mật trước, lát nữa sẽ biết.”

 

“… Vâng.” Nhạc Nịnh cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Con đường đến nghĩa trang này người qua lại vốn không nhiều, huống chi là mùa này và thời điểm này, dọc đường đi không thấy mấy chiếc xe, ngay cả nhà cửa cũng không có, đặc biệt trống trải, chỉ có những ngọn đèn đường dần sáng lên chiếu rọi mảnh đất này, thêm một tia ấm áp vào mùa đông.

 

Lúc Nhạc Nịnh tỉnh lại, xe vẫn chưa dừng hẳn, nhưng mơ hồ có thể thấy được điểm cuối. Nhạc Nịnh dụi mắt, mơ màng hỏi: “Đến rồi sao?”

 

Chu Nhiên đáp: “Sắp rồi.”

 

“Hửm?” Nhạc Nịnh mở mắt ra, nhìn cảnh vật bên ngoài giật mình vài giây: “Đây là đâu?”

 

Chu Nhiên cúi mắt cười: “Nhìn bên kia xem.”

 

Nhạc Nịnh nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, không hề bất ngờ nhìn thấy những chữ quen thuộc. Cô chớp mắt, vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Đây là… khu trượt tuyết đó?”

 

Cách trung tâm thành phố không xa mấy trăm km, có một khu trượt tuyết rất nổi tiếng, cũng không thể gọi là khu trượt tuyết, nơi này còn có suối nước nóng, hoàn toàn tự nhiên, đặc biệt nổi tiếng. Mùa đông, mọi người luôn thích loại hình giải trí này. Nhạc Nịnh cũng muốn đi rất nhiều lần, nhưng Chu Nhiên quá bận, rủ Nguyễn Thu đi thì Nguyễn Thu

 

dạo đó đang bận tối mắt với kịch bản mới, Quý Sơ Sơ phải đi làm, thế nên kéo dài mãi, cô chẳng rủ được ai.

 

Cô nghiêng mắt nhìn Chu Nhiên, ngập ngừng: “… Sao đột nhiên lại đưa em đến đây?”

 

Chu Nhiên trầm giọng đáp: “Không nghĩ tới?”

 

Nhạc Nịnh bật cười: “vâng.” Cô dừng lại, cố ý nói: “Đội trưởng Chu, đưa bạn gái đến suối nước nóng, có phải anh có ý đồ xấu không đấy.”

 

Chu Nhiên: “…” Nói thật, nếu Nhạc Nịnh không nói, anh thật sự chẳng nghĩ đến chuyện này. Bây giờ bị nhắc đến, Chu Nhiên không thể không nghĩ theo hướng đó. Anh nghiêng mắt, nương theo ánh đèn màu cam ấm áp cúi nhìn cô.

 

Anh vẫn luôn biết Nhạc Nịnh lớn lên xinh đẹp, là kiểu người dù đi đến đâu cũng có thể thu hút sự chú ý. Từ hồi cấp ba, Nhạc Nịnh đã là nhân vật nổi tiếng trong trường, nhưng lúc đó còn nhỏ, chưa nảy nở, nhưng cũng khiến không ít người nhớ thương. Chu Nhiên nhớ rất rõ, Nhạc Nịnh lúc đó, mặt đầy collagen, còn hơi bầu bĩnh, thịt má núng nính, mắt vừa to vừa sáng, đặc biệt xinh xắn đáng yêu. Mùa đông, mỗi lần chạy tới đưa nước cho mình, luôn ủ nước nóng hôi hổi. Ngón tay và chóp mũi đông đến đỏ ửng, hàng mi cong vút run run, vừa căng thẳng vừa lớn mật nhìn mình, nhét chai nước vào lòng mình. Rõ ràng đã từ chối rất nhiều lần, cũng dặn dò cô rất nhiều lần, đừng chạy cả mấy tầng lầu đến đưa nước, anh không cần, nhưng Nhạc Nịnh không nghe.

 

Nghĩ vậy, Chu Nhiên khẽ cong khóe môi.

