#NhạcNịnh_SonMôiHônMôi# lên hot search cả ngày, dai dẳng không dứt.
Đến tối, không chỉ cửa hàng flagship bán hết hàng, mà ngay cả cửa hàng thực tế cũng tiêu thụ sạch sành sanh.
Không ít fan còn chạy đến Weibo của Nhạc Nịnh ồn ào, hỏi cô tại sao lại quảng bá mạnh mẽ như vậy, bán chạy thế này, liệu có tăng giá không.
Nhạc Nịnh mặt đầy vẻ vô tội.
Chuyện này có thể trách cô sao?!
Đến cuối cùng, phía nhãn hiệu lên tiếng đáp lại, tạm thời sẽ không tăng giá, mọi người có thể yên tâm đặt trước.
Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ lấy chuyện này ra chê cười Nhạc Nịnh nửa ngày.
Khiến cho buổi tối lúc Chu Nhiên tan làm về nhà, Nhạc Nịnh vẫn còn đang rối rắm về chuyện này.
Mất mặt hết cả rồi, thế này còn mặt mũi nào gặp người ta nữa. Đương nhiên, gặp người thì vẫn phải gặp.
Chẳng qua cả đêm, Nhạc Nịnh không cho Chu Nhiên hôn, cứ hôn xuống là cô lại không nhịn được nghĩ đến những chuyện trên Weibo. Nháy mắt… chẳng còn hứng thú gì nữa.
Chu Nhiên bất đắc dĩ, nhưng cũng không ép buộc cô.
Đưa tay véo má cô, dở khóc dở cười hỏi: “Vậy sau này luôn không cho anh hôn à?”
Nhạc Nịnh chớp mắt nhìn anh: “Anh cứ để em quên chuyện này đã.” Chu Nhiên bất đắc dĩ gật đầu: “Được.”
Nhạc Nịnh đưa tay ôm anh, làm nũng nói: “Các anh Tết được nghỉ mấy ngày?”
Chu Nhiên tính toán: “Chắc là không dài, sao vậy?”
Anh cọ cọ chóp mũi Nhạc Nịnh: “Muốn cùng anh làm chút gì à?” Nhạc Nịnh liếc anh một cái, trợn mắt: “Không có.”
Cô nói: “Chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Chu Nhiên đưa tay, xoa đầu cô nói: “Nghĩ trước đi, có nơi nào muốn đi không.”
“A?”
“Qua Tết anh đưa em ra ngoài đi chơi.”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh nháy mắt nở nụ cười.
Cô cong cong đôi mắt, cười hì hì nói: “Được ạ.”
Chu Nhiên nhìn cô như vậy, đè người trong lòng hôn hôn.
Lần này, Nhạc Nịnh nháy mắt đem chuyện trên Weibo quên sạch sành sanh.
……
Vài ngày sau, Nhạc Nịnh cùng Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ ra ngoài du lịch.
Ba người các cô đi biển, ấm áp vô cùng.
Mỗi ngày phơi nắng lớn, rất là thoải mái, Nhạc Nịnh còn liên tục gửi ảnh cho Chu Nhiên, cảnh đẹp người xinh.
Cô chơi vui quên trời đất, nhưng lại khổ cho Chu Nhiên.
Mỗi ngày chỉ có thể cách màn hình nhìn bạn gái xinh đẹp động lòng người của mình, mà không ăn được.
Vào ngày thứ ba Nhạc Nịnh đi chơi, Chu Nhiên không nhịn được, lúc gọi điện thoại đã đề cập một câu: “Khi nào về?”
Nhạc Nịnh đang nói chuyện thú vị, đột nhiên bị hỏi bất ngờ, còn hơi sửng sốt: “A?”
Cô cười, cong môi: “Nhớ em à?”
Chu Nhiên rất thẳng thắn: “Ừm.”
Nhạc Nịnh nghe giọng nói ngượng nghịu của anh, không nhịn được mím môi cười: “Nhớ nhiều lắm à?”
Cô cố ý nói: “Để em xem nhớ bao nhiêu, em sẽ về sớm một chút.” “……”
Chu Nhiên im lặng vài giây, giữa mày giật giật: “Nhạc Nịnh.”
Nhạc Nịnh nghẹn lại, không hiểu sao lại nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh: “… Em mới ra ngoài ba ngày thôi mà, không nhanh vậy đâu.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trong nhà lạnh lắm.” Thực ra đây là một cái cớ.
Cô căn bản không mấy khi ra cửa, trong nhà nóng hầm hập, hoàn toàn không tính là lạnh.
