Đêm ba mươi Tết.
Nhạc Nịnh ở nhà cùng Đường Quang Viễn. Dì giúp việc trong nhà cũng đã nghỉ phép, chỉ còn lại hai ba con.
“Nịnh Nịnh, tối nay con muốn ăn gì?” Nhạc Nịnh: “Sao cũng được ạ.”
Đường Quang Viễn: “Sao lại tùy tiện thế được, con nói xem, muốn ăn gì nào, hôm nay ba vào bếp.”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh bật cười.
“Ba, lát nữa Chu Nhiên sẽ đến.”
Đường Quang Viễn sững người, nhìn đồng hồ: “Đến ăn cơm trưa à?”
“Chắc vậy ạ.”
Đường Quang Viễn: “Vậy cũng tốt, không thì chỉ có hai ba con mình, cũng hơi buồn.”
“Vâng.”
Hôm nay Chu Nhiên mới được nghỉ, hơn nữa với nghề nghiệp của anh, có việc đột xuất là lại phải chạy đi ngay.
Thế nên Chu Nhiên nghĩ qua thăm Đường Quang Viễn trước, vì mai mùng một anh phải trực ban, sợ là không đến được.
Biết Chu Nhiên sắp tới, Đường Quang Viễn lập tức hăng hái hẳn lên. “Chu Nhiên thích ăn món gì?”
Nhạc Nịnh: “… Chắc là thịt ạ.”
Nói thật, chính cô cũng không rõ lắm rốt cuộc Chu Nhiên thích ăn gì.
Chu Nhiên không kén ăn, không có món nào đặc biệt thích, nhưng món
không thích thì lại khá nhiều: không thích đồ ngọt, cũng không khoái đồ cay lắm, còn lại thì đều ổn.
Nhạc Nịnh tự kiểm điểm bản thân, hình như cô bạn gái này làm chưa được tròn vai lắm.
Nghĩ rồi, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Nhiên.
Nhạc Nịnh: 【 Em hỏi anh một câu nhé. 】
Chu Nhiên: 【 Em nói đi. 】
Nhạc Nịnh: 【 Anh thích ăn gì thế? Trưa nay ba em bảo sẽ vào bếp nấu cho anh ăn. 】
Chu Nhiên: 【 Sao cũng được. 】
Nhạc Nịnh: 【 Không có sao cũng được! Thế này thì em thành người không đáng tin cậy mất, làm bạn gái anh mà lại không biết anh thích ăn
gì. 】
Chu Nhiên: 【 Ba nấu gì cũng được. 】
Nhạc Nịnh: 【 ??? 】
Cô trố mắt nhìn tin nhắn của Chu Nhiên, này… sao lại đột nhiên gọi “ba” ngọt thế chứ.
Cô chọc vào điện thoại: 【 Đội trưởng Chu, bạn bè anh có biết anh dẻo miệng thế này không? 】
Chu Nhiên: 【 Em biết là được rồi. 】
Hai người nhắn qua nhắn lại một hồi, Nhạc Nịnh nhớ lại khẩu vị trước đây của Chu Nhiên, nhìn Đường Quang Viễn nói: “Chu Nhiên thích ăn thịt kho Tàu, còn thích ăn sườn nữa ạ.”
Đường Quang Viễn: “Không thành vấn đề, ba xử lý được.”
Nhạc Nịnh cười: “Vậy ba xử lý nhé, con đi trang điểm đây.”
Đường Quang Viễn: “..được.” Ông xua tay: “Con đi đi.” “Vâng ạ.”
Nhạc Nịnh về phòng sửa soạn một chút, lúc đi ra, nói với Đường Quang Viễn một tiếng rồi mang dép lê lông đi ra cửa.
Chu Nhiên sắp đến rồi, cô phải ra đón anh.
Đường Quang Viễn nhìn con gái như vậy, chỉ cảm thấy cô con gái này đúng là giữ không nổi nữa rồi.
Người ta sắp đến nơi rồi, có gì mà phải đón, lại chẳng phải lần đầu tiên đến, đến mức phải mong nhớ thế sao, cũng mới có một ngày không gặp
thôi mà.
Đường Quang Viễn đương nhiên không hiểu được những tâm tư nhỏ bé của Nhạc Nịnh.
Nhạc Nịnh thật sự rất nhớ Chu Nhiên, dù chỉ một ngày cũng nhớ.