 

“Anh cười gì thế?” Nhạc Nịnh nghi ngờ nhìn anh.

 

Chu Nhiên “Ừm” một tiếng, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ của cô: “Mai anh nghỉ.”

 

“A?”

 

Chu Nhiên lời ít ý nhiều nói: “Chúng ta ngày mai ở đây trượt tuyết, tối lại về.”

 

Nghe vậy, mắt Nhạc Nịnh sáng rực lên. “Thật sao?” Cô kinh ngạc nhìn Chu Nhiên: “Cuối cùng anh cũng chịu nghỉ phép rồi à?”

 

Chu Nhiên: “…” Anh dở khóc dở cười, đưa tay xoa đầu cô: “Đã bao lâu anh không nghỉ phép rồi?”

 

Nhạc Nịnh trầm tư vài giây, nghiêm túc nói: “Lâu lắm rồi đúng không?”

 

“Anh thấy không sao.” Chu Nhiên quá bận, đây là nhận thức của Nhạc Nịnh trong khoảng thời gian này. Ngoài vụ án bận rộn trước đó, khoảng thời gian này cơ bản anh cũng đi sớm về muộn, thỉnh thoảng cuối tuần nghỉ ngơi, một cú điện thoại liền phải quay về. Nhạc Nịnh đối với nghề nghiệp của anh không thể không tỏ lòng khâm phục. Quả nhiên là vì nhân dân phục vụ, thật sự hoàn toàn không còn tự do nữa.

 

Nghĩ vậy, cô khe khẽ hỏi: “Chu Nhiên.”

 

“Em nói đi.” Chu Nhiên đang tìm chỗ đỗ xe, hai người lúc này đã đến khách sạn cần nhận phòng.

 

Nhạc Nịnh mím môi, thấp giọng hỏi: “Anh vẫn chưa nói, sao anh tốt nghiệp cấp ba xong lại chọn trường cảnh sát vậy.” Đến giờ cô vẫn rất tò mò.

 

Chu Nhiên không trả lời ngay, đỗ xe xong, anh bật đèn trong xe lên, cúi đầu nhìn Nhạc Nịnh, thuận tay tháo dây an toàn cho cô. “Thật sự quên rồi à?”

 

“Cái gì?”

 

Chu Nhiên véo má cô, ánh mắt trầm xuống nói: “Đồng phục cảnh sát đẹp, quên rồi sao?”

 

Nhạc Nịnh: “…” Không hề có. Cô nhớ lần trước mình hỏi, Chu Nhiên cũng nói vậy. Chỉ là đáp án này thật sự quá lừa gạt người, Nhạc Nịnh không tin. Chỉ vì đẹp mà học sao, rõ ràng đồng phục quân nhân còn đẹp hơn mà. Nghĩ vậy, cô liếc Chu Nhiên. Vừa lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

 

“Anh làm gì mà nhìn em như vậy?”

 

Chu Nhiên bị cái đầu óc mơ hồ của cô làm cho bật cười: “Không có gì.” Anh đưa tay vuốt nhẹ, giọng nói trầm khàn: “Xuống xe, chúng ta đi làm thủ tục nhận phòng.”

 

“Ồ.”

 

Xuống xe, Nhạc Nịnh mới có thời gian quan sát nơi này. Cô nheo mắt nhìn, phát hiện đây là một khách sạn “võng hồng” rất nổi tiếng. Trước đây từng thấy trên Weibo của không ít người cô theo dõi, Nhạc Nịnh còn bấm like. Cô chớp mắt, nếu nhớ không lầm thì tiện nghi trong khách sạn này rất tốt. Bên trong khách sạn có cả khu trượt tuyết nhỏ, đương nhiên quan trọng hơn là cách trang trí, đặc biệt theo phong cách Nhật Bản, rất thích hợp để chụp ảnh. Trong phòng còn có suối nước nóng riêng, vừa đẹp vừa ấm áp. Ở trong phòng thế này, cả ngày không ra khỏi cửa chắc cũng chẳng sao.