Cô an ủi Chu Nhiên: “Đợi thêm mấy ngày nữa đi, đừng quá nhớ em.” Chu Nhiên: “……”
“Nhạc Nịnh.” Nguyễn Thu ở cách đó không xa gọi một tiếng: “Mau qua đây chơi.”
Nhạc Nịnh đáp một tiếng, vội vàng nói: “Nguyễn Thu gọi em, đội trưởng Chu anh làm việc tốt nhé, em qua chỗ Nguyễn Thu trước đây.”
“……”
Cúp điện thoại, Chu Nhiên nhìn di động hồi lâu, khẽ thở dài. Lại là một ngày một mình.
Đến chiều tan làm, Lục Gia Tu bất ngờ gọi điện đến.
“Uống rượu không?” “Không uống.”
Lục Gia Tu không nói gì: “Nhạc Nịnh cũng không ở nhà, cậu về nhà sớm thế làm gì? Thẩm Nam cũng ở đây, nhanh chân qua đây, chỗ cũ.”
Chu Nhiên suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi. Cũng đúng, về nhà một mình có vẻ hơi cô đơn.
Lúc Chu Nhiên đến, Lục Gia Tu và Thẩm Nam bọn họ đã ở đó.
“Đến rồi.”
Chu Nhiên cười một cái, nhìn về phía Thẩm Nam: “Hôm nay sao có thời gian qua đây?”
Lục Gia Tu vội nói: “Giống cậu thôi, cậu ta bị vợ bỏ rơi.” Thẩm Nam: “……”
Chu Nhiên: “……”
Hai người cụng ly, tự giễu một câu: “Vậy thật trùng hợp.”
Hai người cười thành tiếng, Chu Nhiên nhấp một ngụm rượu rồi đặt xuống.
Do đặc thù nghề nghiệp, sợ có sự cố đột xuất, nên Chu Nhiên thường không mấy khi uống rượu, dù có uống cũng không uống quá nhiều.
Anh quay đầu nhìn xuống lầu, hứng thú chẳng còn bao nhiêu.
Lục Gia Tu nhìn hai người đối diện, rất là bất lực: “Không phải chứ, tôi rủ các cậu ra uống rượu nói chuyện phiếm, hai người các cậu sao thế này.”
Anh ta hỏi: “Người nào người nấy cứ nhìn điện thoại.”
Hai người ngẩng đầu, Chu Nhiên nhàn nhạt nói: “Cậu không hiểu đâu.” Thẩm Nam: “Người không có đối tượng đừng nói chuyện.”
Lục Gia Tu: “……”
Sao nào, anh ta không có đối tượng thì đắc tội với ai à.
Anh ta vừa định nói gì đó, Chu Nhiên đã cúi đầu nhắn tin cho người ta. Nhạc Nịnh lại gửi một tấm ảnh buổi tối qua.
Nhạc Nịnh: 【 Đẹp không? 】
Chu Nhiên nhấn mở xem: 【 Người đẹp. 】
Nhạc Nịnh dở khóc dở cười: 【 Em bảo anh xem phong cảnh cơ mà! 】
Chu Nhiên: 【 Không đẹp bằng người. 】
Nhạc Nịnh: 【 Anh đang ở quán bar à? 】
Lúc Chu Nhiên đến, đã nhắn tin cho Nhạc Nịnh.
Nói là đi ăn cơm cùng bọn Lục Gia Tu.
Nhạc Nịnh dùng đầu ngón chân cũng đoán ra là đi quán bar.
Cô nhìn tin nhắn Chu Nhiên gửi lại, đột nhiên phát hiện… Chu Nhiên không biết từ lúc nào, dù đi đâu cũng đều báo trước cho cô một tiếng.
Cô nhướng mày, đối với hành vi này của Chu Nhiên tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Quá thành thạo rồi.
Chu Nhiên sau khi thông suốt, quả thực như ngồi tên lửa, biết dỗ người hơn bất cứ ai.
Chu Nhiên: 【 Đến rồi, uống chút rượu. 】
Nhạc Nịnh: 【 Trùng hợp quá, em cũng đang uống rượu. 】
Chu Nhiên: 【? 】
Nhạc Nịnh: 【? 】
Cô buồn cười, nhìn Chu Nhiên gọi điện thoại tới. “Em đang làm gì đấy?”
Chu Nhiên: “Uống rượu trong phòng à?”
Chu Nhiên nói: “Quán bar loạn lắm, ba đứa con gái các em buổi tối thì chú ý một chút.”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh cười: “Em còn tưởng anh sẽ nói, quán bar loạn, các em không được đi quán bar.”
Chu Nhiên nghe cô trêu chọc, day day mi tâm: “Sẽ không.”