Cô thong thả đi đến cổng khu biệt thự thì xe của Chu Nhiên cũng vừa tới.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Chu Nhiên sáng rực nhìn cô: “Lên xe đi.”
Nhạc Nịnh cười: “Vâng.”
“Sao lại ra đây?”
Chu Nhiên vươn tay về phía cô, giọng trầm xuống hỏi: “Có lạnh không?”
Nhạc Nịnh lắc đầu: “Không lạnh ạ.”
Cô cười tủm tỉm: “Em sợ anh không tìm được đường ấy mà.” Chu Nhiên cười: “Ừm, vậy cảm ơn em dẫn đường nhé.” “Khách sáo quá.”
Nhạc Nịnh quay đầu nhìn ra ghế sau, bất đắc dĩ hỏi: “Sao anh mang nhiều đồ thế?”
Chu Nhiên: “Không nhiều đâu.”
Nhạc Nịnh: “…”
Cô nhìn mấy lần, cũng không nói gì thêm.
Bữa cơm trưa khiến Đường Quang Viễn vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng cũng có người uống rượu cùng ông. Nhạc Nịnh dở khóc dở cười, cũng không kịp khuyên can, chỉ đành mặc kệ hai người.
Đến cuối cùng, Chu Nhiên đã say, mà Đường Quang Viễn vẫn chưa chịu dừng.
“Ba.”
Nhạc Nịnh gọi một tiếng: “Anh ấy say rồi, tối còn phải về nhà nữa, ba đừng uống nữa.”
Đường Quang Viễn: “Thôi được.”
Ông mất hứng nói: “Vậy ba về phòng nghỉ một lát.”
“Vâng ạ.”
Nhạc Nịnh nói: “Con đưa Chu Nhiên lên phòng con nghỉ ngơi, con dọn dẹp chút đã.”
“Đi đi, đi đi.”
Chu Nhiên thực ra vẫn còn tỉnh táo, anh vừa định giúp Nhạc Nịnh dọn dẹp thì đã bị cô đẩy đi.
“Anh mau lên lầu đi, không ba em lại tìm anh uống rượu bây giờ.” Chu Nhiên: “…”
Anh cười khẽ: “Lo cho anh vậy sao?”
Nhạc Nịnh: “Đi nhanh lên, em tự dọn được rồi.”
Chu Nhiên nhìn qua: “Được, vậy anh lên lầu đợi em.” “Vâng ạ.”
Lúc Nhạc Nịnh dọn dẹp xong về phòng, Chu Nhiên đang dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.
Từ góc độ của cô nhìn sang, sườn mặt người đàn ông thật anh tuấn, sâu sắc lại quyến rũ.
Nhạc Nịnh cứ nhìn chằm chằm không rời mắt, đến khi Chu Nhiên mở mắt nhìn qua, cô cũng không hề né tránh.
Chu Nhiên dang hai tay về phía cô: “Lại đây.”
Nhạc Nịnh cười, lao vào lòng anh. “Anh có chóng mặt không?” “Một chút.”
Nhạc Nịnh cười: “Có muốn uống trà giải rượu không?”
“Không cần.”
Chu Nhiên cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn: “Nước hoa thơm quá.”
Nhạc Nịnh cong môi: “Mùi gì, anh đoán được không?”
“…”
Đây đúng là một câu hỏi khó.
Chu Nhiên dừng lại một chút, bàn tay đặt bên eo cô siết chặt, khẽ nói: “Mùi hương của em.”
Nhạc Nịnh: “…”
Cô không nhịn được cười, vỗ nhẹ vào vai Chu Nhiên: “Sao anh sến súa thế.”
Chu Nhiên hôn lên má cô, rồi trượt dần xuống, c**n l** đ** l*** cô dây dưa.
Nhạc Nịnh ưm một tiếng, chủ động đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh. Hai người hôn nhau say đắm, khó rời.
Một lúc lâu sau, trong phòng vang lên tiếng th* d*c của cả hai.
Chu Nhiên chống hai tay hai bên người cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú. Bốn mắt nhìn nhau.
Nhạc Nịnh chớp mắt, nhìn thấy ánh lửa trong đáy mắt anh, hơi nghiêng mặt đi, khẽ nhắc: “Ba em đang ở dưới lầu.”
Chu Nhiên hít sâu một hơi, giọng khàn đặc: “Anh biết.”