 

“Sao anh lại đưa em đến khách sạn này?” Cô kéo chặt áo khoác, đi bên cạnh Chu Nhiên nhỏ giọng hỏi.

 

Chu Nhiên thấp giọng “Ừm”, sờ tay cô: “Lạnh à?”

 

“Một chút, chúng ta mau vào đi.”

 

Chu Nhiên véo nhẹ lòng bàn tay cô, truyền hơi ấm của mình qua: “Được.”

 

Hai người vào sảnh khách sạn. Lúc này người không đông lắm, nhưng cũng không ít, xếp hàng một lúc mới đến lượt Nhạc Nịnh. Chu Nhiên đưa chứng minh thư qua, tim Nhạc Nịnh đột nhiên nhảy dựng, nghĩ đến một việc. Nếu Chu Nhiên chỉ đặt một phòng, vậy họ có phải sẽ ngủ chung không?? Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy tình nhân đi chơi mà đặt hai phòng mới là đồ ngốc.

 

“Chứng minh thư của em đâu?”

 

“A?” Nhạc Nịnh ngoan ngoãn đưa ra.

 

Nhìn nhân viên lễ tân thao tác, Nhạc Nịnh kéo áo Chu Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh đặt hai phòng à?”

 

Chu Nhiên gật đầu.

 

Nhạc Nịnh: … Chu Nhiên thẳng nam sắt thép, không chạy đi đâu được.

 

Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ. Nhạc Nịnh hơi ngượng, còn chưa kịp ngẩng đầu, Chu Nhiên đã nghiêng người, dựa sát vào cô. Tai cô rất nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ một chút là có thể đỏ lên, huống chi là hơi thở nóng rực của đàn ông phả vào. Trong thoáng chốc, vành tai đã đỏ bừng.

 

Chu Nhiên nhìn sự thay đổi trên tai cô, đè thấp giọng hỏi: “Thất vọng à?”

 

Nhạc Nịnh: “… Thất vọng cái gì?”

 

“Bây giờ vẫn có thể đổi, một phòng.” Anh cười trầm thấp, giọng nói tê tê dại dại: “Muốn đổi không?”

 

Vừa lúc này, nhân viên phục vụ đưa một thẻ phòng tới: “Anh Chu…” Lời còn chưa nói xong, Nhạc Nịnh tức giận giật lấy thẻ phòng, hung hăng ném lại một câu: “Em đi nghỉ trước đây.”

 

Chu Nhiên nhìn bóng dáng tức giận của cô, bất đắc dĩ lại cưng chiều day day mi tâm, cười xin lỗi với nhân viên. “Xin lỗi.”

 

Nhân viên cười lắc đầu: “Bạn gái anh xinh thật đấy.”

 

“Cảm ơn, tôi biết.” Nhân viên nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy lúc nhắc đến bạn gái, ánh mắt anh tràn ngập dịu dàng. Cô ta hoàn hồn, vội nói: “Đây là thẻ trượt tuyết anh đặt trước, đưa trước cho anh, ngày mai trực tiếp cầm thẻ qua là được.”

 

“Cảm ơn.” Chu Nhiên đi một vòng, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi một chút, ở đây có chỗ nào bán đồ trang điểm linh tinh không ạ?”

 

Nhân viên sững sờ, vội chỉ tay nói: “Bên kia có một cửa hàng, đồ đạc tương đối đầy đủ.” Nơi này là địa điểm du lịch nổi tiếng, người đến tắm suối nước nóng trượt tuyết rất nhiều, cơ sở vật chất xung quanh cũng đầy đủ. Bán đủ thứ.

 

Chu Nhiên gật đầu: “Cảm ơn.”

 

Nhạc Nịnh tức giận đến phòng mới phát hiện, căn phòng này không giống như cô tưởng tượng. Căn phòng này… cô nhìn lướt qua, rất rất lớn. Từ ngoài đi vào trong, liếc mắt một cái không thể nhìn hết được. Cô

 

nhướng mày, đi vào bên trong mới phát hiện… thật sự là hai phòng ngủ, chẳng qua là nằm trong một phòng suite lớn, không phải tách biệt.