Việc Nhạc Nịnh thích làm, chỉ cần trong phạm vi an toàn, Chu Nhiên về cơ bản đều sẽ không ngăn cản.
Nhạc Nịnh là bạn gái anh, không phải người có thể ép buộc.
Anh cũng không có tư cách hạn chế tự do của cô, huống chi, anh muốn Nhạc Nịnh vui vẻ.
Nhạc Nịnh cười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Được rồi, trêu anh thôi, bọn em uống một chút ở trong khách sạn, không uống nhiều đâu.”
“Ừm.”
“Vậy cúp máy trước nhé, anh đừng cứ nói chuyện với em mãi, lát nữa đàn anh Lục lại nói anh trọng sắc khinh bạn bây giờ.”
Chu Nhiên ngừng lại một lát, bình tĩnh nói: “Vốn dĩ là vậy.” “……”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Thu nhìn cô cười: “Cậu với Chu Nhiên sao thế, mới mấy ngày mà cũng không rời nhau được à?”
Nhạc Nịnh liếc cô ấy một cái: “Cẩu độc thân nhà cậu không hiểu đâu.”
Nguyễn Thu: “……”
Cô ấy độc thân thì đắc tội với ai chứ.
Quý Sơ Sơ cũng đang nghịch điện thoại bên cạnh, Nguyễn Thu chống cằm nói: “Sơ Sơ.”
“Nói.”
“Cậu cũng yêu đương à?”
Quý Sơ Sơ cất điện thoại, nhàn nhạt hỏi: “Ý gì chứ?”
“Cậu cứ nghịch điện thoại mãi.”
Quý Sơ Sơ buồn cười hỏi: “Nghịch điện thoại là yêu đương à?”
Cô ấy chỉ vào hai người trước mặt: “Nhạc Nịnh yêu đương thì không nói, còn cậu thì sao.”
Nguyễn Thu: “……”
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, chính là đây.
Quý Sơ Sơ và Nhạc Nịnh nhìn nhau, cười khẽ nhìn cô ấy: “Tiểu Thu Thu à.”
“Dừng lại.”
Nguyễn Thu lập tức nói: “Bát tự còn chưa có nét nào đâu, có kết quả rồi nói cho các cậu.”
“Kỷ Nhiên à?”
“Ừm.”
Nhạc Nịnh cười, dựa vào vai Quý Sơ Sơ: “Chờ tin tốt của cậu.” “Còn cậu thì sao?”
“Cái gì?”
Nguyễn Thu nhìn cô: “Cậu với đàn anh Chu ở bên nhau thời gian tuy không dài, nhưng cậu có nghĩ tới… việc kết hôn không?”
Nhạc Nịnh ngẩn ra, sửng sốt một lúc.
Quý Sơ Sơ cũng quay đầu nhìn cô: “Nghĩ tới chưa?” Nhạc Nịnh trầm ngâm một lát, gật đầu: “Nghĩ tới rồi.” “Đàn anh Chu nhắc tới à?”
“không có.”
Nhưng Chu Nhiên quả thực đã nói với Nhạc Nịnh hai lần, có điều lúc đó Nhạc Nịnh cảm thấy Chu Nhiên thực ra là đang thăm dò ý tứ của cô.
Thực tế, anh cũng không hỏi một cách chính thức lắm. Cô nghĩ, cười cười: “Nói thế nào nhỉ, không phản đối.” “Nhưng có hơi nhanh đúng không?”
Quý Sơ Sơ: “Thích rồi thì quen một tháng cũng có thể kết hôn.” “Nói rất đúng.”
Nhạc Nịnh nhìn hai người, dở khóc dở cười: “Cho nên là đang thúc giục tớ kết hôn à?”
“Không có nha.”
Nguyễn Thu nói: “Chỉ là nói giúp lời hay cho đàn anh Chu thôi mà.”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh không nói gì nói: “Còn chưa cầu hôn, kết hôn cái gì, đợi đàn anh Chu cầu hôn rồi nói.”
Ba người ý kiến nhất trí: “Nói cũng đúng.”
……
Mấy ngày tiếp theo, Nhạc Nịnh vẫn ở bên ngoài chơi.
Ảnh chụp vẫn liên tục gửi cho Chu Nhiên không ngừng, cô ra ngoài du
lịch một chuyến, có chút chuyện nhỏ hay chuyện thú vị gì đều chia sẻ với Chu Nhiên.
Chu Nhiên mặt không biểu cảm lưu từng tấm ảnh cô gửi qua, làm cho album ảnh vốn trống rỗng, nháy mắt đầy lên không ít.
Lúc Nhạc Nịnh về, Chu Nhiên tự mình đi đón.