“Lát nữa anh còn phải về nhà.” “Ừ.”
“Ở đây cũng không có quần áo của anh.”
Chu Nhiên cười, hôn lên khóe miệng cô: “Anh biết, chỉ hôn em một chút thôi.”
“… Vâng.”
Cuối cùng, thật sự cũng chỉ là hôn một chút.
Nhưng cái “hôn một chút” đơn giản này lại khiến Nhạc Nịnh toàn thân rã rời, cảm giác như cả linh hồn mình cũng bay mất.
Sau khi kết thúc, cô đưa tay vỗ vỗ mặt Chu Nhiên: “… Anh gọi đây là hôn một chút?”
Chu Nhiên hôn lên tay cô: “Ừ.”
Nhạc Nịnh đỏ mặt nhìn anh, không nói nên lời. Đúng thật là — hôn một chút mà.
Hai người ôm nhau nằm một lát, Nhạc Nịnh ngáp một cái: “Mệt quá.”
“Vậy ngủ một lát đi.” “Còn anh?”
“Anh ngủ cùng em.”
Nhạc Nịnh rúc vào lòng anh: “Vâng, lúc tỉnh dậy cũng phải nhìn thấy anh.”
Chu Nhiên cong môi, đưa tay vuốt tóc cô: “Được.”
Hai người thật sự ngủ thiếp đi.
Nhạc Nịnh là do mệt, còn Chu Nhiên cũng hơi chóng mặt vì men rượu. Giấc ngủ này kéo dài đến tận bốn giờ chiều mới tỉnh.
“Anh phải về rồi sao?”
Chu Nhiên hôn cô một cái: “Ừ, tối em có muốn qua nhà anh ăn cơm không?”
“Không tiện lắm đâu ạ.”
Nhạc Nịnh lí nhí: “Đợi ăn cơm xong em qua tìm anh.”
Chu Nhiên cười khẽ: “Tối nhà anh đông người, anh qua đón em.” Anh dừng lại: “Ở nhà đợi anh là được.”
“Vâng.”
Chu Nhiên đi rồi, Nhạc Nịnh và Đường Quang Viễn mắt to trừng mắt nhỏ, thật sự có chút nhàm chán.
“Ba, có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Đường Quang Viễn: “Không đi, chúng ta dán câu đối đi.” Nhạc Nịnh cười: “Vâng ạ.”
Hai cha con loay hoay với mấy câu đối, cũng khá thú vị. Buổi tối, Nhạc Nịnh ăn cơm cùng Đường Quang Viễn.
Ăn cơm xong thì Nhạc Lạc tới. “Dượng ơi, chúc mừng năm mới ạ.” Cậu đến chúc Tết Đường Quang Viễn.
Ba của Nhạc Lạc, cũng chính là cậu của Nhạc Nịnh… không thích Đường Quang Viễn cho lắm, hai người thường ngày chẳng liên lạc gì.
Thế nên qua lại cũng không nhiều. Cậu của Nhạc Nịnh quá thương cháu gái, rất có ý kiến về chuyện Đường Quang Viễn tái hôn trước đây, dù
Nhạc Nịnh đã đồng ý, ông vẫn đau lòng.
Lâu dần, hai bên cũng chẳng mấy khi qua lại, thỉnh thoảng gặp mặt, hai người còn cãi nhau đỏ mặt tía tai.
Mọi người cũng tự khắc không để hai người gặp nhau, ít nhất là sẽ tránh đi.
Nhưng Nhạc Lạc và Nhạc Nịnh thì khác.
Hai chị em này dù ở đâu cũng đều được chào đón.
Đường Quang Viễn cười ha hả, nhìn Nhạc Lạc: “Lại cao lên không ít nhỉ.”
Ông đưa tay xoa đầu Nhạc Lạc: “Chúc mừng năm mới, đây là lì xì dượng cho cháu.”
Nhạc Lạc cười nhận lấy: “Cháu cảm ơn dượng.” Nhạc Nịnh nhìn cậu: “Chị cho này.”
Cô nói: “Học hành cho tốt, ngày nào cũng phải tiến bộ nhé.” Nhạc Lạc: “…”
Ba người ngồi nói chuyện phiếm một lúc, Nhạc Lạc nhận được ánh mắt của Nhạc Nịnh.
“Dượng ơi, cháu đưa chị cháu ra ngoài chơi một lát ạ, bên ngoài náo nhiệt lắm.”