 

Nhạc Nịnh nghẹn lời, đột nhiên càng tức giận hơn. Chu Nhiên chính là cố ý, cố ý trêu cô, người này thật là…

 

Đang nghĩ ngợi, điện thoại rung lên. Nhạc Nịnh cúi đầu nhìn, là tin nhắn Chu Nhiên gửi tới, mấy tấm ảnh.

 

Chu Nhiên: [Muốn cái nào?]

 

Nhạc Nịnh phóng to mấy tấm ảnh đó, mắt khẽ chớp. Cô mím môi, không cần nghĩ ngợi gọi điện cho Chu Nhiên.

 

“Sao thế? Trong phòng lạnh à?”

 

“Không phải.” Nhạc Nịnh cảm nhận nhiệt độ trong phòng, thấp giọng hỏi: “Anh cố ý chọc tức để em đi lên phải không?”

 

“Không có.”

 

Nhạc Nịnh hừ một tiếng: “Anh đi đâu thế?”

 

Chu Nhiên liếc nhìn: “Ở cửa hàng bên ngoài, lạnh lắm, đừng ra đây.” “… Vâng.”

Chu Nhiên nhìn nước tẩy trang trước mặt, nhíu mày: “Không có loại em hay dùng, giờ muốn mua loại nào?”

 

Nhạc Nịnh bật cười, buồn cười hỏi: “Anh biết em hay dùng loại nào à?”

 

“Ừm.” Lần này, đến lượt Nhạc Nịnh kinh ngạc. “Sao anh biết?”

 

Chu Nhiên dừng một chút, trầm giọng nói: “Anh thấy em dùng qua mấy lần.”

 

Nhạc Nịnh: “…” Cô không ngờ Chu Nhiên lại để ý cả những thứ mà chính cô cũng không quan tâm này. “A…” Cô khựng lại: “Vậy lấy chai màu đỏ đi, tạm dùng cũng được.”

 

“Ừm, còn muốn gì nữa không?” “Bông tẩy trang.”

“Được.” Chu Nhiên dừng lại: “Sữa rửa mặt thì sao, mai còn trang điểm không?”

 

Nhạc Nịnh: “Đương nhiên là có.” Cô đột nhiên k** r*n: “Sao anh không nói trước là sẽ ra ngoài vậy, giờ cái gì cũng phải mua, tốn tiền quá.”

 

Chu Nhiên cười cười: “Anh mua, không để em tốn tiền.”

 

Nhạc Nịnh mặt đỏ hồng, nằm vật ra giường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đương nhiên là anh mua rồi, anh xem lại cho em đồ trang điểm linh tinh có những gì đi.”

 

“Ừm, cúp máy trước đã.” Gọi điện thoại không chụp ảnh được. “Vâng.”

Cúp điện thoại xong, Nhạc Nịnh nhận được không ít ảnh Chu Nhiên gửi qua. Về cơ bản xem như chụp hết tất cả đồ vật trong cửa hàng một lượt.

 

Yêu cầu của Nhạc Nịnh đối với đồ trang điểm tuy không quá cao, nhưng đồ bình thường cũng không lọt vào mắt cô. Cô bắt Chu Nhiên làm so sánh hết lần này đến lần khác. Người này ngoài “Ừm”, “Được”, “Còn muốn gì nữa” ra, về cơ bản không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.

 

Nhạc Nịnh nhìn cuộc trò chuyện của hai người, có chút khó tin… một người lạnh lùng thờ ơ như vậy, lại sẽ đứng trong cửa hàng kiểu này hết lần này đến lần khác, không ngại phiền phức chọn đồ trang điểm cho cô, giúp cô so sánh. Đôi khi Chu Nhiên làm người ta tức giận, nhưng sự chu đáo tinh tế đó của anh, lại là điều không ai có thể thay thế được.