Còn thuận tiện đưa cả Nguyễn Thu và Quý Sơ Sơ về.
Sau khi hai người xuống xe, trong xe nháy mắt trống đi không ít.
Nhạc Nịnh quay đầu nhìn về phía anh: “Sao anh không nói gì?” Chu Nhiên “Ừm” một tiếng, nắm lấy tay cô: “Nói cái gì?”
Nhạc Nịnh cười khẽ, nhướng mày nói: “Trông có vẻ cũng không nhớ em lắm nhỉ.”
Chu Nhiên dừng lại, giọng nói trầm khàn: “Về đến nhà rồi nói.”
“A?”
“Để em cảm nhận một chút anh nhớ em bao nhiêu.”
“…………”
Về đến nhà, Nhạc Nịnh thật sự cảm nhận được nỗi nhớ của Chu Nhiên. Đây có lẽ là xa cách lâu ngày tình thêm nồng?
Cả đêm, cô bị lật qua lật lại giày vò, hoàn toàn vô lực chống đỡ.
Đến cuối cùng, Chu Nhiên áp sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn hỏi: “Cảm nhận được chưa?”
Nhạc Nịnh một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Chu Nhiên dùng chóp mũi cọ cọ má cô: “Nịnh Nịnh.” Lông mi Nhạc Nịnh run lên, giọng nói khàn khàn kỳ lạ. “Không muốn để ý đến anh.”
Chu Nhiên cười khẽ, hôn lên má cô: “Cái gì?”
Nhạc Nịnh bất lực, lật người trừng mắt nhìn anh: “Không có gì, ngủ.” Chu Nhiên cười thành tiếng, ôm người vào lòng.
“Được.”
Tuy bị giày vò thê thảm, nhưng Nhạc Nịnh lại rõ ràng cảm giác được, cô ngủ rất ngon.
Có thể là mệt mỏi, cũng có thể là bên cạnh có mùi hương và hơi thở của người này, có thể làm cô yên lòng.
Nói tóm lại, ở bên cạnh Chu Nhiên, chất lượng giấc ngủ của cô tăng vọt.
Ngày kế tỉnh dậy, Chu Nhiên vừa hay đang mặc quần áo.
Nhạc Nịnh mở mắt nhìn, dáng người đàn ông rất đẹp, mỗi ngày đều rèn luyện, dáng người Chu Nhiên có thể nói là… vô cùng tiêu chuẩn lại rắn
rỏi kiểu đó.
Hormone tăng vọt, nam tính ngời ngời.
Cô cứ thế thưởng thức một hồi, Chu Nhiên liếc mắt nhìn qua.
“Tỉnh rồi.” “Ừm.”
Nhạc Nịnh chống cằm nói: “Em hình như cũng không lỗ.” “Ừm?”
Nhạc Nịnh cong môi cười: “Dáng người đội trưởng Chu quá đẹp, em một chút cũng không lỗ.”
Chu Nhiên dừng lại, đi về phía cô, cúi người hôn lên khóe môi cô: “Ừm, vậy ngủ thêm chút nữa?”
“……”
Nhạc Nịnh nhìn bộ dạng đứng đắn của anh, không nhịn được muốn đá anh.
Nghe thử xem, sáng sớm tinh mơ, đây là lời người nói sao.
Chu Nhiên cười, xoa đầu cô an ủi: “Trưa anh về nấu cơm cho em.” “Đừng.”
Nhạc Nịnh vội vàng nói: “Anh đừng làm em giống như người tàn phế vậy, em có thể tự nấu cơm.”
Cô nhìn Chu Nhiên: “Trưa anh đừng về, có rảnh thì nghỉ ngơi nhiều nha.”
Bước chân Chu Nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Thật sự không cần?” “Thật sự không cần.”
Nhạc Nịnh chắc chắn nói: “Em không muốn nấu cơm thì gọi đồ ăn ngoài.”
Chu Nhiên dừng lại, gật gật đầu: “Được, cần anh về thì gọi điện cho anh.”
“Biết rồi.”
Chu Nhiên đi rồi, trong phòng lại yên tĩnh xuống.
Nhạc Nịnh nằm một hồi, cũng cảm thấy không có gì thú vị.
Cô suy nghĩ một lát, chậm rì rì từ trên giường bò dậy, vào phòng tắm.
Giữa trưa, Chu Nhiên không về, nhưng lại thấy Nhạc Nịnh ở trong đội. Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh sửng sốt: “Sao lại đến đây.”
Nhạc Nịnh cười, đôi mắt cong cong chỉ chỉ hộp cơm giữ nhiệt bên cạnh: “Mang cơm cho anh chứ sao.”
------oOo------