Đường Quang Viễn xua tay: “Đi đi, đi đi, dù sao nó cũng không thích xem Gala mừng xuân.”
“…”
“Ba, vậy con đi nhé, con về muộn chút.”
“Ừ.”
Ra khỏi nhà, Nhạc Nịnh nhìn Nhạc Lạc khen ngợi: “Không tồi nha, càng ngày càng thông minh.”
Nhạc Lạc: “… Chị, chị định đi chơi với anh rể à?”
Nhạc Nịnh ho khan một tiếng: “Muốn đi cùng bọn chị không?”
“Thôi thôi, em không làm kỳ đà cản mũi đâu.”
Nhạc Nịnh cười: “Được rồi, vậy em đi tìm bạn mà chơi, nhớ cẩn thận.” “Em biết rồi.”
Hai chị em đi đến cổng, Chu Nhiên đã đợi sẵn ở đó.
Nhạc Nịnh đi tới nhìn, có chút bất ngờ: “Sao anh không lái xe?”
Chu Nhiên nắm lấy tay cô, khẽ đáp: “Uống chút rượu rồi, không tiện.”
Nghe vậy, Nhạc Nịnh ghé sát người anh ngửi ngửi, gật đầu: “Hình như thế thật, vậy giờ mình đi đâu?”
“Đi dạo loanh quanh?” “Vâng.”
Hai người nói đi dạo là đi dạo thật, cũng không đi đâu quá xa.
Đi một vòng, còn tình cờ gặp Chu Túy Túy và đám bạn.
Cả nhóm tụ tập cùng nhau đón năm mới cho đến tận lúc giao thừa.
Nhạc Nịnh nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, khẽ cong môi cười.
Cô đang ngẩng đầu ngắm nhìn thì một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má.
Như cơn gió đêm, không lạnh lẽo, chỉ có ấm áp. “Nhạc Nịnh, chúc mừng năm mới.”
Nhạc Nịnh cười, mắt cong cong nhìn anh: “Chu Nhiên, chúc mừng năm mới.”
Cảm ơn anh, vì chúng ta đã gặp lại nhau.
—
Sau khi quyết định ngày cưới, mọi thứ trở nên bận rộn hẳn lên. Qua Tết, Nhạc Nịnh cũng bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Chu Nhiên quá bận, phần lớn công việc luôn do mẹ Chu phụ trách, trừ váy cưới.
Váy cưới là do Chu Nhiên tìm nhà thiết kế đặt riêng theo sở thích của Nhạc Nịnh. Mãi đến lúc bị kéo đi thử đồ cô mới biết.
Chiếc váy cưới hoàn toàn thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ của Nhạc Nịnh, trắng tinh không tì vết, đẹp như tiên nữ.
Trên váy còn đính những viên đá nhỏ, dưới ánh đèn, chiếc váy lấp lánh rạng ngời, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Tất cả là những gì Nhạc Nịnh thích.
Hơn nữa, đây cũng là chiếc váy độc nhất vô nhị thuộc về riêng cô. Chu Nhiên trong những việc này, có thể nói là dốc hết tâm sức.
Không nói đến việc nó quý giá bao nhiêu, chỉ riêng sự dụng tâm này cũng đủ khiến Nhạc Nịnh vui sướng trong lòng.
…
Lúc Nhạc Nịnh thay đồ, Chu Nhiên đang đứng nhìn cách đó không xa.
Khoảnh khắc cô bước ra, cô thấy rõ trong mắt Chu Nhiên có một tia sáng lóe lên.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lát, Nhạc Nịnh vừa định bước tới thì Chu Nhiên đã lập tức đi về phía cô.
Anh đứng trước mặt Nhạc Nịnh, giọng nói vẫn còn chút khàn khàn. “Đẹp lắm.”
Nhạc Nịnh cười: “Sao anh biết em định hỏi câu này?”
Chu Nhiên cúi đầu, hôn lên má cô: “Không biết.”
Dù em có định hỏi hay không, anh luôn nói cho em biết suy nghĩ chân thật nhất của mình, đẹp, rất đẹp.
Cũng là cô dâu xinh đẹp nhất, độc nhất vô nhị của anh.
Ánh mắt Chu Nhiên nóng rực nhìn cô, yết hầu khẽ chuyển động: “Muốn thử bộ còn lại không?”
“Vâng.”
Sau khi thử xong cả hai bộ váy cưới, Nhạc Nịnh rất hài lòng, chỉ có vài chi tiết nhỏ cần chỉnh sửa một chút.
Ngoài váy cưới, hai người còn phải chụp ảnh cưới.
Địa điểm chụp ảnh cưới được lựa chọn rất lâu, cuối cùng quyết định chọn một nhà thờ và trường học.
Đó là trường cấp ba của họ.
Nhạc Nịnh rất muốn cùng Chu Nhiên quay lại đó một lần nữa. Sau khi bàn bạc với thầy cô, hai người thậm chí còn quay về trường cũ để chụp ảnh, còn vào cả lớp học cũ của họ.
Nguyễn Thu và mấy người bạn cũng đều đến. Nhạc Nịnh và Chu Nhiên chụp ảnh cưới, còn chụp cả ảnh tập thể cùng bạn bè.
Tràn ngập những kỷ niệm.
Trong bộ ảnh cưới, Nhạc Nịnh thích nhất là dáng vẻ Chu Nhiên mặc cảnh phục.
Hai bộ trang phục, cảnh phục và đồng phục học sinh, là dáng vẻ cô yêu
thích nhất. Bất kể là thời niên thiếu hay hiện tại, chỉ cần nhìn thấy, trong mắt cô liền ánh lên niềm vui.
Chụp ảnh cưới xong, Nhạc Nịnh và Chu Nhiên chọn một ngày đẹp trời
để đi đăng ký kết hôn. Lúc bước ra khỏi cục dân chính, ánh nắng bên ngoài thật đẹp.
Mùa xuân đã đến, mọi thứ ngày càng tốt đẹp hơn, ngay cả cơn gió nhẹ cũng mang theo chút hơi ấm khô ráo, khiến tâm trạng người ta vui vẻ lạ
thường.
Sau khi đăng ký kết hôn, cuộc sống của Nhạc Nịnh và Chu Nhiên không thay đổi nhiều lắm, vẫn giống như trước đây.
Ngoại trừ việc danh chính ngôn thuận hơn khi sống cùng nhau, thật sự không có gì khác biệt.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Địa điểm tổ chức hôn lễ của Nhạc Nịnh và Chu Nhiên được định ở trong nước, tại bờ biển mà cô yêu thích.
Xung quanh là người thân và bạn bè, mọi người đều gửi đến họ những lời chúc phúc chân thành nhất.
Nhạc Nịnh ngồi trong phòng trang điểm, tim đập thình thịch. Nguyễn Thu ở bên cạnh: “Hồi hộp à?”
“Sao cậu biết?”
Nguyễn Thu cười: “Tớ trang điểm cho cậu mà cũng cảm nhận được đây này.”
Cô khẽ nói: “Đừng sợ, tớ tin tưởng đàn anh Chu, nhất định sẽ đối tốt với cậu cả đời.”
Quý Sơ Sơ cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, đừng lo lắng.”
Cô vỗ vai Nhạc Nịnh: “Qua hôm nay, tớ mới tin là cậu thật sự kết hôn đấy.”
Nhạc Nịnh cười: “Cảm ơn các cậu.”
Nguyễn Thu: “Đừng cử động lung tung nha, lát nữa trang điểm không đẹp là đàn anh Chu tìm tớ tính sổ đấy.”
“…”
Đợi trang điểm xong và thay váy cưới, Chu Nhiên và đoàn nhà trai tới.
Một đám người ồn ào náo nhiệt. Nguyễn Thu, Quý Sơ Sơ, Chu Túy Túy và các cô gái khác bận rộn đưa ra thử thách, đòi lì xì, hỏi câu hỏi, còn
bắt mấy chàng trai chơi trò chơi, mãi mới miễn cưỡng mở cửa cho họ vào.
Nhạc Nịnh mặc váy cưới trắng ngồi trên ghế, cảm nhận được một ánh mắt cực nóng, cô quay đầu nhìn về phía cửa.
Ở cửa có một người đàn ông mặc vest đen, đang nhìn cô chăm chú với ánh mắt rực cháy.
Trong mắt anh có sự kinh diễm, có tình yêu, có sự yêu thích.
Chu Nhiên thực ra rất ít khi mặc vest chỉn chu thế này, nhưng vóc dáng anh đặc biệt hợp, trông vừa anh tuấn, soái khí, lại vô cùng rắn rỏi.
Đường nét ngũ quan sắc sảo, khiến cô yêu thích không thôi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Nhạc Nịnh rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Chu Nhiên có một thoáng ngẩn ngơ, bước chân anh hơi khựng lại,
rồi không nhanh không chậm tiến về phía cô.
Từng bước, từng bước, anh dừng lại trước mặt Nhạc Nịnh. Nhạc Nịnh ngẩng đầu nhìn anh: “… Còn phải tìm giày nữa.” Chu Nhiên cười: “Không tìm.”
“Hả?”
Chu Nhiên cúi người, một tay bế bổng Nhạc Nịnh lên kiểu công chúa, khẽ nói: “Bà xã, anh đến đón em.”
Tim Nhạc Nịnh rung lên, không phải lần đầu nghe anh nói vậy, nhưng mỗi lần anh gọi cô như thế, Nhạc Nịnh lại không kìm được nhịp tim loạn xạ của mình.
Cô nghẹn ngào không nói nên lời.
Một lát sau, tay cô vòng qua cổ Chu Nhiên, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Vâng.”
Mọi người xung quanh hò reo ầm ĩ, đến cuối cùng vẫn là Nguyễn Thu mang giày tới.
“Không được không được, vẫn phải mang vào chứ.”
Chu Nhiên cười, đặt Nhạc Nịnh xuống, quỳ một gối trước mặt cô, dịu dàng và tỉ mỉ giúp cô đi giày vào.
Anh hơi cúi đầu, mọi hành động dành cho Nhạc Nịnh đều vô cùng nghiêm túc và dịu dàng.
Nhạc Nịnh nhìn sườn mặt anh, chỉ cảm thấy lòng mình thật bình yên. Cả đời này gả cho người đàn ông này, thật may mắn biết bao.
…
Xung quanh là người thân và bạn bè, Nhạc Nịnh khoác tay Đường Quang Viễn tiến về phía Chu Nhiên.
Từng bước, từng bước, đi đến giao điểm cuộc đời của hai người.
Chu Nhiên ngước mắt, nhìn cô dâu cách đó không xa, cô thật xinh đẹp, lộng lẫy và bắt mắt.
Chiếc váy cưới rất đẹp, nhưng tất cả mọi thứ đều không đẹp bằng khoảnh khắc cô đang bước về phía anh.
Trong mắt cô ẩn chứa nụ cười, đang từng bước tiến về phía anh, rơi vào sâu thẳm trái tim anh.
Ánh mắt hai người giao nhau, hiểu ý cười.
Chu Nhiên dừng lại tại chỗ, nhưng lại có vẻ hơi nôn nóng, bước thêm về phía trước hai bước, mong chờ cô sớm hơn một chút đến được điểm cuối.
Khi Đường Quang Viễn trao tay Nhạc Nịnh cho Chu Nhiên, ông như thể đã yên lòng.
Sau này, dù gặp phải chuyện gì, có một người như vậy ở bên, ông cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Hai người đối mặt, trao nhau lời hứa và lời thề nguyện.
Trao nhẫn, dưới sự chứng kiến của mọi người, họ hoàn thành tất cả nghi lễ.
Trong mắt mọi người xung quanh đều tràn đầy lời chúc phúc.
Sau khi trao nhẫn xong, Chu Nhiên hôn lên tay cô. Giữa tiếng hò reo của mọi người, Chu Nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.
Trong mắt Nhạc Nịnh có nụ cười và cả nước mắt.
Ước nguyện bao năm, dường như cuối cùng đã thành hiện thực.
Thuở ban đầu khi mới thích Chu Nhiên, cô dường như đã từng ảo tưởng, nếu có một ngày có thể gả cho Chu Nhiên, cô sẽ thế nào.
Trước kia vẫn luôn không tìm được câu trả lời, nhưng bây giờ, cô đã có.
Sẽ không thế nào cả, cô chỉ biết sẽ càng yêu hơn, càng muốn ở bên người đàn ông này hơn.
Chu Nhiên hôn lên môi cô, sau đó ghé sát vào tai cô, khẽ gọi một tiếng: “Bà xã.”
“Vâng?”
Chu Nhiên dừng lại một chút, khẽ nói: “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã nguyện ý cùng anh đi hết cuộc đời này. Lấy được em là may mắn lớn nhất của anh.
------oOo------