 

Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh đưa tay chấm nhẹ lên màn hình. Nhạc Nịnh: [Vẫn chưa mua xong à?]

Chu Nhiên: [Nhớ anh à?] Nhạc Nịnh: [Ừm.]

Chu Nhiên ngẩn ra, gọi lại cho cô: “Mua áo ngủ cho em.” Anh dừng lại hỏi: “Khách sạn có áo choàng tắm suối nước nóng, em muốn dùng của khách sạn hay mua bên ngoài?”

 

Nhạc Nịnh sững sờ, “A” một tiếng: “Chỗ nào có?”

 

Chu Nhiên lời ít ý nhiều nhắc nhở: “Chắc là ở cạnh khu suối nước nóng, em xem thử xem.”

 

Nhạc Nịnh đáp, đi về phía khu suối nước nóng. Không hề bất ngờ, cô thật sự nhìn thấy. Bỗng dưng, cô nghĩ đến một điểm quan trọng khác. “Anh vừa nói anh đang ở đâu vậy?”

 

Chu Nhiên: “Trong cửa hàng.”

 

“Cửa hàng gì?” Nhạc Nịnh cố ý hỏi: “Đội trưởng Chu.” Cô kéo dài giọng: “Anh định mua áo tắm cho em à?”

 

Không biết vì sao, dù cách xa, không nhìn thấy người, Nhạc Nịnh lúc này lại có thể hình dung ra được vẻ mặt của Chu Nhiên. Biết đâu tai người này còn đang đỏ lên ấy chứ. Tuy Chu Nhiên bề ngoài nhìn rất bình tĩnh, nhưng Nhạc Nịnh biết, hai người đôi khi hôn lâu, tai anh sẽ đỏ, sẽ ngượng ngùng.

 

Nghĩ vậy, Nhạc Nịnh buồn cười: “Có kiểu dáng gì, có thể chọn lựa không?”

 

Chu Nhiên: “Không có kiểu dáng gì đặc biệt.”

 

Nhạc Nịnh bĩu môi: “Vậy thật tiếc.” Cô cố ý nói: “Dáng người đẹp của em chẳng phải lại phải giấu đi sao?”

 

Chu Nhiên nheo mắt: “Em còn định mặc ra ngoài?”

 

“Không được sao?” Nhạc Nịnh hừ hừ hai tiếng: “Dáng đẹp thì phải khoe ra chứ sao.”

 

Bên kia Chu Nhiên im lặng vài giây, đè thấp giọng nói: “Không phải.” Nhạc Nịnh: “…”

“Chỉ mình anh xem là được rồi.”

 

Nhạc Nịnh: “Mơ đi.” Sắc mặt cô ửng hồng: “Anh nhanh lên đi, không mua cũng được.”

 

Chu Nhiên cười nhẹ, dịu dàng đáp ứng: “Được, quay lại ngay.” “Vâng.”

Mười mấy phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Cửa mở ra, Chu Nhiên còn chưa kịp phản ứng, một cái ôm kiểu gấu túi đã lao tới. Anh khựng lại, theo bản năng đưa tay ôm người vào lòng, để cô treo trên người mình.

 

“Sao thế?”

 

Nhạc Nịnh nương theo ánh đèn trong phòng nhìn anh, hàng mi run rẩy: “Không sao cả.” Cô nhìn chằm chằm Chu Nhiên: “Bạn gái anh bây giờ định hôn anh một cái, được chứ?”

 

Ánh đèn trong phòng không sáng nhưng cũng không tối, lúc Nhạc Nịnh nhàm chán, cô còn đốt nến thơm, lúc này không khí trong phòng vừa đúng lúc. Mùi hương như có như không truyền đến, khơi gợi suy nghĩ, tác động vào đại não, khiến họ tự nhiên làm chút chuyện muốn làm.

 

Chu Nhiên ngẩn ra, véo cằm cô cúi đầu hôn xuống. “Không cần hỏi…” Anh mơ hồ nói: “Em muốn làm gì anh cũng được.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment